Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiết chủ nhiệm

Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp mặt mày hớn hở

- Lớp chúng ta lại có học sinh mới nữa này các em! - cô vẫy tay - Em vào đây đi!

Cả lớp hồi hộp chờ đợi không biết bạn học mới như thế nào. Trai hay gái? Đẹp hay xấu? Bốn người tụi nó không hề đếm xỉa mà cứ ngồi làm việc riêng. Một giọng nói con gái cất lên

- Xin chào các bạn! Mình là Lý Thiên Bình hay còn gọi là Ailee. Năm-nay-mình-18-tuổi. Hân hạnh được làm quen. - cố tình nhấn mạnh.

"RẦM"

Bốn đứa bàn cuối té ghế hội đồng, đứa nào đứa nấy mắt mở to hết cỡ mồm thì há hốc. Thiên Bìnhcòn nhìn họ cười tít mắt nữa chứ. Hắn lẩm nhẩm

- Ngày tận thế đã qua rồi mà!

- Con tiểu yêu đó dám làm hồ sơ giả để vào tận đây học lớp 12 cơ đấy! - Song Tử toát mồ hôi.

"Chẳng lẽ chị ta muốn bám theo mình sát đít như thế à?" - nó nhíu mày nghĩ thầm.

"Con nhỏ đó định giành Song Tử với mình thật sao?" - Nhân Mã khó chịu lầm bầm.

- Ở sau lưng Nhân Mã và Song Tử còn một bàn trống, em ngồi đó một mình nhé! - cô giáo mỉm cười thân thiện.

- Dạ vâng.

Thiên Bình cười tươi rồi bước vào chỗ ngồi, thuận mắt nên đá lông nheo với hai vợ chồng em dâu một phát làm cả bọn muốn té chập hai. Kinh khủng! Thiệt là kinh khủng!

Cô giáo xem đồng hồ rồi lắc đầu

- Hình như còn một em học sinh mới nữa thì phải! Sao trể thế nhỉ?

Buổi học tiếp tục diễn ra. Thiên Bình lôi trong balô ra nào là snack, nước ngọt, kẹo,...

Cô nhóc nấp sau cái lưng to lớn của Song Tử vừa ăn uống vừa lướt web. Nghe tiếng nhóp nhép phía sau nên Tử ca tò mò quay lại nhìn, anh nhíu mày nói

- Ê tiểu quỷ! Em đang làm cái hành động gì thế hử? Tin anh méc... ưm....

Đang nói giữa chừng bị Thiên Bình dồn miếng khoai tây chiên dô họng nên im luôn. Bó tay! Anh vừa nhai vừa cười khoái chí

- Mua ở đâu ngon thế? Cho anh cả bịch luôn nhé!

- Anh cứ lấy ăn cho ngoác mồm anh ra luôn cũng được! - cô nhóc chăm chú vào cái điện thoại hơn là cuộc nói chuyện của Song Tử.

Tiểu Mã thấy Song ca cứ thì thầm ăn uống cùng Thiên Bìnhnên đâm ra bực tức, cô quay xuống định rủa hai người một trận thì Thiên Bình đã đưa cho cô chai nước hoa quả. Cô nhóc cười tươi

- Cho chị này! Không hóa chất, không phẩm màu, không chất độc hại, không gây ô nhiễm môi trường. Ngon lắm!

Nhân Mã chết trân dưới nụ cười của Thiên Bình, sao mà con nhỏ đó cười đáng yêu thế nhỉ? Trông chẳng giống tình địch của người khác chút nào. Nhân Mã đưa tay nhận lấy trong vô thức

- Cám ơn nha!

Thiên Bình cười cười rồi lại ăn uống và say sưa cùng chiếc điện thoại. Bỗng cô giáo reo lên

- A! Em là học sinh nhận được học bổng đây phải không?

- Dạ vâng là em! - một giọng nói con trai vang lên ở cửa.

Bốn người cũng không đếm xỉa cho mấy,Thiên Bình thì khỏi nói úp mặt zô đống đồ ăn luôn. Cô lại cười tươi

- Em giới thiệu về mình đi!

- Em là Phùng Song Ngư, em chỉ mới 17 tuổi thôi! Mong được các anh chị giúp đỡ. - Song Ngư gãi đầu cười cười để lộ đôi mắt híp mí cực kì đáng yêu làm mấy "chị" nữ trong lớp há hốc mồm.

- Thành tích của em khá lắm nên đã được nhảy cóc lên thẳng lớp 12, lớp chỉ còn mỗi một chỗ ngồi thôi nên em ngồi ở đấy nhé! - cô chỉ về phía bàn của Thiên Bình mà cô nhóc vẫn không hay biết.

- Dạ vâng.

Bỗng cậu nhận ra cái bản mặt của Thiên Bình. Hai chân chôn tại chỗ, mắt mở trừng trừng. Thoạt đầu thì muốn chết điếng nhưng rồi cậu lại nở nụ cười ranh ma. Phen này trời giúp cậu rồi, khỏi đi tìm chi cho mệt. Thiên Bình đang chăm chú vào cái điện thoại thì có một bóng người xuất hiện trước mặt

- Có duyên nhỉ?

Một giọng nói vang lên bên tai, nghe cứ như là lời oán trách từ cõi âm ti ấy. Thiên Bình ngước lên

- Ặc...ặc....

Vừa ho vừa vuốt ngực, Thiên Bình sặc nước khi gặp lại bộ mặt của kẻ thù truyền kiếp. Cô chỉ tay vào mặt cậu

- Anh.... anh.... sao...sao....

- Định hỏi sao tui ở đây phải không?

- Ờ.... ờ. - Thiên Bình gật gật cái đầu.

- Tui chết rồi nên hiện hồn về tìm cô báo thù đấy!- cậu trừng mắt.

- Hơ...hả? Anh.... anh.... sao .......sao....

- Định hỏi sao tui vào lớp học của cô chứ gì?

- Ờ... ờ. - Cô nhóc lại gật đầu.

- Trời sắp đặt cho tôi gặp lại cô đấy! Tôi không tha cho cô đâu, tôi sẽ trả lại cho cô cả vốn lẫn lời. - cậu nghiến răng.

- Anh... anh... định... định....

- Định hỏi tôi sẽ làm gì cô hả?

- Ờ... ờ. - lại gật đầu.

- Cứ chờ đi rồi biết! - cậu quăng cái cặp lên bàn. - Xích qua kia!

Thiên Bình siết chặt nắm đấm cắn răng cắn cỏ xích qua một bên. Cô giáo và các anh chị trong lớp đang nhìn nên không được manh động. Phải bình tĩnh cái đã. Cô giáo nghiêm giọng

- Các em quay lại bài nào!

Mặt Thiên Bình nóng phừng phừng, mồ hôi cô rịnh ra ướt cả trán. Nếu không phải đang trong lớp học cô dám chắc sẽ tìm một vật thể cứng nào đó để đập chết tên khó ưa trước mặt một lần nữa. Nghĩ lại ngày hôm đó thì cô lại rùng mình, đưa ánh mắt nhìn cậu ta chằm chằm.

- Nhìn cái gì mà nhìn?

Cậu biết con nhỏ này đang nghĩ về cái gì, bất giác mặt cậu cũng đỏ lên ngượng ngùng.Thiên Bìnhnuốt hết trôi mấy bịch bánh, cô úp mặt xuống bàn.

"Sao số mình khổ quá vậy nè? Đi học mà cũng không yên nữa, gặp lại cái tên biến thái này mình biết làm sao đây? Lần trước lấy gạt tàn thuốc đập đầu hắn chắc hắn không dễ gì tha cho mình đâu. Lần này mình tiêu thật rồi! Hic..hic"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro