Chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  10:00 pm tại buổi tiệc

Sog Ngư  và Mỹ San vẫn còn ngồi trò chuyện với nhau. Mặt của cô bé đã hơi đỏ, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Riêng Sog Ngư là con trai vả lại tửu lượng cũng hơi mạnh nên một ít rượu vang này chẳng thể ảnh hưởng được anh. Bỗng Mỹ San trở nên ngại ngùng, cô cứ ngồi nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng lại lén nhìn anh.

Mỹ San cất giọng thỏ thẻ

- Anh..... Sog Ngư à!

Sog Ngư quay sang nhìn cô

- Có chuyện gì thế?

- Thực..... ra.... em....... - Mỹ San nói lấp lửng, mặt cô lại càng đỏ hơn.

- Hửm? - Sog Ngư chờ đợi câu chuyện.

- Thực ra.......em........em.....thích anh rồi! - Mỹ San thỏ thẻ chỉ vừa đủ hai người nghe.

Sog Ngư ngạc nhiên nhìn cô bé, anh cứ tưởng là do ảnh hưởng của rượu nên cô nói lung tung.

- Em say rồi hả? Để anh nói với Hứa chủ tịch đưa em về nhé!

Mỹ San lắc đầu, hai má đỏ như quả cà chua

- Em không say! Em nói thật!

Sog Ngư đơ trong vài giây, toàn thân anh bất động không nói nên lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe con gái tỏ tình nhưng có vẻ Mỹ San rất thật lòng. Dựa vào những ngày qua cô cười nói cùng anh nên anh chắc chắn điều đó.Sog Ngư đưa tay gãi đầu, thật sự anh đang rất khó xử không biết đáp sao cho phải.

- Anh...... anh.....

Mỹ San mỉm cười, đôi mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt

- Thực ra lần đầu gặp anh Sog Ngư ở hội học sinh giỏi Toán, em đã có ấn tượng rất sâu sắc.............. Em luôn muốn bắt chuyện để làm quen với người con trai có bộ óc siêu phàm như anh. Sau khi được tiếp xúc với anh, mỗi ngày em chỉ mong đến trường để được gặp anh. Em luôn muốn quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói của anh và em nhận thấy điều đó đối với em rất quan trọng. Mỗi lần anh cười thì tim em lại rộn ràng, nó mách bảo cho em biết là nó đang rung động. Những khi anh ít nói, lạnh lùng thì em lại cảm thấy lo lo. Em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều, muốn được nhìn anh cười mỗi ngày. Có lẽ em thật sự thích anh rồi!

Sog Ngư thoáng bối rối, những gì Mỹ San vừa nói y như cảm giác của anh những ngày qua với.....................T.Bình.

Theo như lời cô nói thì chẳng phải anh thích T.Bình rồi sao? Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn kiếm chuyện chọc cho T.Bình cười. Cảm thấy bất an khi T.Bình lạnh lùng và thích thú khi thấy T.Bình ghen. Sog Ngư trong chốc lát lại cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ lại đi từ chối tình cảm chân thành của Mỹ San sao?

- Mỹ San à! Thực sự thì anh........

- Em đã dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi! Anh Sog Ngư đồng ý làm bạn trai của em chứ? - Mỹ San nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, trong lòng không khỏi hy vọng vào lần tỏ tình đầu tiên trong đời.

Sog Ngư bỗng nhìn đồng hồ. Đã 10h rồi sao??? Thôi tiêu rồi! Bỗng những dòng chữ trên giấy hiện về trong đầu anh

"Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9h gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại."

T.Bình đã đợi anh hơn một tiếng rồi. Có lẽ Mỹ San nói đúng, phải biết đối mặt với tình cảm của bản thân! Anh sẽ không để T.Bình vụt khỏi tay anh đâu, anh đã biết là anh yêu cô rồi.

Sog Ngư kéo ghế đứng dậy làm Mỹ San ngỡ ngàng

- Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp!

- Anh Sog Ngư! Anh Sog Ngư!

Mặc cho Mỹ San gọi nhưng anh vẫn bỏ đi thật nhanh. Anh phải đến nơi người con gái mà anh cần. Không biết cô còn chờ anh không??? Dù thế nào anh vẫn sẽ đến đó.

Sog Ngư lên xe nhấn ga nhắm thẳng hướng công viên. Anh đưa tay nới lỏng cái cà vạt trên cổ, miệng lầm bầm

- T.Bình! Nhất định phải đợi anh!

........................................................   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro