Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68: Zombie hoang dã đi ra đây.

Hạ Hoàng Tuyền thật không biết làm gì cho tốt. Một màn trước mắt này cực kì giống game mà cô đã từng chơi. Chuyện là thế nào?

Khuôn mặt BOSS quân mang nụ cười âm u quỷ dị, còn người bị anh dùng xúc tu treo lên lại như đứa trẻ bị bức khổ.

Nhìn kỹ lại thì vẫn còn có chút bất đồng.

Đương nhiên, vấn đề không phải là ở Thương Bích Lạc. Anh rất cố gắng đắp nặn thành công phe phản diện, diễn xuất của bản thân không có chút bất lực nào. Còn Ngôn Tất Hành...vốn nên khóe mắt rưng rưng và không ngừng kêu "Yamete Yamete" lại  cười đến mức hài lòng là như thế nào?

Hạ Hoàng Tuyền đang hoang mang không hiểu lại một lần nữa nghe được giọng nói đang rất đắc ý của Ngôn tiểu ca: "May mắn là hôm nay tôi không mặc quần. Nếu không chẳng phải sẽ bị kéo tụt hay sao." (ở đây cũng không hiểu ý tác giả nữa...mấy chương gần đây càng ngày càng khó hiểu.)

"....." Đại ca, bình thường anh cũng không mặc váy có được không?

Rồi sau đó lại thấy thanh niên nở nụ cười quái đản: "Hắc hắc, em gái có muốn thử một chút không?"

Cô gái nhếch mắt, không chút nghĩ ngợi đạp một cước lên cái mông đang chổng ngược của thanh niên: "Tôi cũng không mặc quần nhá?!" Chờ đã...luôn cảm thấy lời này có chỗ không đúng.

"A...Thật tiếc..."

"!!! Đáng tiếc cái quỷ!!" Lại một cước! Hạ Hoàng Tuyền bị kích thích không nói được gì liền quát Thước Bích Lạc: "Cái tên quỷ kia thích mặc váy. Anh thỏa mãn yêu cầu của hắn đi."

Ai biết Thương Bích Lạc lại mỉm cười. Lúc trước Hạ Hoàng Tuyền nói anh chỉ có một khuôn mặt đẹp tuyệt đối không phải nói ngoa. Tướng mạo của anh mặc kệ thả ở thế giới nào cũng là vô cùng phù hợp thẩm mỹ. Lúc này tuy vì chiến đấu lúc trước mà tóc có chút mất trật tự nhưng khuôn mặt lại không dính bao nhiêu bụi. Hơn nữa bên má phải có cái dây đang quay quanh lựu động cáng khiến cho anh tăng thêm vài phần thần bí mỹ cảm.

Nói thẳng ra, mặc kệ đánh lộn thé nào, thổ huyết ra sao, trọng thương nặng mà khuôn mặt vẫn sạch sẽ không phải là thiết định tiêu chuẩn của nhân vật chính sao?

Hạ Hoàng Tuyền nhìn anh lại chán nản tự kiểm điểm mình. Tâm lý mơ hồ có chút không yên.

Rồi sau đó lại nghe được anh nói: "Được."

Ai ai? Được...cái gì?

"Này, này! A Thương! Dừng tay! Trọng sắc khinh bạn rất đáng xấu hổ nhá!"

"....." Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng rõ anh nói "được" cái gì. Nghe tiếng kêu sung sướng của Ngôn Tất Hành, cô nhin không được liền nói: "Anh ta mới thật sự trọng sắc với anh đấy." (Chỗ này có thể Ngôn ca đang bị cù?)

"...."

"...."

Hai vị thanh niên liếc nhau một cái, thần gia cách cảm ý thức được, tiếp tục nữa là quyết định sai lầm.

Mặc dù lần đầu sử dụng nhưng Thương Bích Lạc lại điều khiển rất tốt "quái xúc tu". Anh buông lỏng ràng buộc ở hai tay Ngôn Tất Hành, đồng thời, hai tay Ngôn tiểu ca dấy lên hai luồng lửa cháy mạnh, phất tay liền chuẩn xác ném về phía chân dây bên cạnh, mặc nó tự cháy bùng lên.

Hai tay của thanh niên đang tiếp xúc với mặt đất đã mất đi phần lớn lực nhưng hắn lại mượn lấy ngoại lực còn sót lại mà nhanh nhẹn lật một cái, cả người liền đứng vững vàng. Sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Á!!"

"A Thương, cái mà anh đang thao túng không phải là thực vật đâu."

Nếu như đây là cây cối, cho dùng toàn bộ bị lửa thiêu sạch thì cũng sẽ để lại một chút vết tích. Nhưng bây giờ thì cái gì cũng không có.

Đối với điểm ấy, Hạ Hoàng Tuyền vẫn đang quan tâm tới tình huống thì thấy rất rõ ràng. Dây này sau khi tiếp xúc với ngọn lửa, nếu nói là bị thiêu hủy thì không bằng nói nó tản ra giống như khói vậy.

Nếu không phải thực vật thì là cái gì?

"Chính xác là không phải." Thương Bích Lạc khẽ vuốt cằm, mặt mày cũng có chút hoang mang. Tâm niệm anh vừa động thì một đám dây xanh lại xuất hiện. Lúc này nó cũng không chui ra từ lòng đất mà trực tiếp di chuyển giữa không trung.

Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, bắt được một đoạn, muốn xé nó thì phát hiện nó rất cứng rắn. Tăng lực trong tay lên mấy phần, nó liền nháy mắt tan vỡ nhưng lại thành một đoạn khói xanh, bay ra từ trong tay cô gái, quấn lên cổ tay mảnh khảnh, lại trong nháy mắt kết thành thực thể, vừng vàng khóa tay cô lại.

Quả nhiên, vật nào chủ nấy. Đồ chơi này hèn hạ như chủ nhân nó.

Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, hai tay giật mạnh. Cái dây quả nhiên khôi phục lại hình dạng khói. Chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy cái khí màu xanh này rất quen. Nói thế nào...trong chốc lát lại không nói ra được.

Chẳng qua...

"Chắc có liên quan đến zombie?" Cô nhìn Thương Bích Lạc.

Còn nhớ rõ lúc Thương Bích Lạc biến háo, cả người hầu như đã biến thành zombie hoàn toàn. Mà cái dị năng này chắc là tác dụng phụ.

Tuy là tác dụng phụ nhưng hoàn toàn không nhìn ra phương diện bất lợi. Cái loại gặp nguy hiểm kết quả lại đạt được lợi ích là thế nào?

Hạ Hoàng Tuyền lại hoang mang. Rõ ràng mang thân phận nam xứng (BOSS là phản diện mà) lại có thể mở ra ánh hào quang của nam chính? Kháng nghị! Đối đãi không công bằng!

Ngôn tiểu ca bị hấp dẫn bởi lời của cô gái nghi ngờ hỏi: " Zombie?"

Hạ Hoàng Tuyền ai oán vạn phần không thể không yên lặng sầu khổ, giải thích tình trạng lúc trước. Ngôn Tất Hành vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng tổng kết: "Anh hùng cứu mỹ nhân, làm tốt lắm!"

"...."Hừ, anh căn bản không tìm đúng điểm mấu chốt có được không? Cô gái nhìn về phía người nào đó vĩnh viễn không ở đúng trạng thái, "Tôi nhớ là lúc đó anh cũng bị lây vi-rút cơ mà?" Tại sao chỉ có Thương Bích Lạc có cái đồ chơi này thôi?

"Chắc là do chênh lệch thời gian." Thương Bích Lạc mở miệng nói, "So với hắn, tôi bị lây sớm hơn." Lúc cô gái cố ý muốn bóp vỡ viên tinh hạch kia, lúc đó anh đã là nửa zombie còn Ngôn Tất Hành thì vẫn chưa tới trình độ đó nên mới sinh ra biến dị như vậy?

Cùng lúc đó, anh cũng cảm thấy cô gái cất dấu nhiều bí mật hơn. Nhưng hiển nhiên, cô không có ý định nói với bất kỳ kẻ nào. Ngôn Tất Hành cũng thế mà anh cũng vậy.

Ban đầu mang theo anh nửa hôn mê di tìm "Vua Zombie", cô gái không biết có thể tự cứu như vậy nhưng mà sau khi giết nó xong, cô lại có thể quyết định thật nhanh bóp nát tinh hạch trong cơ thể nó.

Dựa theo logic thì không thể nào thuận lợi như vậy.

Đến cuối cùng cô đang che giấu cái gì?

Thanh niên nghĩ như vậy, như có gì đó nhìn về phía cô gái cùng tên ngu xuẩn nào đó cùng nhau kiên trì nghiên cứu cái dây kia.

Nếu bị giấu giếm, tức là không được hoàn toàn tín nhiệm...

Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Lúc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sói như có điều suy nghĩ của người nào đó, cô không khách khí trừng ngược trở về, nỗ lực dùng ánh mắt giết chết đối phương lại chiếm được một nụ cười ôn văn nhĩ nhã, như một sự bao dung không gì sánh được. Thật giống như...cô mới là đứa trẻ cáu kỉnh không hiểu chuyện.

---Ầy, tay lại ngứa rồi....

"Được rồi, muốn nghiên cứu chắc cũng không được. Chẳng bằng dùng một chút thử xem." Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười bắt đầu: "Làm sao? Có muốn tìm mấy con zombie để luyện tay một chút?"

Người nha, chiếm được đồ mới luôn muốn dùng thử.

Lời nói của Ngôn tiểu ca chả có gì phải bàn cãi. Huống chi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này chiến đấu với zombie, dị năng sẽ trở thành lực lượng trung kiên, dùng quen nó cũng là việc cần thiết.

Thế là nhóm bạn ba người bắt đầu bước đi tìm sủng vật...Phi! Là tìm kiếm tiểu zombie. Nhưng kỳ quái là , nửa ngày cũng không tìm thấy một con.

Giết hết rồi?

Điều này sao có khả năng?

Nhưng vào lúc này...

[ Bởi vì "Vua Zombie" đã bị giết, zombie phát sinh biến dị không biết tên. ]

[ Chủng loại gia tăng, tin tức cụ thể cần tự tiến hành thăm dò. ]

[ Trong đầu zombie cũng ngưng tụ ra tinh hạch. Cấp độ dựa vào độ mạnh yếu của zombie. Tin tức cụ thể cần tự tiến hành thăm dò. ]

[ Trọng yếu là: Con người có thể dùng tinh hạch để tăng sức mạnh. Zombie cũng có thể ăn con người để tăng đẳng cấp. Zombie cao cấp có thể tiến hóa trí tuệ. ]

"!!!"

Đây là kinh hỉ bất ngờ? Không đúng, phải nói là kinh hách mới đúng!

Con người sử dụng tinh hạch ra sao còn cần phải tìm hiểu, mà zombie...chỉ cần ăn là được rồi? Nếu như nói lúc trước, cách sông còn có thể bảo trì, cân bằng nguy hiểm. Nếu như vậy thì từ nay về sau, con người và zombie sợ rằng sẽ biến thành cục diện người sống ta chết.

"Gào!!!" 

Vào lúc này, một tiếng rống to truyền đến.

Ngôn Tất Hành đầu tiên là sợ sau đó là vui vẻ: "Cuối cùng cũng tìm được zombie hoang dã!" Rồi sau đó nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền: "Nói trước nhé, không cho phép đoạt quái!"

Vừa dứt lời liền thấy mười con zombie cao thấp xanh đen bất đồng xuất hiện phía trước. Trong đó cũng có con đã gặp, cũng có con chưa thấy qua. Đầu Ngôn tiểu ca nháy mắt toàn mồ hôi lạnh, khóe miệng hắn co rút, quay đầu: "Tôi cảm thấy vẫn nên tạo tổ đội thì hơn. Hai người thấy thế nào?"

"..." Hạ Hoàng Tuyền che mặt, một tay nhấc Thương Bích Lạc ra sau nói: "Liền quyết định như thế, Thương Bích Lạc!"

Ngôn Tất Hành nắm tay: "Thương Bích Lạc! Dùng dây công kích trước!"

Thương Bích Lạc: "...." Hai cái người ngu ngốc này! Ai để ý đến họ!

Mà lúc này Ngôn Tất Hành không biết từ nơi nào lấy ra cánh tay con zombie lúc trước, lại đánh tennis lần nữa. Hắn không nói đùa, thật áp dụng phương thức công kích như vậy.

Hỏa cầu bao hàm năng lượng thiêu đốt cực lớn bị vứt lên thật cao sau đó bị thanh niên đánh ra cực mạnh.

"Phanh!!!"

Hỏa cầu năng lượng dùng tốc độ di chuyển nhanh nhất chuẩn xác bay về phía Zombie tốc độ. Chỉ một cái này liền đè bẹp năng lượng phòng ngự không mạnh của nó.

Thành thật mà nói, hắn cùng cái đồ chơi này thù mới hận cụ. Lúc một mình tranh đấu, hắn còn có thể bằng sự nhanh nhẹn của bản thân và viên thuốc hiệu quả thần kỳ của em gái để né zombie phòng ngự và lực lượng. Duy chỉ có loại này...một ngày trêu phải liền không cách nào toàn thân trở ra.

Lúc này có thể báo thù rửa hận đương nhiên phi thường thoải mái, Ngôn tiểu ca rất vui vẻ: "Ái dà, tôi thật sự là quá...Cứu mạng!!" Đang đắc ý, Ngôn Tất Hành phát hiện một con zombie tốc độ khác chỉ còn cách hắn một chút. Không hề nghi ngờ, viên thuốc mà Hạ Hoàng Tuyền đưa cho sau khi tiến hóa đã mất tác dụng. Hắn vội vã rất không có cốt khí mà kêu cứu.

Lời còn chưa dứt, mấy cái dây đột nhiên xuất hiện trói chặt mấy con zombie.

"Làm tốt lắm...Ơ?"

Hạ Hoàng Tuyền lên tiếng lại ngơ ngẩn..

Cái kia là...

Dây của Thương Bích Lạc quả nhiên...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro