Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đỗ Hành nói xong câu đó liền im lặng không phát ra tiếng nào nữa.

Những lời này anh ta nghẹn trong lòng đã lâu lắm rồi, nhưng sau khi anh ta nói ra thì mới ý thức được là không đúng.

Chuyện này không phải là điều mà hiện tại anh ta có thể nói, rốt cuộc anh ta có rất ít cơ hội tiếp xúc với Cố gia nhị thiếu, cũng không lẫn vào được trong vòng quan hệ của các thiếu gia ở thủ đô.

Đối với sự đánh giá Cố Cẩn mang đậm định kiến cá nhân như thế, chỉ có thể nói về người anh ta đã từng tiếp xúc tương đối nhiều.

Nhưng mà lời nói ra như bát nước đổ đi, làm sao mà hốt vào được.

Bởi thế Đỗ Hành chỉ đứng im tại chỗ, chờ đợi phản ứng của người trước mặt.

Vị trước mặt này là một người khó được trong số những người vây quanh Sở Cảnh Trừng ở kiếp trước có quan hệ không tệ lắm với anh ta.

Mặt trời bên ngoài càng chuyển hướng, ánh sáng tái hiện bao trùm một mảnh nhỏ khu vực ở nơi Diệp Thần.

Theo bóng tối dần rút đi trên mặt Diệp Thần, nụ cười trên khóe miệng người đàn ông hiện ra.

Nụ cười cùng vừa rồi giống nhau như đúc, không hề thay đổi.

Trong lòng Đỗ Hành nhất thời nổi lên vô số nghi vấn.

Biểu tình của hắn vì sao không đổi?

Chẳng lẽ đối với lời nói vừa rồi của mình hắn không thấy hoang mang sao?

Chẳng lẽ hắn không hoài nghi thân phận của mình à?

……

Trong đầu rối ren ý tưởng đan xen lẫn nhau, làm cho Đỗ Hành trong lúc nhất thời không rõ trạng huống hiện tại là gì.

Thẳng cho đến khi ánh sáng hoàn toàn trừ sạch đi bóng tối nơi Diệp Thần, rốt cuộc anh ta mới thấy rõ được ánh mắt Diệp Thần.

Trong ánh mắt kia, có sự nghi hoặc mà anh ta lường trước, nhưng lại không kinh ngạc, thậm chí còn mang theo chút hiểu rõ, còn một nửa cảm xúc còn lại anh ta nhìn không hiểu.

Cảm xúc kia phập phồng phập phồng trong mắt Diệp Thần, tựa sóng gió thâm trầm, muốn mai một anh ta hoàn toàn.

Một loại áp lực không tên thật lớn xuất hiện trên người Đỗ Hành.

Anh ta cảm thấy cổ áp lực này dường như muốn áp anh ta khụy xuống, muốn vùi anh ta chìm xuyên qua lớp xi măng kiên cố để vào trong lòng đất.

Yết hầu anh ta lăn lộn, trên người lại không có sự kiêu ngạo bừa bãi giống thường ngày khi đối mặt với người khác.

Trừ tiếng quạt gió, không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, nghe càng lúc càng lớn, trong tình cảnh hoảng hốt này, anh ta nhìn thấy môi Diệp Thần đóng đóng mở mở, hộc ra mấy chữ.

Anh ta muốn nghe rõ ràng, nhưng những lời này như vòng qua lỗ tai anh ta, thẳng tắp phóng về phía sau.

Anh ta nghe đạo diễn Lưu hô lớn một tiếng phía sau “Cắt ——!”

Trong nháy mắt này, tất cả tạp âm trong đầu Đỗ Hành đều biến mất, giọng Diệp Thần rốt cuộc cũng rành mạch truyền đến.

“…… Có muốn tìm một nơi khác nói chuyện không?”

Đỗ Hành cảm giác dây thanh quản của mình không khống chế được chấn động lên, thay chủ nhân đáp lời: “Được.”

_______

Diệp Thần cùng Đỗ Hành trước sau chân đi ra ngoài, hắn đi ở phía trước, chú ý tới Đỗ Hành ở phía sau rõ ràng đang ở trên mây.

Nhưng mà, hắn hiện tại cũng không có tâm tình dư thừa để nói bất cứ thứ gì.

—— cậu ta là một thằng điên!

Những lời này khi truyền vào tai Diệp Thần, không thể không nói là như sét đánh ngang tai.

Những phỏng đoán không hay cho lắm cứ liên tiếp hiện lên trong đầu hắn, sau đó hội tụ trước mắt Diệp Thần.

Trong thế giới tiểu thuyết vốn có, trong tương lai đã được định sẵn.

Cố Cẩn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là Cố Cẩn rốt cuộc đã gây ra chuyện gì với Đỗ Hành mới khiến cho anh ta nói ra những lời như vậy.

Tổng hợp lại những biểu tình của Đỗ Hành khi nói những lời này, kết cục đó dù nghĩ như thế nào thì dường như cũng đều phát triển về phía không tốt.

Hình ảnh ngày đó Cố Cẩn ở bờ biển bị nước biển bao phủ đến cổ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu của Diệp Thần.

Nhưng mà hình ảnh kia cũng không dừng lại ở mức đó, hắn thấy nước tiếp tục dâng lên, dần dần qua môi Cố Cẩn, rồi mũi, mắt, đỉnh đầu, cuối cùng cả người Cố Cẩn hoàn toàn biến mất trên mặt biển. 

“…Diệp Thần.”

“…… Diệp Thần?”

Diệp Thần đột nhiên thanh tỉnh, hắn nắm chặt đôi tay, vài tia nhói đau lên kích thích thần kinh hắn..

Hắn xoay người, sắc mặt như thường nói với Đỗ Hành: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe được.”

Rồi sau đó, Diệp Thần quét quanh một vòng, chỉ vào một quán cafe cuối đường, mở miệng: “Chỗ đó được không?”

Đỗ Hành gật gật đầu: “Có thể.”

Anh ta hiện tại cũng đang nóng lòng muốn biết rõ sự tình, ngồi đâu mà chẳng được

Đi về phía trước một chút, Diệp Thần đẩy cửa quán cafe ra.

Trên cửa treo một cái lục lạc nhỏ, lúc đẩy cửa ra kêu lên một tiếng “Đing ——”.

Tuy rằng điều này chẳng qua là chủ ý thiết kế của chủ quán, cũng có thể miễn cưỡng khiến cho người bước vào cong môi vì sự thú vị này.

Nhưng lại ngoài ý muốn giúp cho không khí giằng co giữa Diệp Thần và Đỗ Hành hòa hoãn lại.

Người phục vụ trẻ thấy có khách vào thì nhanh nhẹn bước tới, dẫn hai người vào bàn trống.

Sau khi đợi hai vị khách ngồi xuống, người phục vụ nói: “Thực đơn đặt ở góc bàn ạ, sau khi ngài quyết định được muốn dùng gì thì nhấn vào nút cạnh bàn, sẽ có phục vụ đến để xác nhận đơn.”

Diệp Thần lễ phép mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.

Người phục vụ bị nụ cười nhạt dịu dàng của người đàn ông làm cho đỏ mặt, ngượng ngùng cười cười một cái rồi quay người rời đi.

Đỗ Hành thấy thế, trêu đùa: “Diệp thiếu vẫn được người ta yêu thích như trước nha.”

Anh ta đã suy nghĩ cẩn thận, dù sao kết cục hiện tại cũng đã định, còn không bằng nhẹ nhàng nói hết ra.

Tóm lại, giữa anh ta và Diệp Thần, dù cho là kiếp trước hay là kiếp này, cũng không xảy ra chuyện gì khiến cho hai người phải tranh cãi.

Diệp Thần: “Chó chê mèo lắm lông. Cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Thần đi, tôi với anh chắc là cũng qua lại gần nhỉ.”

Đỗ Hành ngã về sau, để cơ thể mình dựa vào trên sofa, chất lượng sofa rất tốt, dựa lên có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Cảm giác này có thể làm cho tinh thần anh ta được thả lỏng một chút.

Anh ta nhắm mắt lại, sau khi tự hỏi vài giây, thở phào một hơi thật dài, cười rộ lên: “Anh đã biết rồi à?” Chuyện tôi sống lại?

Ngay sau đó lại thở dài: “Không nghĩ là anh lại điều tra tôi, không hổ là anh, luôn luôn rất cẩn thận.”

Diệp Thần cười cười, “Cảm ơn đã khen, rốt cuộc anh để lộ quá nhiều điểm đáng ngờ.”

Khi lần đầu tiên ăn cơm, Đỗ Hành quá hiểu sở thích của hắn, ở tiệc tối của Thịnh Tinh, sự phân biệt đối xử đối với ba người bọn họ……

Hắn vươn một ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, từng tiếng một, cực kỳ có quy luật.

“Anh là con của Đỗ gia à.” Hắn nhắc tới một sự việc khác.

Đỗ Hành yên lặng vài giây, anh ta biết đối phương nhắc tới Đỗ gia nào, có thể được Diệp Thần đề cập, chỉ có thể gia tộc ở thành phố H kia.

Anh ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lẳng lặng chờ điều tiếp theo mà Diệp Thần muốn nói.

Sau khi hắn trở lại thủ đô, Kỳ Ngọc đã lập tức giao tư liệu của Đỗ Hành cho hắn.

Sau khi Diệp Thần xem qua, trong lòng đã có ý tưởng, nghĩ lúc sau muốn tìm Đỗ Hành nói chuyện.

Không nghĩ tới kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đương sự hiện giờ đã ngồi trước mặt hắn.

Hắn soạn lại ngôn ngữ trong đầu: “Nhưng Đỗ gia chỉ có hai đứa con, anh lớn Đỗ Thịnh và em trai Đỗ Hạ.”

Hắn nói ra tin tức trước mắt mà mình nắm được: “Chí hướng của Đỗ Thịnh không nằm ở kinh doanh, là một bác sĩ, thân thể Đỗ Hạ lại gầy yếu, tính đến nay thì nửa đời người đều ở trong bệnh viện.”

Đỗ Hành nghe nói thế, cười nhạo nói: “Cái gì mà chí không nằm ở kinh doanh, chỉ là anh ta không có thiên phú kinh doanh mà thôi, rất nhiều tiền trong nhà đều đập lên người anh ta, sau khi thử vài lần cũng nhận ra mình không được mới mặt u mày ám rút lui, chọn ra nước ngoài học y.”

Nói xong về Đỗ Thịnh, anh ta ngừng một chút, ánh mắt tối xuống: “Con người của Đỗ Hạ ấy mà, chỉ là mặt ngoài nhìn nhu nhược, nhưng thực tế thì luận tâm cơ so bất cứ ai cũng lớn.”

Diệp Thần nghe Đỗ Hành nói, không đưa ra đánh giá.

Trên thực tế thông tin về Đỗ Hành trên giấy rất giản lược, không có gì phức tạp, những sự thật đó cũng chỉ chiếm mấy hàng trên trang giấy mà thôi.

Giọng điệu của hắn bình tĩnh mà hòa hoãn, nói ra sự việc mà mình tra được: “Mà anh, Đỗ Hành, là con riêng của gia chủ Đỗ gia.”

Đỗ Hành không nói chuyện, xem như cam chịu.

Diệp Thần: “Ông cụ của Đỗ gia lại một lòng muốn người thừa kế hoàn mỹ, cứu vớt gia tộc đang trên đà sụp đổ, cho nên luôn thúc giục gia chủ Đỗ gia sinh con.”

“Nhưng phu nhân của gia chủ sau khi sinh Đỗ Thịnh và Đỗ Hạ, cơ thể không dưỡng tốt, rất khó lại mang thai lần nữa. Gia chủ Đỗ gia dưới áp lực của cha mình, chỉ có thể tìm một người phụ nữ khác ở bên ngoài, sau đó sinh ra anh.”

“Mà anh hiện tại lại không ở Đỗ gia, giấu giếm thân phận, thành lập một cái công ty giải trí.”

Diệp Thần: “Tôi tra được, vào thời điểm mấy năm trước anh vẫn còn liên lạc với người của Đỗ gia, có người chụp được ảnh anh và gia chủ gặp mặt, nhìn dáng vẻ khi đó thì hẳn là anh có ý đồ trở về, nhưng trong khoảng thời gian một năm trở lại đây thì anh đã không còn lui tới với họ nữa.”

Trong tư liệu biểu hiện, hành vi của Đỗ Hành từ một năm trước xuất hiện khác thường, sự khác thường này tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại thể hiện ở nhiều phương diện.

Bởi vậy, hắn suy đoán trong khoảng một năm trước Đỗ Hành sống lại.

Nhưng Diệp Thần có một chút nghi hoặc đối với thông tin trong đó: “Vì sao anh lại đột nhiên không muốn trở lại Đỗ gia.”

Cho dù Đỗ Hành có sống lại, vậy anh ta không muốn trở lại Đỗ gia sao?

Sống lại một lần nữa thì không phải anh ta càng có ưu thế cạnh tranh à? Rất nhiều chuyện đã biết trước rồi thì hoàn toàn có thể tránh đi nguy hiểm sắp sửa phát sinh.

Đỗ Hành không đáp lời ngay lập tức, mà hồi ức lại những điều kiếp trước mà mình trải qua.

Cha Đỗ biết sự tồn tại của của anh ta, nhưng ông cụ Đỗ thì không.

Cha anh ta vẫn luôn nghĩ rằng chờ sau khi anh ta có năng lực của chính mình, mới đem anh ta quay về Đỗ gia.

Chờ đến lúc đó, dù cho ông cụ có không muốn, nhưng xem xét anh ta vẫn là con cháu Đỗ gia, lại có thể dẫn dắt Đỗ gia tiến về phía trước, cũng sẽ tiếp thu sự tồn tại của anh ta.

Rốt cuộc, chuyện người thừa kế đã trở thành một tâm bệnh của ông cụ.

(Dành cho bạn nào thắc mắc sao ông cụ thúc ép sinh con nhưng lại phản đối sự tồn tại của ĐH, ông cụ thúc ép sinh con là thúc ép 2 vợ chồng gia chủ sinh con, chứ không có bắt con mình ra ngoài tìm người khác, ông cụ muốn người thừa kế là đứa con danh chính ngôn thuận chứ không phải con riêng.)

Đỗ Hành quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trên đường chỉ có vài người đi đường, còn có mấy con mèo hoang. Địa phương này vì quay phim đã quét sạch người đến không còn mấy.

Anh ta cứ như thế nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời vấn đề của Diệp Thần: “ Tôi từ tương lai khứ hồi đến tại, cho nên tôi biết sau khi quay lại cái nhà đó phải đối mặt chuyện gì.”

Anh ta thấy mèo hoang lục tìm đồ ăn ở trong thùng rác, móng vuốt cùng lông mao đều dơ dáy: “Sau khi tôi trở về, nghênh đón tôi sẽ là sự bất mãn của vị phu nhân kia, sự ghen ghét của Đỗ Thịnh, sự oán hận của Đỗ Hạ. Sau này sinh hoạt của tôi ở Đỗ gia có thể xem như đi trên tầng băng mỏng, nói thật thì tiết mục tranh đoạt vị trí người thừa kế của hào môn, tôi không muốn lại chơi thêm một lần.”

Tâm tình Diệp Thần không bị quấy nhiễu: “Đời trước anh không nghĩ như thế đúng không.”

Người đối diện không nói gì: “Vậy cuối cùng, anh có thắng trong trò chơi đó không?”

Đỗ Hành: “…… Có.”

Ngay sau đó, biểu tình trên mặt Diệp Thần như cười lại như không: “Diệp gia và Cố gia vì vậy mà tốn không ít sức đúng không.”

Không khí xung quanh hai người bắt đầu yên lặng, tiếng vang kim đồng hồ dường như bị khuếch đại, tiếng vang vô cùng lớn.

Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói gì.

Khi không khí bị áp lực đến mức nhất định, Đỗ Hành thở dài, cười khổ nói: “Đừng có nói móc tôi.”

Đỗ Hành không biết Diệp Thần rốt cuộc đoán được nhiều ít, lại đoán trúng bao nhiêu.

Anh ta dứt khoát không hề che che giấu giấu, trực tiếp làm rõ nói ra: “Trong tương lai, tôi, anh, Cố Cẩn còn có Thẩm Nguyệt đều dây dưa với Sở Cảnh Trừng.”

Hiện tại ngẫm lại, anh ta đều cảm thấy chuyện này rất thần kỳ.

“Tôi thừa nhận, ngay từ đầu mục đích tôi và Sở Cảnh Trừng quen nhau không trong sáng, tôi muốn mượn thế lực của Diệp gia và Cố gia, trên thực tế cũng rất hữu dụng. Tôi cuối cùng cũng đã trở thành người thừa kế của Đỗ gia, là thuyết minh tốt nhất của chuyện này.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi nói xong, Đỗ Hành vẫn là nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mà cho dù có sự hỗ trợ của mấy người thì tôi cũng phải dựa vào thực lực của mình mới có thể lên làm gia chủ chứ bộ.”

Diệp Thần cười cười, không có ý kiến nào đối với việc này.

Đỗ Hành rất muốn chứng minh bản thân một chút, nhưng ngẫm lại thì anh ta hiện tại cũng chỉ là ông chủ của một công ty giải trí mà thôi, không có giá trị thuyết phục nào.

Anh ta che mặt, cảm thấy có chút bất lực.

Sau đó, anh ta buông tay, bắt đầu nhắc tới Cố Cẩn, vị này mới là nhân vật mấu chốt khiến hai người phải ngồi đây.

“Cố Cẩn nhìn thấu được mục đích mà tôi tiếp cận Sở Cảnh Trừng, cho nên ngay từ đầu đã bất mãn đối với tôi rồi. Đối nghịch với tôi trên mọi phương diện.”

Khiêu khích trực tiếp là chuyện nhỏ, làm cho anh ta hơi ám ảnh tâm lý với Cố Cẩn luôn.

“Dù cho sau đó tôi có chậm rãi nảy sinh tình cảm với Sở Cảnh Trừng, cũng trả giá tình cảm chân thành, nhưng thù với Cố Cẩn cũng đã kết xong xui rồi.”

“Mà ở kiếp trước, tôi và anh đều như nước lửa với Cổ Cẩn, tục ngữ không phải nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn sao? Quan hệ giữa tôi và anh ngược tại không tệ. Còn Thẩm Nguyệt thì trừ Sở Cảnh Trừng ra, không thân cận với bất kỳ ai.” 

Người như Cố Cẩn, tính tình táo bạo, vui buồn thất thường, Đỗ Hành vẫn luôn không hiểu vì sao Sở Cảnh Trừng lại chọn Cố Cẩn.

Diệp Thần dừng lại hành động gõ bàn, khoanh tay trước ngực, hỏi vấn đề lúc ban đầu: “Vậy vì sao anh lại nói Cố Cẩn là người điên?”

Đỗ Hành đè tay xuống, kêu Diệp Thần đừng vội.

“Sau khi Cố Cẩn và Sở Cảnh Trừng quen nhau, Cố Duyên vẫn luôn muốn bọn họ chia tay, cách xa nhau ra, anh ta cảm thấy Sở Cảnh Trừng không thích hợp quen em trai anh ta, nhưng Cổ Cẩn là người nghe lời người khác sao, cho nên quan hệ giữa Cố Duyên và Cố Cẩn càng ngày càng xa cách.”

Cố Duyên từng nói chuyện này trước mặt bọn họ, thậm chí còn bởi vì vậy mà cãi nhau, nên ai trong bọn họ cũng biết.

“Cố Cẩn rất ít khi về nhà chính Cố thị, quan hệ với cha mẹ Cố chắc cũng chẳng thân thiết gì, cho nên mặc dù mấy người chúng ta đều vây quanh bên Sở Cảnh Trừng, nhưng trừ bỏ Sở Cảnh Trừng ra, cậu ta là chân chính cô đơn lẻ loi một mình.”

Anh ta và Diệp Thần còn còn có thể miễn cưỡng dắt nhau đi dạo, nhưng anh ta có thể nhận thấy, dù Cố Cẩn được một đống cậu ấm cô chiêu ăn chơi đó vây quanh thì ở giữa bọn họ vẫn cách nhau một khe rãnh rất sâu.

“Không biết Cố Cẩn có bị áp lực quá hay không, nhưng cậu ta sẽ thường thường hẹn mấy người trong chúng ta thi đấu gì đó.”

“Tôi nhớ có một lần đi khi đua xe qua khúc cong, Cố Cẩn đua như muốn đi đầu thai luôn, lần đó xảy ra tai nạn, xe của Cố Cẩn không biết bị làm sao, đụng vào hàng rào bảo hộ, mọi người lúc ấy đều hoảng sợ.”

“Khi Cố Cẩn từ trong xe bước ra, rõ ràng trên đầu toàn máu, lại còn cười giống như không có chuyện gì xảy ra.” 

Lúc ấy anh ta thấy máu chảy theo mặt Cố Cẩn xuống, Cố Cẩn lại giống như không hề hay biết, đua với bọn họ hết cuộc này đến cuộc khác, cả người dường như không có cảm giác đau đớn.

Mỗi lần nhớ tới tình huống khi ấy, đều khiến có Đỗ Hãnh cảm thấy Cố Cẩn không biết sợ là gì.

“Sau đó lại có vài lần Cố Cẩn đánh nhau với người ta, bộ dáng khi đó khiến cho lòng người run sợ.”

Máu, đầy người máu tươi.

Dù cho Cố Cẩn hay mấy người kia đều như thế.

“Còn có xảy ra vài việc nữa, làm tôi thấy trạng thái tinh thần của Cố Cẩn rất bất ổn.”

Sau khi nói xong câu đó, Đỗ Hành nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra lần nữa.

“Sau đó lại đến một lần cậu ta hoàn toàn phát bệnh, bị kéo vào bệnh viện. Chúng ta mới biết là Cố Cẩn thật sự có bệnh trong người.”

Diệp Thần cúi đầu, nhìn mặt bàn.

Nhẹ nhàng, thật dài, thở ra một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro