Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Rung rinh trong nháy mắt.

"Là ảo giác sao? Tại sao tôi lại thấy chúng nó chả có tinh thần gì cả?" Ngôn Tất Hành gãi gãi tóc, giơ cánh tay zombie trong tay ra, hèn hạ đâm nhóm tiểu quái được xúc tu của "Thương Bulbasaur* Bích Lạc" chặn lại liền đạt được vài tiếng gầm rú phi thường không thoải mái.

* Đây là Bulbasaur :)))

"Đến kêu cũng chẳng có sức sống như trước nữa."

Hạ Hoàng Tuyền bị lời của hắn làm cho cạn lời. Chẳng qua, sao có ảo giác như vậy được?

Hắn có lẽ không nhìn thấy nhưng Hạ Hoàng Tuyền lại thấy vô cùng rõ ràng. Hình như là lúc cái dây quấn lên lũ zombie, trong nháy mắt, trên người bọn nó lại có một đám khói xanh bay lên, sau đó thuận theo cái cành màu xanh này bay về phía Thương Bích Lạc.

Cái khói này có chút giống tử khí nhưng bề ngoài lại hoàn toàn không giống.

Cô gái vừa nghĩ, đột nhiên rút đao bên hông ra, hung hăng chém lên người con zombie nào đó -- tử khí hấp thu!

Quả nhiên, cho dù sau khi tiến hóa, trên người zombie vẫn mang theo tử khí như trước, màu sắc của chúng cũng là màu đen. Như vậy...thứ mà cái dây của Thương Bích Lạc hấp thu là cái gì?

"Em gái, cô lại đi cướp quái sao? Vô sỉ vô sỉ!"

"...." Quên đi, dù gì cũng sẽ biết. Cho dù cô nghĩ không ra nhưng Thương Bích Lạc là người sử dụng khẳng định sẽ biết thôi. Đến lúc đó đi hỏi anh là được. Không nói? Đánh chết! :))))

Thời gian kế tiếp hầu như chỉ có một mình Ngôn tiểu ca tự đánh.

Hắn một lúc chơi tennis, một hồi lại chơi cầu lông. Thỉnh thoảng còn đùa giỡn chơi bóng chày hay đánh gôn gì đó...Đúng là vui đùa quá trớn.

Mà Thương Bích Lạc, tuy cũng đang sử dụng dị năng nhưng thường dừng lại suy nghĩ một chút rồi sau đó tiến hành một chút điều chỉnh rất nhỏ.

Hạ Hoàng Tuyền trước đây bận rộn bây giờ lại nhàn rỗi. Chỉ dọc theo đường đi dùng đao bổ đầu zombie lấy tinh hạch trong đó.Những thứ này của zombie cũng chả khác "Vua Zombie" là bao nhiêu nhưng cũng có lẽ bởi vì vừa mới phát sinh biến dị nên cấp độ vãn còn quá thấp, tinh thể tuy cũng là dạng trong suốt nhưng lại không rực rỡ bằng viên đá kia. Còn lại thì chỉ bằng quả bồ đào.

Lúc nhìn thấy viên thứ nhất, Ngôn tất Hành còn rất hưng phấn, ồn ào gì mà thân mã "phát tài" "kim cương" nhưng mà thấy nhiều quá hắn cũng chết lặng...Đàn ông mà, so với việc thu thập mấy viên đá phát sáng này thì vẫn thích đánh quái hơn.

Thế là lại bức Hạ Hoàng Tuyền khổ sở, trên lưng thì cõng Thương Bích Lạc, tay thì lại làm công việc nhặt đá. Cứ như vậy một đường đánh zombie và thu nhặt vật phẩm. Lúc mấy người vế tới nơi xuất phát thì mọi thứ cũng chả có gì khác biệt với lúc rời đi. Zombie bị giết trên mặt đất vẫn lẳng lặng nằm ngửa ra như trước. Hạ Hoàng Tuyền đi lên trước dùng mũi đao đẩy đầu nó ra một chút, chắc là vì phối hợp với "cốt truyện" nên trong đầu của bọn nó đều xuất hiện tinh hạch.

"Oa, lúc này thật sự là phát tài rồi." Ngôn tiểu ca sờ sờ cằm bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền rất là hưng phấn.

Cô gái không khách khí huých khuỷu tay vào người hắn: "Dọc đường tôi đều nhặt giúp anh. Bây giờ mấy thứ này đều giao lại cho anh đấy." Bây giờ tiến hóa dị năng sẽ miễn dịch với vi-rút, cô cũng không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

"....Không phải chứ? Nhiều như vậy đều mà còn bắt tôi cầm sao? Cô còn độc ác hơn so với mấy ông chủ xã hội đen đấy!"

"Đừng dài dòng!" Đạp!

Đi hai bước, quay đầu: "Em gái, cho tôi mượn đao dùng chút."

"Đây!" Hạ Hoàng Tuyền ném đao võ sĩ đang cầm trên tay ra ngoài. Ở thế giới này, cây đao là vật chung đụng với cô lâu nhất, có thể nói, tính mệnh của cô đều đặt trên nó, là vật vô cùng trọng yếu. Nhưng mà, cô lại làm được động tác "ném" đi này, không có một tia do dự.

Mắt thấy người nào đó mấy giờ trước còn nằm trên đất muốn sống muốn chết bây giờ lại vui vẻ, điên điên chạy đi đánh quái, Hạ Hoàng Tuyền không tự chủ nhếch miệng. Cô lập tức tìm một chỗ tạm coi là sạch sẽ, đặt Thương Bích Lạc trên lưng xuống sau đó đặt mông ngồi bên cạnh anh, quay đầu liếc nhìn thanh niên vẫn còn đang trầm tư, móc ra một viên tinh hạch từ trong túi, nhìn dưới ánh mặt trời.

Thứ đồ chơi này...đến tột cùng là sử dụng như thế nào?

Cách đó không xa Ngôn Tất Hành đột nhiên có cảm giác, hơi quay đâu, sau đó chỉ thấy một đôi nam nữ, vai kề vai ngồi dựa lưng vào tảng đá. Một người ngón tay gõ nhẹ đầu gối, hơi nghiêng đầu dường như đang suy nghĩ gì đó, mà tên còn lại thì tay phải giơ tinh hạch trong tay thật cao, không ngừng điều chỉnh góc độ. Đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc chăm chú nhìn kỹ nó, tựa như nó cật giấu một thứ bí mật vô cùng to lớn. Mặc dù không có một ánh mắt hay ngôn ngữ giao lưu gì nhưng lại tồn tại một sự ăn ý chân thực khó tìm, vờn quanh trong không khí của hai người, thậm chí khiến hắn thấy có điểm ấm áp.

--- Rõ ràng là một cô gái bạo lực và một người đàn ông nham hiểm cơ mà. Quả nhiên, hắn cũng bị chơi đến hỏng rồi sao?

Nghĩ như vậy, thanh niên dường như lại nhớ lại chút gì đó, hơi thở dài, lập tức ngẩng đầu lên nhìn kỹ bầu trời mùa thu thoạt nhìn xanh thăm cao vút, mỉm cười.

--- Quên đi, cứ như bây giờ cũng rất tốt.

Hạ Hoàng Tuyền chuyên chú "nghiên cứu" không để ý việc mình bị nhìn chằm chằm, chỉ lo ddem tinh hạch trong tay nhìn trái nhìn phải, khi thì còn thay viên khác, sau đó...vẫn không phát hiện được gì.

"Đang nhìn gì đấy?" Chẳng biết từ lúc nào, Thương Bích Lạc lại gần. Khi nói chuyện, khuôn mặt lại tiến rất gần, tóc cọ vào cổ Hạ Hoàng Tuyền có chút ngứa.

Cô ôm cổ tránh ra một bên mới trả lời: "Tinh hạch."

"Tôi thật không nhìn ra cũng cũng thích loại đồ chơi phát sáng này đấy." Có lẽ do tâm tình rất tốt, Thương Bích Lạc hàng này lại mở miệng nói đùa.

"Này, dù thế nào tôi cũng là con gái đó được không?" Con gái trời sinh không có sức chống cự đối với những loại bảo thạch lấp lánh tỏa sáng này. Chẳng qua ở thế giới trước kia, cô chỉ là một học sinh nghèo, không có cơ hội thỏa mãn tâm nguyện. Bây giờ.....cô nhìn kỹ đống tinh hạch nhỏ trước mắt. Thật là xinh đẹp, chỉ là vừa nghĩ tới nguồn gốc của nó thì hoàn toàn không yêu thương nổi.

"Được rồi, cô cũng là con gái."

"....Cái kiểu miễn cưỡng nói chuyện của anh là kiểu gì đấy?!" Hạ Hoàng Tuyền đấm một phát vào bụng Thương Bích Lạc. Sau khi làm động tác này, cô cũng đã ước chừng lực đạo nhưng đột nhiên xúc cảm lại không đúng. Dường như đấm phải một tấm sắt thép vậy, cứng rắn. Mặc dù không đến nỗi tê dại cả tay nhưng vẫn khiến cô rất kinh ngạc: "Anh, anh tập cơ bụng lúc nào đấy?"

"...."

Nhìn mắt đối phương hiện lên một chút đắc ý và bất đắc dĩ, Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhiên tỉnh lại: "Không đúng, mấy giờ trước tôi mới đánh anh xong. Khi đó làm gì có tình trạng này?" Cô nói xong liền đưa móng vuốt tội ác về phía thanh niên nhưng lại nghĩ cái này thật quá không văn minh, thế là nói: "Vén áo lên tôi xem một tí."

Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không biết lười nói của mình có bao nhiêu lưu manh bị từ chối thẳng thừng, Thương Bích Lạc như đã sớm đoán ra cô sẽ nói nhưng lời này, vô cùng lãnh đạm đáp: "Nơi riêng tư, người lạ chớ nhìn."

"Này!" Cũng có phải chưa nhìn bao giờ đâu? Nhớ năm đó cô còn cởi quần cho anh cơ mà!

Dường như nhận ra nỗi buồn bực trong lòng cô gái, Thương Bích Lạc vươn tay chọc chọc má cô: "Nếu không....tôi cho cô cái cơ hội làm người quen nhé?"

Hạ Hoàng Tuyền híp mắt: "Không cần!" biết ngay là cái tên gia hỏa này không có ý tốt mà!

Không nói đến thì còn được, nhắc tới rồi cô lại nghĩ, người này có phải là, hay là có ý....ấy gì gì với cô á? Nếu như anh không nói, cô lại không cẩn thận quên mất...thì khả năng này có phải bị bóp chết hay không?

Chẳng qua, thừa dịp anh đã nhắc tới, Ngôn tiểu ca cũng không ở cạnh, nguy cơ cũng đã giảm đi thì cũng nên nói rõ nhỉ?! Nói cho cùng, cô cảm thấy loại chuyện như vậy một...một là một....hai là hai. Chính là thích thì nhận, không thích thì nên từ chối rõ ràng.

Nghĩ đến đây, cô há miệng: "Tôi..."

"Cái này có chỗ kỳ lạ sao?" Thương Bích Lạc như vô tình cầm lên một viên tinh hạch.

Lời nói bị ngắt quãng, cô không ngừng cố gắng: "Tôi nói..."

"Nhưng có một số quyển sách đề cập tới nó cũng có chỗ hữu dụng. Cô có cảm thấy nó hư cấu quá không?"

"..." Đối phương dường như hoàn toàn không để lời nói vừa rồi trong lòng, Hạ Hoàng Tuyền lại cảm thấy anh chắc chắn là cố ý, khẳng định là cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Rõ ràng có thể cắn răng nói một hơi nhưng thấy hành động của anh, chẳng biết tại sao, trong lòng cô nổi lên một chút do dự. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hai người ở chung, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh anh dựa vào tảng đá bắn phát súng kia về phía "Vua Zombie" trong lúc nguy cấp.

Biến thành zombie sẽ mất đi lý trí nhưng chuyện này dường như không có ngoài ý muốn. Vậy rốt cuộc cái gì đã chống đỡ cho anh từng bước đi tới bên cô chứ?

Không phải, e rằng không chỉ có đi không.

Hình ảnh trong trí nhớ càng thêm rõ ràng, ánh mắt của cô không khỏi rơi xuống tay áo và đầu gối của thanh niên. Nơi đó rõ ràng có dấu vết ma sát lưu lại. Chỉ có từng bước bò tới mới xuất hiện ấn ký như vậy.

Cho dù không tận mắt nhìn thấy nhưng trong đầu cô hầu như có thể vẽ lên cảnh tượng như vậy...Thanh niên dùng toàn lực đẩy tảng đá che ra, sau đó dùng cả tay cả chân nhích từng chút một trên mặt đất. Bộ móng tay có phát triển giống zombie xiết chặt mặt đất, sau đó cánh tay và đầu gối cùng dùng sức, khiến đôi chân không có cách nào nhúc nhích kiệt lực đi về phía trước. Dần dần, đôi chân nguyên bản mất đi cảm giác lại chậm rãi có chút khí lực. Anh bám vào tảng đá bên cạnh, sau vô sô lần té ngã cuối cùng cũng thành công đứng lên được, dựa vào chúng nó một đường lảo đảo đi về phía trước, lảo đảo, khi thì ngã sấp xuống lại bò dậy lần nữa, cho đến khi tìm được cô.

Lúc đọc quyển truyện đó, Hạ Hoàng Tuyền biết Thương Bích Lạc là một người vô cùng kiêu ngạo. Dù cho hai chân anh không cử động được nhưng cô cũng hiểu được hàng này luôn nhìn người khác từ trên cao,  quả thực anh có tất cả ưu điểm phẩm giá của mọi người nên rất tự tin, kiêu ngạo đến bực mình cũng không sợ bị ăn đòn.

Thế nhưng, một người như vậy lại có thể vì cô mà chật vật như vậy, đồng thời, khi biết được cô muốn nói gì lại có thể cẩn thận chuyển trọng tâm câu chuyện.

Ý thức được điểm này, trái tim Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhiên tăng tốc, nhảy lên kịch liệt khiến cô vô ý thức che ngực.

Không thể không nói, phụ nữ là sinh vật rất dễ bị cảm động bởi sự tinh tế. Chẳng cần mỗi ngày phải đưa đến một bó hoa hồng nhưng mà một chén cháo nóng khi bệnh tật lại có thể tác động tới tình cảm.

Không hề nghi ngờ, trong nháy mắt cô...đã rung rinh rồi...

Cái bẫy thật...tốt...

Trực giác kinh người khiến Hạ Hoàng Tuyền lập tức phát giác ra điểm ấy. Sau đó cô lại thầm rơi lệ đầy mặt, thời điểm quá không đúng đi. Cho nên nói, chưa bao giờ yêu đương đúng là bi kịch, bị lừa quá dễ dàng.

Nếu như thời gian có thể quay lại, cô nhất định phải yêu mười, tám mươi lần để luyện được trái tim sắt thép!

Vấn đề nằm ở chỗ, thế gian này không bao giờ có "nếu như" chỉ có thể thản nhiên nhận lấy. Cô cảm thấy mình cũng nên thay đổi lại tình cảm của mình.

Thế là cô buông tay ra, nghiêm túc nhìn về phía Thương Bích Lạc: "Sau khi trở về, chúng ta sẽ nói chuyện thật nghiêm túc."

Thanh niên từ trước đến nay chưa từng thay đổi sắc mặt cho dù có đối mặt với sống chết lại rất thấp thỏm. Bởi vì phản ứng của cô gái hiển nhiên là ngoài dự liệu của anh. Không phải dưới loại tình huống này cô sẽ nói "tôi tuyệt đối không thích anh, đừng có hy vọng" các loại câu kiểu vậy sao?! Đối với lần này anh đã sớm có chuẩn bị, đồng thời dự cảm loại đối thoại không có dinh dưỡng này sẽ kéo dài rất lâu.

Kết quả....đây là loại tình huống gì?

Không phải anh ngốc nghếch mà là...Được rồi, hàng này đã bị cự tuyệt thành quen cho nên khi cái bánh rơi từ trên trời xuống đập vào mặt, anh trong chốc lát không phản ứng kịp.

Thương Bích Lạc cảm thấy mình không có cách nào nắm bắt được tâm tư cô gái trong thời gian này, cũng may sự tình dường như có phát triển theo chiều hướng khách quan? Thế là hắn gật đầu, đồng ý đề nghị của cô gái --- có thể hành hạ BOSS quân từ trước tới giờ tràn ngập tự tin thành bộ dáng không tự tin như vậy, theo một nghĩa nào đó, Hạ Hoàng Tuyền quả thật là nhân tài rồi.

Hoặc có lẽ, dù cho người đó có tự tin và kiêu ngạo như thế nào, đối mặt với tình yêu đều trở nên hèn mọn.

Người nào thích trước, người nào thích càng nhiều, người đó liền rơi vào thế hạ phong không thể nào lay chuyển được, không thể xoay người. Thế nhưng, dù là vậy, cũng rất ít người có thể quyết định thật nhanh, nhanh chóng thoát thân, họ đều làm ngược lại, ngày càng lún sâu.

Nếu như Hạ Hoàng Tuyền biết được điều này, chắc rằng liền hiểu rõ. Thương Bích Lạc đã từng không phải người như vậy nhưng lúc này đã biến thành một người như bao đàn ông bình thường trên thế giới, phiền não vì tình yêu.

Nhưng hiển nhiên, Hạ Hoàng Tuyền một lần nữa lại đưa mắt nhìn tin hạch tạm thời không có đủ tinh lực để quan tâm loại chuyện này. Cô chỉ tinh hạch trong tay Thương Bích Lạc: "Anh cảm thấy thứ đồ chơi này nên dùng thế nào?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro