Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21

Ngày hôm sau, Augustine đế bị Cecil kéo đi xem phim.

Hắn thực sự không quen việc đứng chờ giữa cả biển người công chúng thế này, sắc mặt đen xì, Cecil kéo thấp vành mũ xuống cho hắn, thơm lên má hắn nói: "Vui vẻ lên một chút, Augustine đế, hôm qua anh đã đồng ý với em rồi."

Nhưng lời nói trên giường sao có thể tính chứ.

Cecil lúc ấy bị tính khí của hắn thao tràn đầy, toàn thân phấn hồng dựa vào đầu giường, vừa sướng vừa đau khiến y bị kích thích tới rơi lệ đầy mặt, bộ dáng yếu ớt kia khó có lúc lại khơi dậy lòng yêu thích ngược đãi của Augustine đế, hắn đè người xuống đầu giường hung hăng thao, nhìn Cecil bị mình áp bách tới nức nở.

Tên kia vừa khóc vừa nói hắn bắn quá nhiều, sắp nứt cả ra rồi, y đá hai chân, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Augustine đế, y còn yêu cầu Augustine đế đừng có bắn bên trong, y thực sự sắp bắn ra lần nữa rồi, chịu không nổi.

Nhưng Augustine đế lại muốn bắn vào trong, trong một khắc kia thậm chí còn sinh ra suy nghĩ muốn thao chết Cecil.

Vì thế tên kia khóc sướt mướt cò kè mặc cả, nhân cơ hội yêu cầu ngày mai phải đi xem phim mới cho hắn bắn...

Augustine đế nghe vậy thì cắn chặt hàm răng, tức tới mức bắn luôn vào trong.

Sau đó hắn liền bị kéo tới rạp.

Bây giờ mọi người chỉ cần một cái vòng tay, là có thể chiếu phim lên một bức tường trắng. Đến rạp chiếu phim, thường đều là người muốn cùng hưởng thụ bầu không khí cùng khóc cùng cười cùng sợ hãi với những người khác.

Augustine đế không chút quan tâm tới chuyện này.

Hắn chỉ máy móc thỏa mãn yêu cầu của Cecil, chỉ có như vậy, lão yêu tinh trong nhà này mới có thể biểu hiện nhu thuận đáng yêu một chút.

Cecil: "Chúng ta sẽ xem phim gì đây?"

"Tùy anh."

Cecil mỉm cười, tự mình chọn một bộ phim điện ảnh tình cảm: "Anh thật đúng là một người chồng 'tiêu chuẩn', điều này làm cho hoài nghi bản thân đã kết hôn với anh được mấy chục năm rồi."

Tâm tình y thực sự rất khoái trá, chẳng sợ Augustine đế đã thối hoắc cái mặt.

Nhưng sau khi vào phòng chiếu một tiếng, Cecil đã khóc bù lu bù loa lên, nước mắt chảy tong tỏng xuống cằm.

Augustine đế: "..."

"Hu... thật là đáng thương..."

Augustine đế run rẩy thái dương: "..."

Trên màn ảnh là một tướng quân đang hung hăng làm nam thê của mình, nam thê kia của hắn là tuýp cấm dục, luôn dịu dàng chăm sóc người yêu, hóa ra lại là một gián điệp do liên bang phái tới.

Ặc, bây giờ bắt đầu chiếu tới tình tiết làm hắn đau cả đầu rồi.

Nửa tiếng đầu của bộ phim đều diễn giải hai người kia ân ái triền miên thế nào, nửa tiếng sau là dây dưa không rõ, thượng tướng hung ác chất vấn người yêu mình, người đàn ông kia đã sớm không còn giữ được sắc mặt hòa ái của ngày xưa, nam thê bị hắn làm như một con cá nửa sống nửa chết, nhưng cũng không nói bất kì lời nào.

Nếu đã đau khổ như vậy, ly hôn không phải sẽ tốt hơn sao.

Augustine đế lạnh lùng suy nghĩ.

Khi về nhà rồi, Cecil vẫn còn im lặng chìm sâu trong kết cục bi thương kia. Y đè lên người Augustine đế, đỏ mắt hỏi: "Nếu em cũng là gián điệp, Augustine đế, anh sẽ làm như thế nào, giống như nam chính trong phim kia, ly hôn với em? Nhìn 'em' đứng ở tòa án quân sự, sau đó bị tra tấn tới chết trong lao?"

Augustine đế bị tên to con này ép tới mức có chút thở dốc khó khăn: "Cecil, xuống đi."

"Em không, trừ phi anh trả lời em."

"Tám đời tổ tiên nhà anh đều là dân bản xứ của đế quốc, mẹ anh cũng vậy, làm gì có thời gian mà làm gián điệp!"

Cảm xúc bi thương của Cecil biến mất sạch, ngồi dậy bảo: "Augustine đế, sao anh có thể nói nhà em là dân bản xứ, rõ ràng là quý tộc, đời đời đều là quý tộc!"

"Rồi rồi..."

"Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi kia của em."

"..." Augustine đế ném lão yêu tinh đang cưỡi trên người mình đi, kéo chăn đắp lên người mình, "Ly hôn không phải là quá tiện nghi cho anh rồi sao, Cecil, anh thích hợp bị giam lại sinh con."

Cecil nghe vậy thì vừa lòng cười, hưng trí bừng bừng nhào lên, chui vào trong chăn ôm lấy Augustine đế: "Suy nghĩ của anh không bàn mà lại hợp với của em, bảo bối, em muốn sinh cho anh mười bảy mười tám đứa, đứa đầu anh muốn là trai hay gái đây?"

Tên gia trưởng Augustine đế nghĩ mình và Cecil cao như vậy, nếu sinh ra đứa con trai cao mét tám mấy, tính tình lại giống hệt Cecil, hắn hẳn mỗi ngày đều sẽ đuổi đánh con mất...

"Vẫn là sinh con gái thì tốt hơn."

Cecil nghe xong, ôm Augustine đế càng chặt hơn, ngọt ngào như mật nói: "Em cũng nghĩ thế, tới lúc đó em muốn phá vách tường trên tầng ba, để công chúa nhỏ của chúng ta làm phòng quần áo, mỗi ngày đều trang điểm thật xinh cho con, vậy nhất định sẽ rất thú vị."

"..."

Augustine đế lại tưởng tượng đến gia đình ầm ỹ... với hai công chúa nhỏ...

Không hiểu vì sao, lại thấy sợ hãi tới khó hiểu...

Mọi người đều biết, Cecil là dân bản xứ của đế quốc.

Cho dù có từ chức làm nội trợ kiểu mẫu, quý phu nhân ưu nhã thì cũng vẫn có rất nhiều tài sản tư nhân đợi y xử lý.

Tối mười một giờ rưỡi, Cecil vẫn còn đang ôm iPad làm việc.

Augustine đế tựa vào đầu giường, bất mãn nói: "Cecil, anh đang làm gì vậy, giờ đã tới giờ ngủ rồi."

"Thân ái, em tới ngay đây," Cecil trấn an, lộ vẻ mặt buồn rầu, "Nhưng anh cũng biết, tài sản trên danh nghĩa của em đã lâu rồi không xử lý, em nhất định phải xem xong những giấy tờ này."

"T^T"

"Đặc biệt là cái công ty thời trang tên Kỳ Lãnh này, ặc, bởi vì không sản xuất ra được đồ ngủ hình gấu trúc nên sắp phá sản mất rồi, thật sự làm em đau đầu!"

"Vậy cứ để nó phá sản luôn đi."

"Nhưng quần áo của con gái chúng ta còn chờ nó cung ứng mà." Cecil nói, "Cho nó thêm chút thời gian, biết đâu lại có thể sản xuất ra đồ ngủ gấu trúc."

Augustine đế hừ lạnh, hắn căn bản không quan tâm tới sống chết của công ty này. Nhưng Cecil hiển nhiên muốn công ty này chịu trách nhiệm cho vấn đề quần áo của cong gái tương lai.

"Con gái của chúng ta, về sau có thể mặc quân trang." Augustine đế đáp.

Cecil nghe thấy thế, hai tay khựng lại, hoa dung thất sắc bảo: "Augustine đế, anh đang nghĩ cái gì thế, bé gái nên mặc đồ thật xinh xắn, được mọi người đặt trong lòng bàn tay yêu chiều, anh sao có thể để con mặc quân trang vừa lạnh lùng lại đen xì như thế! Không thể! Tuyệt đối không thể!"

Augustine đế nhíu mày, có chút tức giận: "Cecil, hôm qua tôi về, anh còn nói bộ dáng tôi mặc quân trang rất đẹp trai, hy vọng tôi cứ mặc như vậy mà làm anh, sao? Giờ lại trở mặt không nhận?"

"Hai chuyện đó sao có thể đánh đồng!" Cecil kích động vuốt vuốt tóc, "Em tuyệt không có ý ghét bỏ anh, em chỉ làm cảm thấy bé gái... ừm, hẳn là nên mặc xinh xắn, đáng yêu anh hiểu không hả Augustine đế, như vậy con mới có thể có được nhiều lựa chọn, sớm được gả cho người chồng như ý, chứ không giống như em..."

Cecil bỗng im miệng, y càng nói càng không suy nghĩ, thế nên ánh mắt nguy hiểm của Augustine đế liền nhìn y chằm chằm, như đang uy hiếp không lời.

"Ồ? Vậy cho nên gả cho tôi là lựa chọn vô cùng bất đắc dĩ sao!"

"Không không không, Augustine đế, anh nghe em giải thích..."

Thế nhưng Augustine đế đã kéo chăn lên, từ chối nghe lời lải nhải lẩm bẩm của Cecil.

Mặc kệ đối phương ngồi lên người hắn, thật cẩn thận nói: "Anh còn không nói, em sẽ cởi quần của anh, tự mình động đó nha!"

Augustine đế thờ ơ.

Cecil thở dài một hơi, cúi đầu liếm liếm đại bảo bối của Augustine đế, miệng y nhét thứ đó, khóe miệng chảy nước, ngữ khí bất đắc dĩ cùng cực: "Muốn để em hầu hạ thì cứ việc nói thẳng nha, công chúa điện hạ của em ~"

CHƯƠNG 22

Sau khi họ kết hôn được bốn tháng.

Hải tặc tinh tế kí Điều ước hảo hữu với đế quốc, không lâu sau sẽ tổ chức tiệc tối tại hành cung chuyên để tiếp khách.

Cecil là đại thần Nội Các trước đó từng chịu trách nhiệm đàm phán, đương nhiên là được mời tới tham dự.

Dù sao trước kia cũng tạo quan hệ, cũng phải "nâng cốc mừng vui, hai bên làm bạn" với thủ lĩnh hải tặc kia.

Thủ lĩnh hải tặc Anthony gặp được đại mỹ nhân trong trí nhớ, vô cùng nhiệt tình ôm Cecil: "Thân ái, không thể ngờ được tôi mới đi xa một chuyến trở về em đã gả cho người khác rồi, không phải đã nói tôi sẽ lấy em sao."

Tối nay Cecil mặc một bộ tây trang tinh tế, trên cần cổ trắng nõn còn đeo bộ trang sức họa tiết phức tạp, y tiện tay bưng ly rượu lên, cười tới là ưu nhã tỏa sáng: "Thôi đừng nói vậy, tôi trước giờ đã đồng ý gả cho anh bao giờ đâu, làm vợ bé thứ chín của anh."

"Có gì đâu mà không tốt? Trở thành vợ nhỏ nhất, được chiều chuộng nhất."

Nét cười trên mặt Cecil không giảm, mày lại hơi nhướng lên: "Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa, anh có cho tôi làm vợ chính thất tôi cũng không đồng ý đâu."

Anthony cũng nâng ly rượu lên, chạm ly với y: "Em đúng thật là vô tình, trước kia khi uống rượu với tôi cũng đâu nói thế, có thể gả ra ngoài là vui rồi, đây chính là nguyên văn lời nói của em mà, Cecil."

"Hừm."

"Nhưng em đúng là nhiều yêu cầu. Như là đối phương phải có thân phận xứng với em, tuổi trẻ đẹp trai, nếu không thì em việc gì phải sầu không gả được ra ngoài," Gã dán sát vào Cecil, ghé gần hai bên má mỹ nhân, vẫn duy trì cự ly kì lạ, đè thấp giọng nói, "Em vẫy tay một cái là có vô số đàn ông muốn ngủ với em, Cecil, khuôn mặt này của em ở ngoài tinh vực, chính là khuôn mẫu thẩm mỹ đẹp nhất."

Anthony cười ha ha, âm điệu nói chuyện trở lại bình thường, thản nhiên: "Còn không phải pháp luật thẩm mỹ đế quốc em quy định không được phẫu thuật thẩm mỹ giống người trong quân chính đế quốc hay sao, cũng chỉ do tinh vực ở xa không có ai trông giữ."

Anthony nói: "Lại nói, vẫn phải chúc em tân hôn hạnh phúc, bảo bối, em rốt cuộc cũng được gả ra ngoài rồi, hy vọng em có thể yêu chồng em, chính là Augustine đế người đã hủy của tôi nhiều chiến hạm như vậy, chân thành một chút."

Ngữ khí vui đùa lại khiến trong lòng Cecil sinh ra khó chịu, ngoài mặt y vẫn cười nói: "Đương nhiên, tôi sẽ dùng quãng thời gian cả đời này để chứng minh rằng mình yêu cậu ấy."

Tối về nhà, Augustine đế đã đi ngủ từ sớm.

"Bảo bối, em về rồi này, trong năm tiếng em không ở nhà, anh có nhớ em không?" Cecil ghé vào người Augustine đế, lay tỉnh người đang ngủ mơ màng.

"Cecil, anh uống rượu, đừng đang say lại thò ra trước mặt tôi." Augustine đế ghét bỏ nhíu mày. Túm ngón tay Cecil, tách từng ngón một ra khỏi người.

Cecil lại không để ý, y trèo lên túm chặt lấy người Augustine đế: "Đừng, Augustine đế, em yêu anh, tuy rằng bộ dáng có thể không đáng tin lắm... nhưng dù sao anh cũng vẫn là người đặc biệt..."

"Anh thật sự nên đi giải rượu đi." Augustine đế một phen chặn lời Cecil lại.

Đối phương mở to hai mắt mơ màng, bất mãn quệt miệng: "Em rõ ràng đang thổ lộ với anh, sao anh lại không cảm động."

Augustine đế nhướng mày, phóng xuất tín hiệu tức giận: "Ồ? Vậy tôi nên phản ứng thế nào?"

"Ôm em một cái, hôn hôn em," Khuôn mặt Cecil bởi uống rượu mà cũng trở nên diễm lệ động lòng người, y dán sát vào hôn hôn Augustine đế, "Sau đó đáp anh cũng yêu em..."

"..."

Toàn thân Cecil mềm nhũn xuống, ngoan ngoãn dán vào ngực Augustine đế, nhẹ giọng nói: "Nói đi..."

"..."

"Nói đi..."

"..."

"Aiz anh không nói vậy để em nói vậy, Augustine đế, em thật sự có chút yêu anh."

Augustine đế nghe lời này trong lòng bình tĩnh, hắn đã biết Cecil không quá thích mình, nhưng bởi trước đó đã quá quen, hắn nhướng mày hỏi lại: "Có chút? Cecil, vậy ra mỗi ngày anh nói lời ngọt ngào đều là nói dối, tôi đây hy vọng sau này anh có thể ít nói đi một chút, trả lại sự thanh tịnh cho tôi."

Cecil nghe vậy thì bĩu môi, như một đứa trẻ tức giận, nhìn Augustine đế chằm chằm không nói lời nào.

Augustine đế thế mà lại cảm thấy có chút đáng yêu lạ, véo véo môi đối phương: "Làm sao? Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Dù sao anh cũng chỉ là có chút yêu tôi."

"Không nói với anh nữa."

Đầy một lòng đầy lãng mạn, kích động muốn thổ lộ lại không đạt được lời đáp lại như trong tưởng tượng, Cecil không được vui lắm, y chậm chạp kéo chăn, muốn kéo chăn chùm kín đầu mình, không để ý tới người chồng không hiểu phong tình kia nữa.

Lại bị Augustine đế xốc chăn lên: "Cecil, anh còn chưa tắm, người toàn mùi rượu mà muốn đi ngủ sao!"

"Em không tắm, em muốn đi ngủ." Y túm chặt chăn trong ngón tay mình, kéo lại, giống như một đứa trẻ đang đọ sức, đỏ mắt thở than: "Dù sao em cũng chỉ là 'có chút' yêu anh, cũng không quá cần thiết phải nghe lời anh, em muốn đi ngủ."

Lời cuối cùng thậm chí đã xuất hiện giọng mũi nặng.

Augustine đế: "..."

Nhìn lão yêu tinh kia lại bắt đầu ấm ức chậm rì đắp chăn lại, cuối cùng hắn vẫn là không nhịn được, giơ tay lồng qua sau gáy và dưới đầu gối y: "Đứng lên, đêm nay anh nhất định phải đi tắm."

Cecil miệng kêu hừ hừ, cơ thể lại phối hợp ngoan ngoãn để hắn bế lên, tay còn tự giác quấn lấy cổ đối phương.

Sau khi Augustine đế bế y vào trong phòng tắm, chút thương cảm vừa rồi đã mất sạch, thay vào đó y không che giấu được sự vui sướng: "Augustine đế, anh biết không, hôm nay mới là 30 thôi."

"?"

"Hu, anh thế mà lại bế em..." Khóe miệng Cecil tràn ngập nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào vai Augustine đế, "Có thể thấy được anh vẫn là rất yêu em~"

"Phải không," Augustine đế cong môi, "Đây chỉ là bất đắc dĩ thôi, Cecil."

Đại công chúa trong lòng kia lại chớp mắt một cái như muốn khóc.

"... Anh này, cái đồ bại hoại."

CHƯƠNG 23

Nhưng y cũng không thương tâm lâu lắm, bởi Augustine đế đã tự mình cởi đồ tắm cho y.

Cecil nhu thuận đứng trong bồn tắm, hai tay đỡ lấy bả vai Augustine đế: "Em không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy."

"Cái gì?"

"Anh tự mình giúp em tắm." Cecil cười ngọt ngào.

Dòng nước ấm áp chảy xuống từ trên đầu, mắt Cecil đã không còn mở ra được nhưng vẫn cố gắng nhìn Augustine đế của y, người đàn ông kia ngồi bên ngoài, xắn tay áo, chịu vất vả.

Augustine đế ngoài mặt không có biểu cảm gì, bình tĩnh đóng vòi nước lại, trong tay còn đang cầm bông tắm, kì cọ trên đùi Cecil liền làm đám bọt phình ra, hai chân y dài, trắng như tuyết lại thẳng tắp, đường cong mắt cá chân mảnh khảnh tuyệt đẹp, thoạt nhìn còn chưa to bằng một vòng bàn tay.

Augustine đế đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân kia, phát hiện sự thật quả nhiên giống như mắt thấy, khóe môi khẽ cong lên, tốt tính trả lời Cecil: "Anh uống say rồi, Cecil, một mình loay hoay trong phòng tắm đúng là không tiện."

"Nói gì thí nói, Augustine đế, anh thật sự là một người chồng tốt yêu thương em. Để em đền đáp anh vì sự nhỏ mọn của mình." Cecil nói xong liền muốn hạ thấp người, khoa trương giơ hai tay ra, muốn ôm lấy người đàn ông của mình, tiếc là bị Augustine đế giơ tay bắt lấy, tiếp đó hai tay bị người đàn ông nắm lấy cùng một chỗ.

"Anh ngồi im một chút cho tôi." Augustine đế cầm sợi dây móc trên giá, trói chặt hai cổ tay của Cecil lại, "Trước khi tôi tắm xong, anh sẽ duy trì tư thế như vậy."

Cecil trừng mắt nhìn, lại cười ái muội: "Trói em lại thế này sẽ không làm máu S của anh bùng nổ sao?"

Cecil uốn éo người, hai tay choàng lên cổ Augustine đế, cả người trần trụi, lại vô lại treo lên người hắn: "A... Augustine đế... anh trói em đau quá à, em, cả người em đều không ổn... mông em hơi ngứa... lâu rồi anh cũng chưa chọt chọt em..."

Uốn rồi lại éo, tính khí phía trước trực tiếp cọ vào quần ngủ Augustine đế, bị người đàn ông đã có chút tức giận cầm lấy, nhất thời Cecil ngừng rên rỉ, cái lưng co lên run run.

"Đừng, đừng dùng lực như vậy, anh phải thương em chứ..." Y cắn môi nói, ánh mắt sũng nước thoạt nhìn đáng thương kì lạ.

"Lão yêu tinh..." Augustine đế thấp giọng nỉ non, cúi đầu hôn lên cổ Cecil, tạo từng chuỗi hồng ngân trên đó. Thỉnh thoảng hắn còn dùng lưỡi liếm từng đường mạch bởi Cecil kích động thở dốc mà dần hiện rõ ràng trên cổ.

Khi môi lưỡi mút hôn tới phần ngực phập phồng thì hắn còn cắn lên một bên nhũ tiên đang run run đứng thẳng trên đó.

"Ưm..." Cecil cúi đầu kêu hai tiếng, toàn thân run càng thêm lợi hại, "Em muốn anh mau tiến vào... a...."

Cơ thể y bị trêu đùa tới hư không cực độ, huyệt sau thậm chí còn bắt đầu phun ra dâm thủy trơn ướt, tham lam muốn Augustine đế cắm côn thịt vào.

Trước kia Cecil chỉ tồn tại khát khao đối với tình ái, sau khi làm vô số lần với Augustine đế, cơ thể y không thể khống chế trở nên dâm đãng.

Nhưng Augustine đế luôn cảm thấy sự khoa trương của y kia là giả vờ, không biết xấu hổ chút nào, lại càng không cần mặt mũi nói ra mong muốn chân thực của mình. Như là...

"Thân ái mau đâm đâm em đi... em muốn anh ưm..."

"Cecil đừng lớn tiếng như vậy." Hắn càng thích Cecil bị làm tới nức nở hơn, bộ dáng thật giống mèo con cúi đầu kêu to. Nghĩ tới bộ dáng đó hắn cũng trở nên cực nóng, dùng ngón tay khuếch trương qua loa xong thì lật người Cecil lại, tiến vào người y từ phía sau.

Cái động nhỏ ướt áo lại dâm đãng kia rất nhanh đã sung sướng tiếp nhận sự xâm phạm của hắn, trong lúc bị đâm vào còn cực kì tâm cơ, dục cự hoàn nghênh.

"Ưm, ưm... a, Augustine đế..." Hai tay bị trói của Cecil chống lên mặt tường trơn ướt trước mặt, đôi mông cong trắng như tuyết nảy lên trước mặt Augustine đế, động nhỏ đỏ tươi dâm loạn nhận lấy động tác thao làm hữu lực của Augustine đế, vòng eo vô cùng nổi bật, cực kì mê người.

"Thoải mái không?"

Ngón tay Augustine đế vuốt ve eo bụng Cecil, cảm nhận làn da từng tấc trơn ướt nhẵn nhụi kia, như chơi đùa chậm rãi chạm tới nhũ tiêm đỏ tươi của Cecil, nơi đó bởi giao động mãnh liệt, bị kích thích tới quầng vú cũng có chút đỏ lên, chạm một cái, Cecil run rẩy càng thêm lợi hại, miệng tràn ra một tiếng rên vừa áp lực vừa vui thích, huyệt sau mãnh liệt co rút lại không ngừng.

"Chồng ơi..." Cecil nghẹn ngào, không kìm được phải kêu to, mắt bởi thoải mái mà nhắm lại, lông mi vừa dài vừa dày, run run đỡ lấy những viên thủy châu nho nhỏ.

Augustine đế đưa tay vén mái tóc nâu dài của Cecil lên, hôn hôn hai má vợ mình – nơi đó bởi bị xâm phạm không ngừng mà đã sớm nổi lên một tầng đỏ ửng, làm đường cong khuôn mặt y vừa sắc bén lại vừa xinh đẹp, gợi cảm tới đòi mạng.

Augustine đế cũng không nhịn xuống, thấp giọng nói ra một câu tán tỉnh khó có được: "Cecil, em thật mê người..."

CHƯƠNG 24

Những lời này khiến cho Cecil càng thêm dâm đãng, y gọi giường càng hăng, giọng điệu mềm mại kéo dài, giống như một con thú mẫn cảm bị người sờ soạng, nâng mông, lắc lắc người, hận không thể để cho mỗi tấc da thịt đều được âu yếm.

Phía dưới lại càng chảy nhiều nước, bị Augustine đế hao tới kêu bộp bộp...

Chờ tới khi ra được phòng tắm, hai chân y đã nhũn ra như sợi mì, Cecil giơ tay: "Anh bế em đi, thân ái, em đi không nổi."

Augustine đế không nói gì, lấy khăn tắm quấn người rồi bế công chúa tóc dài của hắn lên: "Cecil, anh nên cắt tóc đi."

Vừa rồi khi làm tình, Cecil hạ eo nhổng mông trắng như tuyết lên, mái tóc xoăn màu nâu vốn chỉ dài đến ngang lưng lại xõa tung ra, sắp che khuất cả mông. Augustine đế chỉ có thể vén giúp y ra.

Nhưng tâm trí Cecil hiển nhiên không đặt ở đó, hai gò má y đỏ ửng, mắt ngập nước, ngồi ở đầu giường ngước nhìn Augustine đế nói: "Chuyện này không quan trọng, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút, Augustine, vừa rồi anh rõ ràng đã thừa nhận mình trầm mê em sâu sắc."

Augustine đế nhíu mày: "Không tồn tại 'sâu sắc' cũng chẳng tồn tại 'trầm mê' gì đó, anh nên đi ngủ rồi đấy, Cecil."

Cecil vòng lấy eo Augustine đế: "Thừa nhận đi bảo bối, anh chính là thích em!"

"Tại sao tôi lại phải tranh luận mấy chuyện nhàm chán như thế này với anh chứ." Augustine đế kéo tay y xuống, khi đối phương lại lần nữa dính tới, hắn liền gian nan chùm chăn lên người.

Cecil vẫn còn dán sau lưng hắn, phả hơi thở nóng bỏng vào cổ Augustine đế: "Nhưng mấy chuyện tranh luận này không phải là rất thú vị hay sao, cuộc sống chính là mấy chuyện lải nhải linh tinh vụn vặt này, anh sẽ thích nó thôi, bảo bối ạ."

Augustine đế nhắm mắt, kéo chăn lên.

Cecil càng dính chặt hơn, làm nũng tiếp: "Chúng ta vừa mới hưởng thụ tình yêu kịch liệt xong, anh đáng ra nên ôm em ngủ mới phải, chồng à."

Augustine đế bất đắc dĩ, để công chúa bự của hắn mau im miệng, hắn chỉ có thể xoay người ôm lấy Cecil vào lòng.

Bởi Cecil quá cao lớn, tên này vì muốn có cảm giác chim nhỏ nép vào lòng mà còn cố tình nằm lùi xuống một chút, để đầu mình tựa lên tay chồng.

Nhưng không được bao lâu, trong phòng yên tĩnh lại vang lên giọng nói của Cecil: "Augustine, ngón chân em thò ra ngoài rồi, ngày mai mình đổi cái giường dài hơn đi."

Mắt Augustine đế cũng không giật lấy một cái, bỗng nhiên lại cảm thấy cái chuyện "đi công tác" này không có gì đáng để không đành lòng.

Hắn thậm chí còn thấy may mắn, giống như một thiếu niên phản nghịch muốn rời xa người mẹ đã tới thời mãn kinh, giọng nói vẫn duy trì lãnh đạm: "Tuần trăng mật mà quân bộ phê duyệt cho tôi đã hoàn toàn kết thúc, Cecil, về sau tôi sẽ thường xuyên tới tinh vực."

"Cái gì!!!"

Cecil cả kinh kêu lên một tiếng, bật dậy thật mạnh: "Anh nói rõ ra xem nào Augustine! Thường xuyên tới tinh vực là thế nào?! Anh muốn để em sống cô quả một thân một mình sao? Không, em vừa mới kết hôn được bốn tháng, em thậm chí còn chưa mang thai con của anh, anh lại muốn tới cái nơi chim cũng không buồn ị đó! Sao anh có thể nỡ lòng nào vứt bỏ em như thế!"

"Chú ý lời nói của anh một chút đi," Augustine đế bình tĩnh nằm trên giường, đã dần quen với chuyện lâu lâu Cecil lại động kinh một lần, phản ứng này vẫn nằm trong dự đoán của hắn, "Tới khai thác tinh vực mấy năm nay vẫn luôn là nhiệm vụ của tôi, ngoài việc tham gia cuộc họp, quanh năm suốt tháng anh có thể gặp được tôi bao nhiêu lần?"

Ngữ khí nghe lại có chút bất mãn.

Cecil nghe vậy, giọng cũng mềm xuống, có lỗi nói: "Trước kia không đủ chú ý tới anh là lỗi của em, bảo bối, nhưng bây giờ em quá yêu anh, em nào có thể cho anh..."

"..."

"Vậy lần công tác này của anh sẽ đi trong bao lâu đây?" Nói tới lời này Cecil đã không thể ngăn hốc mắt đỏ lên, giọng mũi đặc quánh, quả thực lại sắp sửa muốn khóc.

"..." Augustine đế đau đầu, "Chưa thể nói chính xác được, có thể là từ một đến ba tháng. Mỗi lần đều như vậy."

"Huhu..."

Cecil vừa nghe thấy lời này, nước mắt liền chảy xuống như chiếc vòng trân châu đột ngột đứt, nhỏ xuống tí tách.

"..."

Augustine đế chết lặng, nghĩ thầm hẳn là tổ tiên vợ mình từng bán trân châu.

CHƯƠNG 25

Có lẽ là do câu nói "anh trầm mê em sâu sắc" trước giờ đi ngủ kia đã kích thích sâu vào thần kinh Augustine đế, mà cả đêm đặt lưng xuống ngủ hắn đều nằm mơ.

Trong mơ Cecil mười bảy, mười tám tuổi, làm đàn anh lớp trên, là nam thần của toàn trường.

Augustine đế ở trường có thể thường xuyên nghe được mọi người đi ngang qua bàn luận về Cecil.

"Này, cậu nói xem anh ấy thích hoa gì? Tớ định tặng một bó lớn cho anh ấy!"

"Nghe nói anh ấy trồng hoa bách hợp ở ban công, hay là cậu tặng thử xem?"

"Đúng vậy, bách hợp thuần khiết đúng là rất hợp với anh ấy."

Nội dung bàn tán của hai đàn anh đi qua làm cho Augustine đế cười nhạt, với hiểu biết của Augustine đế về Cecil bây giờ, tên kia tám phần mười là đang giả vờ, đối phương thích hoa hồng đỏ nhiệt tình như lửa, hoa càng diễm lệ càng có thể thu hút ánh mắt của y, thưởng thức quả thực là tầm thường vô hạn, chẳng thanh lịch một chút nào.

Mà khi hắn bước qua giàn hoa tử đằng tươi tốt, bỗng lại thấy một thiếu niên đang ngồi dưới giàn hoa đọc sách.

Y mặc đồng phục lớp trên màu trắng, mái tóc xoăn màu nâu dài quá vai dùng một sợi dây mộc mạc buộc lại, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đáng yêu, dưới ánh sáng mặt trời tựa như một thiên sứ.

Augustine đế không khống chế nổi tâm trạng mình, một khắc này gặp được người ấy tim đập thình thịch kịch liệt, tư duy hắn hỗn loạn triệt để, chỉ còn nhớ được những kí ức trước năm mười một, mười hai tuổi ấy.

"Đàn, đàn anh..." Augustine đế có chút khẩn trương, biểu hiện không đủ bình tĩnh làm hắn vô cùng ảo não.

Cecil nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, đôi môi nhạt màu khẽ khép mở, y đang nói gì, Augustine đế lại không nghe được tiếng động.

Nhưng Augustine đế lại như nhớ được những lời y nói lúc ấy.

Đối phương chỉ là lễ phép lại hàm súc gọi hắn là Thân vương Điện hạ.

Khi đó cha mẹ của Augustine đế đã không còn, hắn là Thân vương nhỏ tuổi của Đế quốc, ai nấy đều nhớ kỹ.

Nhưng Augustine đế vẫn rất vui vẻ, vui vẻ Cecil biết tới mình!

Còn gọi mình!

Augustine đế quả thực kích động tới khó thở.

...

Sáng tỉnh lại, khóe miệng vẫn còn cong cong, mở mắt lại phát hiện nam thần trong mộng đang ghé vào ngực mình, cười tủm tỉm nói với mình: "Chào buổi sáng Augustine đế, hôm nay anh vẫn đẹp trai đáng yêu như cũ, hôm nay em lại càng yêu anh hơn một chút!"

Augustine đế: "..."

Không hiểu vì sao, cảm giác ngọt ngào căng đầy của mối tình đầu sụp đổ trong nháy mắt.

Hắn đẩy con gấu bự đang bám trên người mình ra, gian nan ngồi dậy: "Mỗi ngày đều yêu thêm một chút, vậy bây giờ đã được mấy phần trăm rồi?"

"Ừm... 5%?"

Augustine đế nghe vậy thì hừ lạnh, giây tiếp theo Cecil đã bị ném xuống giường mềm mại.

"Này thân ái, có thấy buồn cười tí nào không, em đây đương nhiên là chỉ đang đùa thôi."

Augustine đế xuống giường mặc quần áo, kéo quần lên nói: "Chuyện này chẳng buồn cười tí nào cả."

Nhưng hai người cũng đã sớm tập thành thói quen lằng nhằng như vậy, muốn ra cửa hai thân mình cũng phải dính lại vào nhau cái đã.

Cecil ôm Augustine đế không cho hắn đi, y hôn môi đối phương, thấp giọng nói: "Em thật muốn biến thành cơ giáp của anh, để anh đút vào trong túi mang theo, sau khi biến hình xong anh còn có thể ở trong cơ thể em."

Augustine đế nghe được sự so sánh đáng sợ này cảm thấy mình khó có thể nhìn thẳng được Pi.

"Đừng nói mấy lời nhàm chán này nữa, anh ở nhà không được bó buộc bản thân, không cho phép chơi mấy cái trò rác rưởi người tình ảo gì đó nữa!"

"Ừm."

"..." Phối hợp quá mức ngược lại lại khiến cho Augustine đế không còn lời nào để nói, hắn cầm mũ quân phục treo một bên xuống, đội lên, "Tôi đi đây."

"Em thật không muốn để anh đi." Cecil cau mày, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, y từng chút từng chút buông Augustine đế ra, động tác chậm chạp, tràn ngập cảm xúc lưu luyến.

Thái độ khác thường, bộ dáng im lặng hụt hẫng kia làm cho Augustine đế cũng bị lây theo.

Hai tay hắn bưng lấy hai bên má Cecil, hôn lên trán đối phương: "Phu nhân, em ngoan một chút, tôi sẽ về nhà sớm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro