Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Boss đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Noeul khắp căn phòng.

"Noeul! Noeul!"

Phòng khách, bếp, phòng ngủ và nhà vệ sinh đều không có ai.

Lông mày của Boss nhíu lại,  thậm chí hắn còn không nhận ra hắn đã vò tóc đến rối bù. Hắn siết chặt hai tay thành nắm đấm, dùng lực nhiều đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hắn căng thẳng cố nhớ lại xem Noeul có thể sẽ đi đâu, lúc này hắn thực sự hối hận vì sao lúc nãy lại lấy điện thoại của em đi mất.

Boss lúc này thực sự sợ hãi, sự bình tĩnh mà hắn vẫn duy trì lâu nay lập tức tan vỡ. Nắng trưa ấm áp cũng không thể sưởi ấm được cõi lòng lạnh băng.

Hắn không dám nghĩ  đến tình huống xấu nhất, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm hắn không chịu nổi. Hắn đã đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào việc yêu một ai đó mà không hề do dự, kể cả việc phải bất chấp hậu quả. Nếu có chuyện gì xảy ra với Noeul, trái tim của Boss cũng sẽ chết mất.

Boss hốt hoảng nhấc điện thoại lên và bấm số của First.

"Dududu~"

"Noeul đâu rồi?" - Boss gần như dùng giọng điệu tra hỏi để gào lên, thời khắc này hắn đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.

First đột nhiên bị hỏi, cậu ngây người ra.

"Cái gì cơ?"

Boss không kìm được tức giận, lớn tiếng với First

"Tôi hỏi cậu! Noeul có ở chỗ cậu không?"

First bị hắn dọa sợ, cậu do dự một lát, sau đó mới thận trọng nói.

"Không...không có. Có chuyện gì với Noeul vậy?"

Boss đưa tay lên ấn lông mày, hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc gần như sụp đổ của mình.

"Noeul đi mất rồi. Em ấy đã xem tin tức hôm nay."

Nói xong Boss liền cúp điện thoại. Lúc này First mới tò mò bấm vào phần tin tức, hai mắt cậu lập tức mở to. Chết tiệt! Tại sao báo cáo khám thai của Noeul lại bị lộ?

Boss lập tức xuống lầu lái xe đi tìm Noeul, Seoul lớn như vậy, sao có thể dễ dàng tìm được một người. Hắn lang thang không mục đích trên đường phố Seoul. Tốc độ của xe hoàn toàn không kiểm soát được, khiến hắn mấy lần suýt xảy ra tai nạn.

Sau khi First biết được tình hình, cậu suy nghĩ ngay đến tình trạng hiện tại của Boss, hắn chắc hẳn đã phát điên lên đi tìm Noeul. Như thế không được, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
First liền gọi lại ngay cho Boss, hắn ngồi trên xe trả lời điện thoại, gió thổi ù ù như vũ bão.

Nghe tiếng gió thổi mạnh như vậy, cậu cũng đoán được mọi chuyện không ổn.

First nói ngay: “Boss, xin hãy nghe kĩ lời tôi nói. Tôi biết Noeul lâu hơn anh. Những năm qua Noeul đã chứng kiến rất nhiều điều trong làng giải trí. Tuy rằng lần này thật sự nghiêm trọng, nhưng với tính cách của Noeul, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm điều gì ngu ngốc đâu.... Anh phải tin cậu ấy, bình tĩnh trước và suy nghĩ kĩ xem Noeul có thể sẽ đi đâu."

Lời nói của First khiến Boss phần nào lấy lại được bình tĩnh, First thực sự hiểu rất rõ trạng thái của Boss, suy cho cùng khi mình càng quan tâm thì sẽ càng rối trí.

First thừa cơ tiếp tục nói:

"Đối với chuyện này, bây giờ tôi sẽ ra ngoài tìm kiếm tất cả những địa điểm mà Noeul thích đến ở Hàn Quốc. Anh phải thật bình tĩnh và đừng lo lắng. Bình tĩnh nghĩ cách xử lí sẽ hiệu quả hơn so với việc tìm kiếm trong mông lung."

Boss chợt bừng tỉnh lại, hắn lập tức phanh gấp rồi dừng lại bên đường. Quán tính cực lớn suýt chút nữa đã ném Boss ra xa, hai tay hắn nắm chặt vô lăng, hai mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập.

"Alo? Boss, anh vẫn đang nghe đúng không? Alo?"

Giọng Boss hơi trầm khàn trả lời lại First. Không có Noeul, hắn tưởng như mất đi nửa mạng sống.

"Tôi hiểu rồi."

Hắn cúp điện thoại, ngồi trong xe bình tĩnh sắp xếp lại một chút cảm xúc, dần dần tỉnh táo lại. Hắn lái xe quay về phía công ty.

Boss gọi thư ký Lee vào phòng họp, hắn còn chưa kịp nói gì thì thư ký Lee đã lên tiếng trước.

"Boss, có chút manh mối về người vạch trần Noeul rồi."

Hiện tại hắn không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện này nữa, bèn xua tay ngắt lời thư ký Lee: "Việc này chúng ta sẽ bàn lại sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đâm sau lưng Noeul."

Đoạn, hắn bước tới gần chỗ thư ký Lee nói thầm để tránh trường hợp có kẻ nghe lén.

"Noeul đã biết chuyện này rồi. Về đến nhà tôi đã không thấy em ấy đâu cả. Tôi không biết em ấy đi đâu. Tôi lo em ấy sẽ xảy ra chuyện gì."

Thư ký Lee trợn mắt kinh ngạc, Boss lập tức làm động tác im lặng.

"Việc này người trong công ty không thể biết được. Tôi biết chắc chắn chỉ có thể là người trong công ty vạch trần Noeul, chỉ có họ mới lấy được bản báo cáo, nên việc Noeul mất tích càng không thể bị lộ. Để tránh việc này lại bị lợi dụng làm ầm ĩ một phen."

Thư ký Lee nhìn Boss, khẽ gật đầu.

"Tôi biết rồi, Boss, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Cậu đi tìm một nghìn chiếc máy bay không người lái có độ phân giải cao, khởi hành tìm kiếm từ mọi hướng ở Seoul. Nếu tìm thấy bất cứ điều gì, hãy báo cho tôi ngay lập tức."

Thư ký Lee gật đầu, Boss khẽ kéo anh lại, dặn dò.

"Việc này phải xử lý nhẹ nhàng để không ai trong công ty phát hiện ra."

Thư ký Lee lặng lẽ đi xuống lầu, tránh ánh mắt của người khác rồi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

---

Mùa đông ở Seoul đặc biệt ảm đạm, những chiếc lá khô rơi xuống lòng đường, khi bị ô tô phóng nhanh cán qua, chúng lập tức vỡ tan và cuốn theo gió, trôi đi và biến mất như chưa từng tồn tại.

Cây cối ven đường không còn bị lá che phủ nữa, những cành cây xù xì xấu xí lộ ra trần trụi trước mặt mọi người, sự thật trơ trọi thực sự khiến người ta bàng hoàng, bỡ ngỡ.

Cơn gió lạnh khiến làn da của Noeul phải tiếp xúc với không khí dần chuyển sang màu đỏ, nhưng lúc này cậu lại không cảm thấy lạnh.

"Ôi! Máy bay không người lái, nhìn kìa, nhiều máy bay không người lái quá." Một số người qua đường lần lượt ngước mắt nhìn lên.

"Sao lại nhiều như vậy? Đang quay phim à?"

Noeul đội một chiếc mũ, vành mũ che gần hết khuôn mặt, cậu bị âm thanh trên bầu trời thu hút bèn ngước mắt lên, rồi lại quay người bước nhanh vào cửa hàng tiện lợi ven đường.
Noeul thực sự không thể chịu nổi bất kỳ tiếng ồn nào nữa, cậu chỉ muốn trốn thoát khỏi thế giới này, cậu thực sự mệt mỏi.

Cậu đeo khẩu trang và bước vào cửa hàng tiện lợi mua vài chai soju. Khi bước tới quầy thu ngân, người quản lý cửa hàng vừa hay đang xem tin tức thời sự hôm nay và đang trò chuyện vui vẻ với một nhân viên khác.

"Cậu đã xem tin tức mới nhất chưa?"

"Ý anh là Lee Noeul à?"

"Aigooo, tôi thực sự không ngờ Lee Noeul lại là người như vậy."

"Chuẩn đấy, lừa gạt fan thì thôi đi, lại còn có người yêu rồi nữa, thế mà vẫn thể hiện như một Alpha vậy, không biết có mệt không."

"Chậc chậc, đúng là một tên đạo đức giả. Lúc trước tôi còn từng thích cậu ta. Đúng là mù quáng."

"Loại thần tượng này nên bị toàn bộ cư dân mạng tẩy chay. Cậu thấy đấy, trong topic "Lee Noeul cút khỏi làng giải trí" toàn là mắng mỏ cậu ta thôi."

"Thật sao? Tôi cũng phải đăng thứ gì đó mới được."

Những ngón tay cầm chai rượu của Noeul dần dần siết chặt, cậu nghiến chặt răng hàm, cắn môi dưới thật mạnh cho đến khi cảm nhận được mùi máu rỉ ra từ miệng. Cảm giác như bị hàng nghìn người dùng dao sắc nhọn đâm thủng, bản thân thực sự rách rưới như người khác nói.

Cậu giống như không còn dám đứng ra ngoài sáng nữa. Đôi mắt cậu khô khốc, thậm chí không dám ngẩng đầu hay nhìn thẳng vào mắt ai, tự hỏi phải chăng cả thế giới đều đã chĩa mũi dao sắc nhọn vào mình.

Người quản lý cửa hàng nhận thấy Noeul đang đứng yên bất động, liền ngừng bàn tán.

"Quý khách, bàn thanh toán ở bên này."

Noeul cúi đầu, bước tới quầy và đặt rượu lên.

"Tổng cộng là 7.500 won."

Noeul lấy ra 10.000 won đưa cho quản lý cửa hàng.

"Xin chờ một chút để tôi trả lại cậu 2.500 won."

Noeul vẫn luôn cúi đầu, cầm ly rượu bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tấm lưng gầy gò đơn bạc trong gió, bóng dáng cô liêu đến đau lòng, rõ ràng là một người rất mỏng manh và dễ bị tổn thương.

Người quản lý cửa hàng nhận tiền rồi nhoài người ra khỏi quầy, hét lớn với Noeul: "Ơ cậu gì ơi, tôi còn chưa đưa lại tiền thừa cho cậu mà."

Noeul vẫn không quay đầu lại, bóng dáng dần mờ khuất.

"Cái gì vậy chứ, đúng là một người kỳ lạ."

Máy bay không người lái cuối cùng đã ghi lại được nơi có Noeul, thư ký Lee ngay lập tức gửi địa chỉ và hình ảnh đến điện thoại của Boss.

Noen trong ảnh mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt ngơ ngác nhìn lên bầu trời, không có một tia hy vọng, như thể sắp từ biệt thế giới.

Boss ôm chặt chiếc điện thoại, đau khổ nhìn bức ảnh. Hắn lập tức lái xe đi.

Noeul, đừng làm điều gì ngu ngốc nhé, nhớ đợi anh.

Hắn lái xe đến cửa hàng tiện lợi, nhưng Noeul đã ra khỏi cửa hàng từ lâu. Người quản lý cửa hàng sợ hãi trước sự đột nhập thô bạo của hắn. Hiện giờ nhìn hắn không khác nào ma vương tái thế, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi không dám lại gần.

Một nhân viên run giọng nói.

"Thưa...Thưa anh, anh có chuyện gì thế ạ?"

Boss quay người nhìn chằm chằm vào quản lý cửa hàng: “Tôi đang tìm người, em ấy mất tích rồi, tôi có thể xem camera giám sát trước cửa hàng của anh nửa tiếng trước được không?”

Lời nói của Boss tuy mang tính chất hỏi thăm nhưng khí chất mạnh mẽ của hắn lại khiến nhân viên bán hàng không dám từ chối.

"Được ạ được ạ." Quản lý cửa hàng mở màn hình giám sát, cho đến khi Noeul xuất hiện trên màn hình, tim Boss thắt lại, ánh mắt hắn dõi theo người hắn yêu trên màn hình.

Cuộc trò chuyện giữa quản lý cửa hàng và nhân viên bán hàng cũng được ghi lại, nhìn thấy Noeul đứng đó chịu đựng những lời chỉ trích này, sắc mặt Boss càng trở nên u ám, cơn tức giận trong lòng dần dần không thể kiềm chế được.

Hắn đập tay xuống bàn, âm thanh lớn khiến người quản lý cửa hàng run rẩy.

Người mà hắn trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác làm tổn thương nhiều đến thế, Boss quay lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào quản lý cửa hàng. Người quản lý cửa hàng sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi lạnh sống lưng, anh ta nuốt nước bọt lắp bắp.

"Nhìn, nhìn tôi cái gì? Tôi cũng không nói sai."

Boss nhìn rõ hướng Noeul rời đi, liền đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn quản lý và nhân viên cửa hàng. Ánh mắt của hắn như muốn đâm thủng người trước mặt. Boss đứng trong bóng tối, khí tức mạnh mẽ y hệt thần Chết.

Quản lý cửa hàng không khỏi lùi lại một bước, rõ ràng chả ai làm gì anh ta nhưng anh ta lại có cảm giác như mình đang bị uy hiếp.

Boss lạnh lùng nói: “Hôm nay anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình.”

Nói xong, hắn lập tức bước đi, hướng về hướng Noeul rời khỏi. Người quản lý cửa hàng phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm liên tục: "Sao hôm nay cứ gặp người lạ thế nhỉ?"

---

Boss nhìn về hướng này, đây chính là hướng đi đến tháp Namsan.

Đúng rồi, đáng lẽ hắn phải nghĩ ra ngay chứ nhỉ, Noeul nhất định sẽ quay lại đây. Hắn vội lái xe đi về phía tháp. Màn đêm buông xuống, khung cảnh về đêm của núi Namsan ở Seoul vẫn rực rỡ lung linh như vậy. Trong khung cảnh tuyệt đẹp này, dường như mọi ưu phiền đều có thể bỏ lại phía sau.

Boss một mình lên cáp treo, chỉ mong cáp treo đi nhanh hơn một chút.
Thư ký Lee lại gửi một bức ảnh khác, Boss liền mở điện thoại ra kiểm tra. Trong ảnh, Noeul đang ngồi một mình trên băng ghế với vài chai rượu rỗng dưới chân.

Thư ký Lee đã gửi địa điểm, quả nhiên là Tháp Namsan.

Khi cáp treo đến nơi, hắn gần như lao nhanh ra ngoài, sốt ruột tìm kiếm hình bóng của Noeul, cuối cùng khi đi xuyên qua đám đông, hắn nhìn thấy cậu đang ngồi trong một góc không ai để ý. Boss ngay lập tức chạy ngay về phía Noeul.

Noeul dường như nhận ra tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, thấy người đến là Boss thì mỉm cười ngốc nghếch.

"Hmm, Boss~ Anh đến rồi."

Mặt Noeul hơi đỏ lên,  đôi mắt đờ đẫn vì uống rượu. Thần trí cậu mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, thân người ngồi trên ghế cũng run rẩy không vững

Cơn tức giận tích tụ cả ngày của Boss đáng lẽ sẽ bùng nổ ngay tức khắc, nhưng khi nhìn thấy Noeul như lúc này, hắn lại cảm thấy đau đớn đến mức không thể tức giận được nữa.

Đôi mắt Boss ươn ướt, trong lòng tràn đầy đau xót, hắn tự trách bản thân mình, tại sao lại không bảo vệ được Noeul thật tốt. Bây giờ người hắn yêu trống rỗng như một cái xác không hồn, thật sự không chịu nổi bất cứ tai ương nào ập đến nữa.

Boss dần bước chậm lại, nhìn Noeul với ánh mắt đau khổ.

Cậu nhìn chằm chằm vào hắn rồi vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Ngồi xuống đi~"

Điều còn thiếu trong trái tim hắn cuối cùng đã được tìm thấy.

MẨU TIN NHỎ: Ngày hôm sau, người quản lý cửa hàng vẫn đến mở cửa hàng như thường lệ, nhưng khi đến cửa hàng tiện lợi, anh ta không thể tin vào mắt mình, một chiếc máy xúc lao về phía trước, cửa hàng tiện lợi của anh ta ngay lập tức biến thành đống đổ nát.

Người quản lý cửa hàng sắp khóc tới nơi nhưng ngay lập tức lao tới ngăn chặn lại tên đầu sỏ: "Này! Anh là ai! Tại sao lại phá cửa hàng của tôi!"

Thư ký Lee đưa tay phủi bụi, nhìn rõ người tới là ai rồi bước lại gần.

"Anh là quản lý cửa hàng phải không? Cửa hàng của anh bị nghi là xây dựng trái phép. Đây là lệnh phá dỡ do chính phủ ban hành. Thủ tục liên quan đều có ở đây. Mời anh xem qua."

Tay quản lý cửa hàng run rẩy khi xem tài liệu, liên tục nói: "Xây dựng trái phép cái gì? Đồ khốn, các người phải trả tiền cho cửa hàng của tôi!"

Thư ký Lee lại tiếp tục phủi bụi trên bộ vest đắt tiền, lấy tay chỉnh lại kính.

"Hành động của chúng tôi là hợp pháp và tuân thủ đúng pháp luật. Nếu anh phản đối, anh có thể khởi kiện. Ngoài ra, công ty chúng tôi đã mua lại khu đất này từ chính phủ. Nếu anh muốn khởi kiện, chúng tôi sẽ đi cùng anh."

Thư ký Lee đưa cho quản lý cửa hàng một tấm danh thiếp, sau khi nhìn rõ, quản lý cửa hàng sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, anh ta có thể chống đối lại thế lực tài phiệt lớn như thế này sao? Lần này anh ta thật sự đã gây ra chuyện lớn rồi.

Thư ký Lee cúi xuống nhìn người quản lý cửa hàng đang sợ hãi.

"Anh không cần lo lắng, công ty chúng tôi sẽ bồi thường số tiền tương ứng cho anh. Đương nhiên sẽ căn cứ vào giá trị tài sản trong cửa hàng của anh để bồi thường."

Thư ký Lee ném tấm thiệp cho người quản lý cửa hàng rồi bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro