Chap 5: Âm thanh quên lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tính khí của ngươi thật chẳng thay đổi chút nào.

Soviet buông một câu mỉa mai, môi nhếch lên điệu cười chế giễu mặc cho Russia tìm mọi cách khuyên ngăn, cậu chỉ muốn họ rời đi nhanh thôi. Nazi cũng đã cố gắng bình tĩnh, giữ hình tượng và thể diện cho Germany nhưng hắn vốn nóng nảy, gặp lại Soviet rồi bị gã cười nhạo còn khiến hắn phát điên. Dựa vào những gì hắn có thể làm, Russia và Germany đều lo lắng.

- Nói xem, ngươi bây giờ thiếu bao nhiêu tiền mà phải nhờ con trai mình đi ăn bám con ta chứ?

Gã vừa nói đoạn, tay kia rút trông túi áo ra một chiếc ví da làm Germany ở phía sau Nazi không thể nhịn được thêm nữa. Anh tiến lên, hoàn toàn theo bản năng, cất tiếng:

- Ngài Soviet, tôi mong ngài hãy xin lỗi cha tôi vì những lời vừa rồi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trước đây giữa hai người nhưng hiện tại, cuộc sống cha con tôi rất tốt, xin cảm ơn sự quan tâm của ngài và tôi thề với ngài tôi không đến bên Russia theo lệnh của ai hết, là tôi và em ấy tự nguyện.

Cũng giống như tại sao Germany không tố cáo những hành động bạo lực của Nazi, anh, một lần nữa, bảo vệ cha mình. Chuyện có lẽ đơn giản thế thôi, họ là người thân trong gia đình, quan hệ cha con huyết thống, nếu cha mình bị xúc phạm, có người con nào chịu được? Sự tức giận lấn át nỗi sợ, Germany đã không do dự khi lên tiếng, làm Russia mở lớn mắt kinh ngạc. Chưa một ai phản ứng lại Soviet như Germany.

- Haha - Soviet bật cười - Ngươi xem, đúng là cha nào con nấy, con trai của ngươi cũng ngu ngốc như ngươi-

Chát!

- Im cái mồm của ngươi đi!

Đến lúc Soviet nhận ra thì một bên má gã đã đỏ và nóng dần lên. Đôi con ngươi vàng chói sát khí chầm chậm di chuyển để thấy sự ghét bỏ đến tột cùng được Nazi giấu xuống dưới đáy mắt.

- Cha!

Germany gọi hắn. Hắn ra tay rồi, hành vi này có thể bị phạt đấy. Anh sợ hãi nhìn lên khuôn mặt Soviet, nếu gã muốn, Soviet hoàn toàn có thể kiện Nazi chuyện này.

Nhưng gã lại chẳng làm thế. Soviet tóm lấy cổ Nazi, đập mạnh hắn vào bảng trắng. Một cỗ đau đớn truyền đến đại não Nazi. Russia nhanh chóng giữ lấy tay Soviet, cố đẩy gã ra, Germany cũng chạy tới giúp hắn.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám động vào ta? - Giọng Soviet trầm xuống một cách lạnh gáy.

- Kh... khốn kiếp!

- Ngươi vẫn là tên thảm hại như trước, Nazi ạ. Con trai ngươi có vẻ chẳng hay biết trước đây ngươi đã sống dựa vào ta như thế nào. Nếu không phải một tay ta cho tiền, ngươi có ngày hôm nay sao?

- I... Im đi...

Hắn không có lời nào bào chữa cho điều này. Quả thật, khi hắn vẫn còn vất vả chạy đây đó để học vẽ, ngồi ngoài đường lạnh buốt hay nắng nóng, Soviet đã lo về tài chính cho hắn. Nếu ai bảo hắn sống dựa vào gã, thì đúng thế, hắn không thể tìm cách giải thích khác được. Nhưng trường hợp họ bảo hắn "ăn cháo đá bát" thì Nazi không chắc đâu. Soviet đã bỏ hắn trước, phản bội tình yêu và sự tin tưởng của hắn. Sau đó, hắn trải qua những phút giây tăm tối nhất cuộc đời. Hắn từ bỏ nghệ thuật, học cách kinh doanh và từ đó, tự tay xây cơ nghiệp hôm nay. Dĩ nhiên, chuyện quá khứ đâu thể thay đổi chứ.

- Ngươi còn nên biết ơn ta đã chẳng đòi lại một đồng.

- Cha ơi, dừng lại đi mà! Chú ấy sẽ chết mất!

- Haha... biết ơn cái chết tiệt nhà ngươi ấy!

Hắn đưa chân lên đạp mạnh vào bụng gã khiến Soviet ngã về phía bàn học. Hắn lao đến chế ngự gã, đưa hai tay giữ chặt cổ lớn của gã người Nga vạm vỡ. Sức hắn sẽ chẳng lại với gã đâu, hắn cũng vì lo bị gã dồn tiếp mới mạnh tay bóp lấy, hắn thừa biết giết người là gây tội lớn như thế nào. Soviet cũng chẳng thua kém khi gã nắm vai hắn mạnh như muốn vẻ gãy xương vai Nazi vậy.

"Đòi" sao? Nếu có thứ gì đó họ nợ nhau ngoài đống tiền kia, thì gã còn phải trả cho hắn những thứ vô hình mà gã sẽ chẳng mảy may quan tâm đến.

- Cha!

Germany kéo Nazi ra nhưng hắn lại dùng cùi chỏ đẩy anh ra làm Germany ngã về phía sau. Russia cuối cùng chỉ còn biết đứng một chỗ nhìn anh, tay vẫn không rời Nazi để ngăn hắn hại cha cậu. Cậu muốn hỏi thăm anh, nhưng cha cậu cũng đang gặp nguy hiểm. Cậu bất lực chứng kiến Germany đau đớn đứng lên, khăn cổ anh lỏng ra rồi dần rơi xuống, để lộ một vết bầm mà cậu thề là chưa từng thấy trước đây.

Những vết bầm ở cổ chỉ có thể là do tay người gây ra....

Tay người sao?

- ALO ALO! Mọi người nghe rõ tôi chứ?

Âm thanh từ chiếc điện thoại của France vang ra làm không khí căng thẳng đến kinh sợ kia tan biến, cả bốn người đều bất ngờ, không di chuyển gì thêm. France đã đi tìm giáo viên phụ trách nhưng người không muốn làm quá chuyện này lên, nếu để ai thấy cảnh tượng vừa rồi thì Soviet còn mặt mũi nào.

- United Kingdom? - Germany ngạc nhiên, hỏi.

- Với tư cách là đối tác tương lai và một người bạn, tôi yêu cầu hai người dừng việc này lại.

Tại sao người lại can thiệp? Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến United Kingdom nhưng người đâu thể nhắm mắt làm ngơ trước bạo lực, huống chi người kia là bạn của France.

- Kẻ nào? - Nazi hỏi.

Soviet và Nazi đều không biết người, hoặc có nhưng chỉ một chút, dẫu sao thì thế giới này có đến hàng tỉ người, họ lại chẳng có lí do gì để biết về nhau. Sau lần biểu diễn ở Anh mừng đám cưới của Britain, Soviet cũng quên tiệt chuyện này luôn.

- United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, người phụ trách tổ chức giải âm nhạc sắp tới tại xứ Wales và mĩ thuật ở Áo.

Chỉ một câu nói của UK đã đủ khiến bốn người kia chưa đi hết ngạc nhiên này đã nhận được bất ngờ khác. Germany biết UK đóng vai trò lớn trong cuộc thi âm nhạc của Russia, nhưng còn giải mĩ thuật toàn quốc sắp tới anh đăng ký hay là người phụ trách chính của cả hai buổi thi tầm cỡ quốc tế này thì anh phải công nhận người quá giỏi.

- Ban tổ chức đi xen vào việc ngoài lề sao? - Soviet lên tiếng.

Gã cũng hiểu các cuộc thi, nếu người tổ chức có tiếp xúc với thí sinh, e rằng sẽ gây ra những thứ không hay, ảnh hưởng đến kết quả cùng chất lượng buổi thi.

- Tôi đang khuyên nhăn hai người với tư cách là bạn của Germany và Russia, cũng là, người có khả năng giúp hai người thăng tiến trong sự nghiệp. Ông chắc không quên bố tôi đâu nhỉ, Soviet, Great Britain ấy?

Soviet lúc này mới nhớ ra người doanh nhân cực kì thành đạt của Vương quốc Liên hiệp Anh và bắc Ai-len, ngài nắm trong tay rất nhiều thương vụ, liên kết với doanh nghiệp lớn, hỗ trợ hoặc thu mua các công ti nhỏ, đầu tư vào những dự án tầm cỡ. Dĩ nhiên, Nazi cũng không thể không biết đến ngài vì hắn cũng đang là người đứng đầu một doanh nghiệp nhỏ.

- Không sao đâu, tôi xin hứa sẽ không nói với ai chuyện này, miễn là mấy người dừng lại và để Germany cùng Russia có buổi tối thoải mái.

Lời nói đó đến chính UK không biết có thể không, họ làm gì ở nhà là chuyện gia đình họ, người làm thế nào chắc chắn Soviet, Nazi sẽ để hai con trai của họ yên. Bên cạnh đó, gã và hắn cũng không thể rõ người có bỏ qua chuyện này để làm như không có chuyện gì xảy ra hết được hay không. Nhưng người cần dừng hai tên người yêu cũ đầy phức tạp này lại đã.

- Được, xem như hôm nay ngươi may mắn. - Nazi cuối cùng cũng bỏ tay.

- Khụ... Hừm, chỉ cần bảo con trai ngươi tránh xa Russia ra là được.

- Có mà con ngươi đang cố gắng ngăn cản Germany đạt được thành công thì có.

Nhận thấy không khí đang căng thẳng trở lại, France liền ra tay ngăn cản, khi nào chắc chắn mỗi gia đình một hướng đi thì anh mới nhắn tin cảm ơn người yêu. Người chắc đang mệt mỏi lắm.

- Anh nên cho em một lời giải thích về những chuyện này.

- Được được, em muốn gì anh cũng làm theo.

- Anh France!

France quay lại để thấy Russia đang chạy tới, cậu cúi người thở dốc vì tốc độ vừa rồi của bản thân đã hơi nhanh.

- E... Em muốn cảm ơn hai anh và xin lỗi đã làm phiền các anh như vậy.

France mỉm cười đáp rằng anh không hề để bụng, chuyện nghiêm trọng như vậy, nếu không phải anh cùng UK có mặt, không biết cặp đôi này sẽ như thế nào. Dĩ nhiên, anh cũng đang nghĩ xem là Soviet muốn Russie đến nói chuyện với anh để lập lại quan hệ tốt với UK hay không.

- Anh France, có chuyện này em muốn nói với anh.

Cậu ghét sát vào France, rõ ràng là không muốn ai nghe được.

- Em không biết sau hôm nay em có thể gặp lại Germany hay không, nhưng anh là bạn cùng lớp, có thể để ý cổ của anh ấy được không? Em đã nhìn thấy một vết tím to giống như bàn tay lớn bóp vào đó.

- Vậy sao? Sao em chắc chắn?

- Anh thấy cổ không phải nơi dễ bị tổn thương trừ khi có ai đó cố tình nhắm tới. Hơn nữa, theo như Germany kể cho em, Nazi hình như có khuynh hướng bạo lực.

Lo lắng Soviet hay bất cứ ai sẽ đến, cậu chỉ thuật lại qua về sự ra đi của East Germany hay vết sẹo ở tay Germany. Những chuyện này France hoàn toàn không biết, chẳng lẽ anh đã thiếu quan tâm đến bạn mình như thế à? Khi France gật đầu thì cậu mới bỏ đi với nỗi sợ hãi không biết Soviet sẽ làm gì mình. Và France cũng mới nhận ra là nãy giờ anh không tắt máy.

- Em yêu?

- Hiểu rồi. Khỏi nói đi.

~~~//~~~

Chẳng có gì khó để UK sâu chuỗi tất cả sự việc này và nếu UK có thể tìm một luật sư, không tránh khỏi khả năng Nazi sẽ bị xử theo pháp luật. Nhưng người không thể làm việc này nếu Germany không đồng ý. Người không gọi được cho anh, điều này làm người lo lắng cho những gì Germany có thể trải qua tối nay. Trùng hợp là cả Russia người cũng không liên lạc được luôn. Đang trong lúc tuyệt vọng, UK đã thành công lấy được số điện thoại nhà của Russia qua Ukraine.

- Xin hỏi ai đấy ạ? - Người quản gia bên kia lên tiếng.

- Tôi là Denmark, bạn cùng lớp của Russia, chúng tôi có bài tập nhóm nhưng tôi không gọi được cậu ấy.

Đừng hỏi người tại sao biết Denmark là bạn học của Russia, người có thể có được rất nhiều thông tin chỉ trong một phút. Người phải dừng danh tính giả để qua mặt Soviet.

- Denmark? Cậu nói bài tập nào cơ? - Russia nghe máy.

- United Kingdom đây, chúng ta cần nói chuyện đấy.

United Kingdom không thể chứng minh được vết thương trên cổ Germany là do Nazi gây ra, nhưng người đủ khả năng giải thoát anh khỏi Nazi. Người biết trao đổi với Russia sẽ không giải quyết được nhiều vấn đề vì quyền vẫn là thuộc về Germany. Người có nói về chuyện không liên lạc được với anh. Người cho rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.

Russia nhìn xung quanh, thấy Soviet không ở gần thì cậu mới kể cho UK tất cả mọi chuyện, không hề giấu gì. Sự thật là UK thừa biết không chỉ có Nazi, Soviet cũng có thể đánh con trai mình như vậy và người hiểu được phần nào lí do Germany hay Russia đều chấp nhận cuộc sống này. Chỉ là, người phân vân không biết nếu đưa kết luận Nazi ra tay với Germany vì biết anh quen Russia có phải hơi sớm không? Người đâu có bằng chứng.

- Anh cũng tin Nazi đã gây ra vết đó cho Germany, phải không?

- Nghi ngờ, tôi không dám chắc điều gì.

- Sau khi East qua đời, anh ấy không dám làm gì trái lời Nazi, vậy anh nghĩ tại sao cơ chứ?

- Nazi cũng kì thị tình yêu đồng tính?

- Em không rõ chuyện này. Có thể... giống như em... Nazi đánh Germany vì biết anh ấy yêu người cùng giới?

Không, là vì người đó là cậu, Russia. United Kingdom đành nhắm mắt mà giấu đi sự thật, thà như vậy, còn hơn để Russia biết. Người dối lòng mà nói một từ "có thể" với cậu.

-.... Anh UK, vậy tình yêu này là kinh tởm lắm sao?

- Này cậu bé, cậu đang nói gì vậy? - United Kingdom không khỏi giật mình mà hỏi ngay.

- À không, em không có ý gì. Em chỉ nghĩ lại những lời bố nói. Tại sao chúng em không được chấp nhận?

Người biết trấn an cậu như thế nào? Nếu Soviet và Nazi dễ tính một chút, người còn có thể bảo cậu ra sức thuyết phục hoặc người đi thay cũng được, nhưng hai người kia nên được xếp vào nhóm những người khó xử nhất thế giới. Có thể sự chia li của họ là lí do dẫn đến sự kì thị này, dẫu sao thì thời đó, tư tưởng yêu đồng tính vẫn chưa phổ biến.

- Tôi rất tiếc cho những gì hai người đang trải qua. - Người bất lực nói với cậu.

- Em biết phải làm sao chứ? Vì tình yêu này mà hai chúng em phải chịu đau đớn sao?

Cậu bỗng bật khóc mà kể cho người những ấm ức, băn khoăn, đau thương của mình, cậu vẫn cố gắng kìm nén những tiếc khóc và nói nhỏ nhất có thể. Cậu muốn một ai đó giải thích cho cậu những điều này nhưng cậu biết nói với ai? Điện thoại cậu bị Soviet lấy rồi, gã còn muốn cho cậu nghỉ học, dù sao cuộc thi cũng sắp tới. Cậu sẽ chẳng liên lạc được với ai.

- Russia, tình yêu chẳng có lỗi gì hết. Cậu không thấy nó rất đẹp sao?

- Có, em biết chứ. Nhưng...

- Là điều kiện khách quan không ủng hộ hai người. Chuyện này chỉ có 2 cách thôi... - Người hít một hơi thật sâu - Hai cậu đấu tranh hoặc bỏ chạy khỏi gia đình vì tình yêu này, còn lựa chọn thứ hai chắc cậu đoán được.

- Vậy em biết chọn gì chứ? Chia tay với em bây giờ đau đớn, níu kéo cũng đâu khác!

- Russia, đừng vội vã. Tôi khuyên cậu nên ngủ một giấc cho tỉnh táo để đưa ra quyết định này.

Russia gật đầu, nhận ra United Kingdom đã đúng, cậu đang bị cảm xúc lấn át hết rồi, cậu cần nghỉ ngơi. Cậu chào người rồi dập máy, bước đến phòng ngủ chỉ để thấy Soviet đã đợi sẵn ở chân cầu thang.

- Ta nghe nói là bạn cùng lớp con.

- Vâng, thưa cha.

- Dù là bài nhóm gì thì cũng hủy đi. Ta đã xin được cho con nghỉ học tuần sau rồi. Tập luyện cho tốt đấy.

- Vâng.

Russia khụy xuống sàn ngay khi cửa phòng cậu đóng lại. Cậu co chân lên, người thu vào như một đứa trẻ còn trong bụng mẹ. Bờ vai cậu run lên cùng những tiếng thút thít nhỏ bắt đầu vang lên. Cậu vừa khóc nên cũng quá mệt để tiếp tục, chỉ là trong lòng vẫn còn nhiều vết thương đau nhói. Cậu nằm ngay xuống sàn nhà, phía trước cậu là chiếc cello đã gắn bó với Russia nhiều năm - quà Soviet tự tay chọn và chỉnh cho phù hợp với cậu. Cậu đâu có ghét ông ấy, cậu chỉ ước ông không ngăn cản tình yêu này một cách mạnh bạo như vậy. Suy nghĩ của cậu chuyển dàn sang Ukraine, Belarus, Estonia và dĩ nhiên, Germany.

Russia cầu nguyện cho anh trước khi thiếp đi.

~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~

To be continued.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro