[JeTi] Ten Fingers Make Two Hands - Au:nikki.cheung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1









Jessica có mười ngón tay, làm nên hai bàn tay. Điều đó cũng tương tự đối với Tiffany.


Vậy nên điều thực sự khiến Jessica cứ phải băn khoăn chính là việc Tiffany lại quá sức chăm chú vào hai bàn tay của cô. Cô nàng Tiffany mà cô biết này đây đã làm cho việc nắm tay nhau lên đến một mức độ hoàn toàn khác hẳn. Jessica thề là cô đã nhìn thấy trong những bộ phim truyền hình lẫn phim điện ảnh cảnh các nhân vật chỉ đơn giản là nắm lấy bàn tay nhau hoặc đan những ngón tay vào nhau, và chỉ có thế mà thôi. Nhưng cô nàng Tiffany này thì luôn tận dụng và cả lợi dụng hết mức hai bàn tay của cô. Và quá rõ ràng đối với Jessica rằng là cô lẽ ra phải không thích điều này mới phải. Dù sao thì có ai lại thích bị lợi dụng cơ chứ? Nhưng Jessica đã không hề biết, cái vật bên trong lồng ngực cô đó vào một ngày nọ đã quyết định nổi loạn và không thèm nghe lời cô nữa.


Kì lạ thay, hai năm trước Jessica đã từng thích cái cách Tiffany dịu dàng đặt bàn tay cô lên đùi cô ấy. Sau đó cô luôn nhận thấy cô nàng đó, với ngón tay trỏ đưa ra, chậm rãi lướt trên khoảng giữa những ngón tay của Jessica và từng mạch máu nổi lên trên mu bàn tay của cô. Cả hai người họ lúc đó đang xem một buổi concert, Jessica đang tập trung vào BoA unnie yêu thích của họ trên sân khấu, và Tiffany thì tập trung vào bàn tay Jessica đang kiêu hãnh đặt trên đùi mình. Cứ như thể, nếu cô ấy quay đi chỗ khác chỉ trong một giây thôi thì hai bàn tay của Jessica sẽ trở thành một thứ chất lỏng tan chảy ra và thay đổi thành những hình dạng xấu xí quái dị nào đó.


"Cậu thấy buổi concert thế nào, Tiffany?"


"Rất tuyệt vời! Tớ rất thích chiếc váy mà unnie đã mặc."


"Ừ tớ không thể đồng ý hơn thế được nữa, ngoại trừ sự thực là unnie đã không có mặc chiếc váy nào hết. Chị ấy mặc quần suốt mà."


"À thì... có một cái quần trông giống như váy mà..."


"Huh?"


"Làm ơn! Làm ơn Jessica! Làm ơn đừng nói với BoA unnie nhé, nếu không chị ấy sẽ không bao giờ chịu nói chuyện lại với tớ nữa đấy! Làm ơn đi Jessica! Làm ơn! Làm ơn!"


Và vài ngày sau đó Jessica đã hỏi Tiffany là làm thế nào mà cô ấy thực sự có thể đùa nghịch với hai bàn tay của cô trong suốt buổi concert dài hai tiếng đồng hồ như thế, Tiffany chỉ nhún vai trước khi lại nắm lấy bàn tay của Jessica lần nữa, "Người ta không có viết trực tiếp điều này vào những trang sách nhưng mà, tình yêu làm nên những thứ khó hiểu đối với con người."


Thế à? Thật ấn tượng trong sự cường điệu và buồn cười. Jessica thầm nói với chính mình.









---









Rồi đến thời điểm khoảng một năm trước, khi Tiffany làm hỏng bài hát vì vấn đề ở cổ họng của cô ấy. Từ trong góc xa của căn phòng, Jessica đã nhìn thấy Tiffany tự dán chặt mình trên ghế, và cái bĩu môi đó trên đôi môi xinh đẹp của cô ấy có vẻ như sẽ không biến mất ngay được. Tiềm thức của chính Jessica đã tự hỏi là liệu nó có nên ghi hình lại khoảnh khắc đó hay không. Rồi nó có thể phát hình ảnh đó lên cho cả thế giới xem để họ biết rằng Tiffany đã cảm thấy có lỗi như thế nào, để họ không thể bắt đầu giáng vào cô ấy những lời lẽ cay nghiệt, bởi vì "khỉ thật, nếu G. Bush có cái bĩu môi đó thì Obama đã không thể có được một cơ hội nào chiến thắng cuộc bầu cử rồi."và "nếu Sunny cũng có cái bĩu môi đó, Yuri đã không hãi hùng cậu ấy đến thế rồi."


Nhưng ngay sau đó, ý thức của chính cô đã nắm lấy cổ áo cô và đấm thẳng vào mặt cô. Nó đã lặp đi lặp lại việc Tiffany có thể sẽ phải nhận thêm nhiều anti fans như thế nào nữa, là những kẻ thật xấu xa nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang giả vờ xin lỗi mà thôi. Vì thế nó đã đẩy Jessica và khiến cô bước tới chỗ Tiffany. Jessica ngồi dưới nền nhà và đặt hai bàn tay mình lên hai đầu gối của Tiffany, với hi vọng là sẽ vực dậy được tâm trạng của cô gái nhỏ hơn ấy. Tiffany khẽ ngẩng đầu lên, cô ấy đưa mắt mình nhìn thật nhanh vào trong đôi mắt của Jessica rồi lại cúi mặt xuống lần nữa. Với đôi mắt cô ấy không hề rời khỏi đôi mắt Jessica, cô ấy đã nắm lấy hai bàn tay của Jessica và giúp chúng tìm được đường lên trên để ôm lấy khuôn mặt của chính cô ấy. Sống lưng của Jessica như thể đang đi trên một vòng tàu lượn siêu tốc ở Six Flags, dạ dày của cô thì giật nẩy lên như một chiếc bánh ngọt và làm đủ hết các thể loại chiêu trò bịp bợm mà người ta có thể thấy trong một gánh xiếc. Đến mức mà Jessica đã nghĩ là cô có lẽ đang bị một đợt tiêu chảy khủng khiếp khi hai lòng bàn tay cô tiếp xúc hoàn toàn với làn da mịn màng của Tiffany.


Sau đó cô đã lại bị tát vào mặt bởi ý thức của mình lần nữa, bởi vì nó nói với cô là nhiệm vụ của cô đã thất bại rồi. Cô đã cố gắng để giúp Tiffany lắng dịu nhưng rồi chính cô lại là người bị hồi hộp căng thẳng. Cái quái quỷ gì thế này, Jessica tự hỏi bản thân mình. Nếu như cô nhớ không nhầm thì người ta gọi cô là nàng công chúa băng giá cũng có lý do cả đấy. Nhưng cô thuộc về cái thể loại công chúa băng giá nào đây chứ, khi mà cô đã nóng bừng cả hai má, hai tai, hai bàn tay và chính trái tim cô chỉ với một sự đụng chạm nhỏ đó?


Tiềm thức và ý thức của chính cô đã vừa mới đập tay nhau mừng chiến thắng rồi cười thẳng vào mặt cô.


Sau một vài đợt tự vấn thật kĩ lưỡng, một vài ngày mất ngủ, quầng thâm rộng 4 cm dưới mỗi con mắt, hàng đống câu hỏi từ các thành viên về việc chuyện gì đã xảy ra với một nàng công chúa ham ngủ mà khiến cô không ngủ nữa... à, có hai trường hợp. Nếu một nàng công chúa ham ngủ lại không ngủ, thì hoặc là do cô ấy đã bị hôn mê suốt rồi hoặc là tình yêu của cô ấy đã đến. Có vẻ như đó là trường hợp thứ hai đối với Jessica. Jessica nhớ rằng việc ngủ đã xác thực rằng cô có một chút, hay một vài chút gì đó đối với cô nàng Tiffany Hwang này rồi.









---









Vài tháng sau đó, Jessica lại nhận thấy mình mất ngủ suốt mấy ngày lần nữa. Và lại là lỗi của cô nàng Tiffany Hwang này lần nữa. Cô nàng Tiffany Hwang này, cô ấy đã không chịu buông bàn tay Jessica ra sau khi buổi concert đầu tiên của SNSD kết thúc. Chín cô gái đứng thành vòng tròn ở bên trong hậu trường, với mũi thì khụt khịt và bụng thì réo rắt. Cả chín cô gái đều không còn biết đến những tiếng hoan hô và reo hò từ những staff của mình, tiếng lách cách trong trẻo của những đôi giày cao gót và tiếng rì rầm huyên thuyên từ những khán giả đang ra về. Chín cô gái bật cười và bật khóc, và lại bật cười và lại bật khóc lần nữa. Chín cô gái đã làm như thế kéo dài rất lâu mà tưởng chừng như là bất tận cho đến khi Seohyun cất tiếng nói, "Unnie, bây giờ chúng ta về nhà được chưa ạ? Các tế bào da thường phát triển từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng đấy." Thế đấy, và người ta vẫn cứ nghĩ rằng Sica effect của Jessica và DdilFany của Tiffany của cô là những thứ kì quặc duy nhất về SNSD.


Jessica đang trên đường đi ra ngoài, nhưng ngay cả trước khi cô có thể đặt gót giày mình qua khỏi ngưỡng cửa thì bàn tay cô đang lồng vào bàn tay Tiffany bỗng kéo giật cô trở lại và cô, thực sự là không hề ngạc nhiên, nhận thấy mình đang ở trong cái ôm thật chặt của cô gái nhỏ hơn ấy. Mùi nước hoa trên người Tiffany hòa quyện cùng với hương thơm ngọt ngào của cô ấy đã lấp đầy mũi Jessica, những giọt mồ hôi mằn mặn trên bờ vai trần của Tiffany ưu ái cho đôi môi mỏng của Jessica và Jessica cảm giác được Tiffany đang thở dài vào trong chiếc cổ ẩm ướt của cô. Cả hai người họ cứ liên tục tiếp diễn chuỗi hành động quen thuộc đó giống như là bài hát yêu thích của họ đang được phát đi phát lại, trước khi,


"Thêm một lần thế này nữa thôi và họ sẽ bắt đầu hôn nhau."


"Làm sao chị biết được vậy unnie?"


"Tin chị đi Seohyun à. Khi nào em là một Byuntae thì em sẽ tự khắc biết được những chuyện giống như vầy rất rõ."


"Có phải giống như là... một bản năng, đúng không unnie?"


"À theo mặt ngữ nghĩa thì là vậy."


"Vậy nó được gọi là gì hả unnie? Bản năng Byuntae ư?"


"Ờ... ừ em có thể gọi như thế cũng được."


"50 đôla cho sau mười phút hôn nhau, họ sẽ bắt đầu làm những hành động sờ soạng đầy hoang dại dán mác NC-17."


"Tớ theo cậu Hyoyeon!"


"Không được Sunny, cậu không theo tớ được. Cậu phải đi lấy camera đi. Chúng ta cần phải ghi hình lại vụ này. Chúng ta có thể dùng nó để đổi lại bộ sưu tập hình chúng ta đang thay đồ của Jessica."


"Khônggggg, tớ không muốn đi, tớ cũng muốn xem trực tiếp mà!"


"Taeyeon unnie, vậy là Hyoyeon unnie cũng có bản năng Byuntae phải không?"


"Một danh sách, Seohyun ạ. Hãy làm một danh sách các câu hỏi. Chị sẽ cố gắng trả lời sau. Bây giờ chị phải đi xem JeTi trực tiếp rồi."


"Trực tiếp? Trực tiếp cái gì vậy? Đây không phải Inkigayo đâu đấy! Chúng ta phải ngăn họ lại đi chứ! Lỡ như fans nhìn thấy chuyện này thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra cho Yulsic của tớ đây chứ??"


"Chị có Yoonyul của chúng ta mà unnie! Em cũng sẽ tung video này lên mạng và tạo một topic với tên gọi là 'JeTi checked yes!'"


"Nhớ là phải cắt bớt những phần mà họ không mặc quần áo nhé."


"Unnie, đã 2 giờ sáng rồi..."


"TUYỆT! Chúng ta đều đã bị vắt kiệt sức sau concert đầu tiên của chúng ta, rồi bây giờ thì couple JeTi lại đang tử tế mang đến cho chúng ta một encore 'sến-rện-sướt-mướt-đến-tận-cùng-nếu-bạn-không-bị-sởn-gai-ốc-khắp-cơ-thể-chúng-tôi-sẽ-hoàn-trả-tiền-vé' để giúp chúng ta thư giãn cơ đấy!" Đó là Sooyoung, cô ấy đã phát cáu lên và nhờ các vũ công khiêng cả hai người họ ra xe.









---








Jessica và Tiffany chăm chú ngắm nhìn nhau suốt trên đường về, đang nhớ lại cuộc nói chuyện giữa các thành viên lúc nãy.


"Omo, có phải chúng ta đã công khai quá mức không vậy?"


"Tớ tưởng là chúng ta đã nói là sẽ giữ bí mật luôn mà."


Họ lẽ ra nên đi tới ngồi ở băng ghế trước để có thể thấy được những nụ cười nhếch miệng đầy mỉa mai của các thành viên còn lại.


"Chậc... bí mật gì chứ? Nó không xuất hiện trên kênh tin tức không có nghĩa nó là một bí mật đâu." Lại là Sooyoung lần nữa. Nhận lấy đi, JeTi.

Part 2









Thế rồi cuối cùng thì cũng đến lúc mối quan hệ của họ trở nên rất, rất vững chắc và gần gũi đến mức Tiffany bắt đầu nghĩ đến việc mình xứng đáng được hưởng thêm nhiều đặc quyền từ Jessica. Một trong số những đặc quyền đó là, cô đã tự cho mình cái quyền thủ tiêu những đồ vật nào của Jessica khiến cô thấy bực mình. Giống như một lần nọ Jessica đã cho cô mượn quyển sách "Eat. Pray. Love." Và sau khoảng thời gian hình như là một tuần, Tiffany đã đến gặp Jessica với một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời trên gương mặt cô.


"Jessi, tớ xin lỗi. Tớ đã làm mất quyển 'Eat. Pray. Love' của cậu rồi."


"Cậu... cái gì hả?"


"Tớ nói là tớ làm mất quyển sách 'Eat. Pray. Love.' mà cậu cho tớ mượn rồi.", Tiffany bình thản thốt lên cái sự thật đó vào tai Jessica, vẫn đang mỉm cười.


"Vậy thì tại sao cậu lại cười như thế hả? Cậu đáng lẽ phải quỳ gối xuống năn nỉ tớ tha lỗi cho chứ!"


"Bởi vì tớ đã cố tình làm mất nó đấy." Omo. Có phải Tiffany đã bị rối rắm với vốn tiếng Anh của mình rồi không bởi vì cô ấy đã sống ở Hàn Quốc cũng được một khoảng thời gian khá lâu cho đến nay rồi? Cô ấy không có vẻ gì là hiểu được nghĩa của từ 'làm mất' nữa rồi.


"Cậu... cái gì hả?"


"Tớ đã cố tình làm mất nó đấy. Nói cách khác là tớ đã quăng nó đi rồi."


"Cậu... cái gì hả?"


"Cậu là giọng hát chính của Girls' Generation, vậy nên đừng có làm như kiểu một đĩa hát bị hỏng đi."


Jessica không có thời gian hay khoảng trống nào bên trong não bộ mình để hình thành nên một hàng rào phòng ngự trước những câu nói nhức nhối của Tiffany cả. Cô đã quá tức giận trước việc Tiffany đã ném quyển sách của cô đi, nên cô đã đi thẳng vào vấn đề mà mình đang nghĩ, "Tại sao cậu lại quăng nó đi hả, Tiffany khờ khạo?"


"Bởi vì cậu cứ luôn nói về Liz mãi. Liz thế này, Liz thế kia. Và cậu cũng dùng ánh mắt mơ mộng khi cậu nói về cô ta giống như cách mà tớ dùng ánh mắt mơ mộng khi tớ nói về cậu vậy. Thế nên tớ đã quăng nó đi rồi."


Trong trường hợp mọi người đang thắc mắc thì, đúng vậy, Tiffany vẫn còn đang mỉm cười. Máu của Jessica đang sục sôi đến tận xương tủy và cô thực sự rất muốn ai đó gọi dùm 911, bởi vì cô đang rất sẵn sàng để đặt chiếc gậy bóng chày của Yuri vào vị trí hành động lần đầu tiên kể từ khi nó được rước về ký túc xá của họ.


"Bởi vì Liz rất là cool và tuyệt vời!"


"Nhưng cô ta đã kết hôn rồi!"


"Vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ hả? Tớ đâu có xem Liz-tuyệt-vời như kiểu một người bạn gái đâu! Cậu Hwang Miyoung cậu!... câ... c... cậu..." Jessica nói, chỉ ngón tay trỏ của mình một cách đầy cáo buộc vào Tiffany, sẵn sàng mang đến cho cô ấy cái gì đó nhiều hơn là chỉ vài câu thức tỉnh đầu óc cô ấy. Nhưng trước khi Jessica thậm chí có thể tạo nên được từ ngữ nào trong đầu mình thì Tiffany đã nắm lấy ngón tay đang chỉ ra của cô, cắn mạnh vào nó rồi lập tức hôn nó. Nụ cười của cô ấy thậm chí còn đang nở rộng hơn nữa, Jessica đã nghĩ Tiffany chắc cũng có thể nuốt cả một con voi to lớn với cái miệng đó chứ chẳng chơi. Jessica đông cứng cả người.


Cô nàng này bị cái gì thế, có phải cô ấy đã ăn mất quả táo thối mà Sunny đã bảo mình quăng đi mà mình lại quên mất đó không? Không thể nào, Sooyoung đã ăn nó rồi, mình đã nhìn thấy cậu ta ăn nó với chính đôi mắt mơ ngủ của mình mà. Vậy thì thực sự là, cái gì đã làm hỏng đầu óc của cô ấy vậy chứ?


"Thấy chưa? Cậu gọi cô ta là 'Liz tuyệt vời'! Cậu chưa bao giờ gọi tớ là 'Tiffany tuyệt vời' cả và cậu thậm chí còn gọi tớ là Tiffany 'khờ khạo'! Tớ không thích người phụ nữ của tớ mải mê huyên thuyên tâng bốc người phụ nữ khác trước mặt tớ! Đó là chưa kể Liz đã lớn tuổi rồi, kết hôn đến hai lần, không biết cách tỏ ra dễ thương, không có mắt cười giống như cái mà tớ đang thể hiện đây này!" Tiffany nói, chỉ tay một cách đầy kiêu hãnh vào mặt mình.


"..."


"Và lưỡi của cô ta không hiểu rõ miệng cậu hơn lưỡi của chính cậu. Không giống như lưỡi của tớ đâu."


"..."


"Cứ như là cậu đang đập vào mặt tớ bằng một cái chảo mà cậu đã thất bại với món cơm chiên của cậu vậy!" Tiffany ném hết mọi từ ngữ của mình vào một Jessica đang không thể thốt nên lời. Rồi cô ấy thè lưỡi ra, là cái lưỡi mà hiểu rõ miệng của Jessica còn hơn cả lưỡi của chính cô đấy, với Jessica rồi chạy đến chỗ Taeyeon, người đã không hề biết chút gì về việc đang xảy ra. Từ xa, Jessica đã nghe được tiếng cô nàng trưởng nhóm của họ bắt đầu cằn nhằn về việc họ cứ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh suốt như thế nào, và về việc cô ấy đáng lẽ phải cố gắng hơn nữa để học tiếng Anh lúc còn trên ghế nhà trường nếu cô ấy biết là sẽ gặp phải những cô nàng người Mỹ gốc Hàn điên loạn nào đó trong cùng nhóm của mình.


Jessica cũng đã không rõ cho lắm chuyện gì đang xảy ra. Cô đã cho Tiffany mượn một quyển sách, Tiffany đã quăng nó đi bởi vì cô ấy không chấp nhận cái cách mà Jessica mê mẩn cô nàng Liz-tuyệt-vời, tác giả của quyển sách, Jessica đã hét lên với Tiffany, rồi cô nàng ấy đã cắn ngón tay của Jessica rồi lại hôn nó, cô ấy đã chạy đến chỗ Taeyeon để tránh khỏi cơn thịnh nộ hứa hẹn sắp nổ ra của Jessica, Jessica đã đứng yên một chỗ như một kẻ ngốc, nhìn vào ngón tay vừa bị cắn của mình, cố gắng xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau để nắm được bức tranh toàn cảnh sự việc mặc dù nó cũng đã không hiệu quả cho lắm, khi mà cô vẫn không thể hiểu được chút nào về tình huống này.


Vì thế, Jessica lững thững bước trở về phòng mình, vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay trỏ của mình và lầm bầm với chính bản thân, "Mình vừa bị cắn bởi một kẻ hủy diệt sách tàn nhẫn, lẽ ra nó phải đau chứ. Tại sao nó lại không đau nhỉ?"


Tối hôm đó, Jessica đã đột ngột bật người dậy khỏi giường mà đã khiến cô suýt chút nữa là gãy cổ rồi. Rồi cô lại nói chuyện với ngón tay trỏ của mình lần nữa trong một khám phá vĩ đại, "Ahhh, nụ hôn của cô ấy lên ngón tay mình đã làm điều đó." Cô ngã xuống giường ngay sau đó, thậm chí là trong bóng tối, gương mặt cô vẫn thơ thẩn như mọi khi. Jessica trao cho kẻ hủy diệt sách tàn nhẫn đang nằm bên cạnh mình một nụ hôn phớt lên đỉnh mũi cô ấy, rồi cố nhét cánh tay mình xuống bên dưới cổ cô nàng ấy và ghì chặt lấy toàn bộ cơ thể cô ấy vào trong vòng tay mình. Cái lạnh mà cô nhận được từ việc từng chút nhỏ trên cơ thể của chính cô tiếp xúc với làm da của Tiffany lại khiến cô sởn hết cả gai ốc lần nữa. Thế nên cô đã ép cơ thể họ thậm chí vào gần nhau hơn thế nữa, với một nỗ lực để xua đi hết những cảm giác rợn người vừa mới nổi lên đó. Jessica thì thào như ru cả hai người họ vào giấc ngủ "Cậu là loài sinh vật gì vậy? Thực sự thì cậu là gì vậy, Tiffany? Tại sao cậu cứ khiến tớ làm những thứ khó hiểu vậy? Tớ thậm chí chỉ nói chuyện rất ít với người khác và giờ thì tớ nhận thấy mình lại đang nói chuyện với một trong những ngón tay của tớ đấy. Bà của tớ hôm nay đã lại hỏi tớ lần nữa là tớ có bị bệnh tự kỉ không đấy. Tớ đang đánh mất hết tất cả lý trí của tớ chỉ vì cậu đấy." Trớ trêu thay, Jessica đã nói lên tất cả những lời phàn nàn này với một nụ cười ngái ngủ trên gương mặt mình.


Liz-tuyệt-vời đã không nói cho Jessica biết điều này trong quyển sách của cô ấy, nhưng một người khác đã làm điều đó, rằng tình yêu làm nên những thứ khó hiểu đối với con người.










END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro