CHƯƠNG 84:Đại cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian qua bao lâu Thái Anh cũng không biết. Nàng lo lắng nắm chặt góc chăn nhìn Trí Ân đang ngủ , nhìn thấy nàng bởi vì sợ hãi mà co người lại, tự vòng hai tay ôm chặt lấy thân thể. Trí Ân như vậy làm cho Thái Anh đau lòng, nàng cầm lấy một bàn tay của Trí Ân đặt vào tay mình, muốn dùng độ ấm trong lòng bàn tay giúp cho nàng yên ổn một chút. Có lẽ thật sự hữu dụng, Trí Ân không còn giãy dụa nữa, nàng ngủ say tùy ý cho Thái Anh nắm tay, hô hấp ổn định.

Tiếng rao hàng bên ngoài cửa sổ càng ngày càng thưa thớt, lúc thanh âm của Mẫn Nhi từ dưới lầu truyền đến, Trí Ân chậm rãi mở ra đôi mắt che phủ một tầng hơi nước.

"Chát." Không đợi Thái Anh mở miệng nói chuyện, Trí Ân đã ngồi bật dậy quăng cho Thái Anh một cái tát. Nàng co chân lui vào một góc giường, sau đó lung tung khép chặt lại vạt áo của mình, đôi môi run rẩy nhìn về phía Thái Anh. Nàng không biết nên nói cái gì với Thái Anh, không biết nên đối mặt với Thái Anh như thế nào. Thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, hạ thể Trí Ân truyền đến từng trận đau đớn, vết lạc hồng đỏ sẫm trêи sàng đan khiến cho chuyện đã xảy ra như thủy triều ập về, tóc của nàng có chút tán loạn, Thái Anh nhìn thấy cũng hết sức đau lòng.

"Trí Ân, ta biết hiện tại có nói gì cũng vô ích. Lúc ấy ngươi bị người hạ xuân dược, nếu không... làm như vậy. . .Ngươi sẽ có nguy hiểm tánh mạng. Ta không hy vọng ngươi có chuyện." Thái Anh buông xuống bàn tay đang bụm má, nhắm mắt lại, nói: "Nếu gϊếŧ ta ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn, vậy động thủ đi."

"Đây không phải lỗi của ngươi." Trầm mặc hồi lâu, Trí Ân rốt cục mở miệng, nàng mạnh mẽ hít sâu một cái, dùng cánh tay ôm lấy đầu gối, không nói gì nữa. Chuyện này vốn không phải là lỗi của Thái Anh không phải sao? Là do chính mình quá dễ tin người khác, là do mình không biết thu đồ đệ. Cho nên, hết thảy đều là chính mình gieo gió gặt bão.

"Trí Ân. . ." Thái Anh mở to mắt, đau lòng nhích người tới đem Trí Ân ôm vào trong ngực, nói: "Đừng suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng đã qua rồi. Ta đã giáo huấn cẩu tiện nam kia rồi, không sao nữa, hết thảy đều là lỗi của ta, là lỗi của ta." Thái Anh đem mặt kề sát vào mặt Trí Ân, nàng không hy vọng Trí Ân lại suy nghĩ nhiều nữa, nàng nguyện ý đem tất cả lỗi lầm đều đổ lên người mình, chỉ cần Trí Ân có thể yên ổn là tốt rồi.
"Thái Anh, dẫn ta đi đi, ta không muốn ở lại nơi này." Trí Ân tựa vào trong lòng ngực Thái Anh, nói: "Lần này nếu không phải giúp Trí Tú truyền tin nên mới quay về kinh, ta cũng sẽ không giữa đường gặp được Hạo Lân. Hắn nói với ta hắn tìm được Thiên Sách Quyết rồi, muốn để cho ta phân rõ thật giả, ta đơn giản chỉ là muốn biết hắn đang muốn giở trò gì, không từng nghĩ tới hắn nhưng lại. . ."

"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không thèm nghĩ tới nữa được không?" Thái Anh ngắt lời nàng, nâng tay lên giúp nàng cài lại vạt áo, lúc này mới nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Ngón tay vẫn còn vết máu làm cho Trí Ân ngượng ngùng không thôi, nàng giống như một đứa nhỏ, không chịu buông ra cánh tay Thái Anh, mặc cho Thái Anh bế nàng đi ra khỏi khách điếm.

"Ai u, lá gan của ngươi cũng thật lớn!" Mẫn Nhi vừa nhìn thấy Thái Anh bế Trí Ân đi ra liền lập tức tiến đến trước mặt của nàng, một bên "chậc chậc" một bên đi vòng vòng hai người, nói: "Ngươi không sợ ta nói cho họ Lạp biết sao? ! Nên nhắc nhở ta đều đã nhắc nhở, ngươi chờ họ Lạp đem ngươi chém thành tám khúc đi!"
"Nàng sẽ không." Thái Anh không thèm để ý nàng, dùng sức bế Trí Ân lên xe ngựa. Không khí lập tức trở nên áp lực, thân thể Trí Ân khó nhịn run rẩy, nàng không muốn nhìn thấy kẻ đang bị trói chặt ngồi ở một góc kia. "Ta đang ở đây!" Thái Anh đúng lúc ôm lấy Trí Ân, dùng thân thể của mình ngăn lại tầm mắt Trí Ân, đợi cho Trí Ân thả lỏng một chút liền ôm nàng ngồi trêи hổ da, nói: "Trí Ân, bây giờ chúng ta đi Đại Cánh, chờ gặp được Lệ Sa xong phải đi tìm Trí Tú."

"Ân. Thái Anh, ta muốn nghỉ ngơi. . ." Trí Ân cầm chặt lấy đai lưng của Thái Anh, nói.

"Được, ngươi ngủ đi, ta không đi đâu hết, ta ngồi yên ở đây với ngươi." Thái Anh cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó ở trước mặt Mẫn Nhi cùng Hạo Lân, hôn lên môi Trí Ân một cái. Nàng biết, Trí Ân hiện tại yếu ớt hơn bất cứ ai, tra tấn trêи thân thể cùng trong lòng là nàng không thể nào hình dung được, mà điều duy nhất bản thân mình có thể làm chính là tận lực ở bên cạnh nàng, chờ cho thời gian chậm rãi khâu lại vết thương của nàng.
"Chậc chậc, thật là ớn lạnh." Mẫn Nhi nhìn không được nữa, xoay sang đạp cho Hạo Lân một cước rồi nhảy xuống xe ngựa, hướng tới mấy người trong xe quát: "Ngự Kiếm thành không cho ngồi xe ngựa qua thành, các ngươi là ngoại lệ, ta vẫn là đi theo xe ngựa một lát đi, miễn phải nhìn thấy mấy cảnh tượng ướŧ áŧ, thật là ớn lạnh!"

Sau khi xe ngựa ra khỏi thành Mẫn Nhi mới leo lên xe, lần này nàng không có ngồi vào bên cạnh Thái Anh mà lại cười gian ác ngồi xuống bên cạnh Hạo Lân đã bị điểm N loại huyệt. Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, Mẫn Nhi thường thường thò tay nhéo tới nhéo lui miếng thịt non ngay dưới rốn của hắn, nói: "Mua bán không trả tiền, còn giao tin tức giả. Đợi tới Đại Cánh liền tống ngươi vào ngục, cho lão cha ngươi đem bạc chuộc ra."
"Hắn thiếu tiền các ngươi hả?" Thái Anh quay đầu lại, thấy bộ dáng Hạo Lân nhíu mày cực độ khó chịu mà trong lòng một trận vui sướиɠ, hắn cư nhiên dám động tới Trí Ân, cũng nên nghĩ đến kết cục sẽ không khá giả.

"Buôn bán cơ mật." Mẫn Nhi xoay qua nói: "Ngươi cứ việc hảo hảo dính với nàng đi, rồi sau đó chờ xem họ Lạp đem hai ngươi đi ngâm lồng heo! Hừ!"

"Ngươi là xuyên qua tới đây sao? Hay ngươi thật sự là có tố chất thần kinh?" Thái Anh không biết nói gì nhìn nàng một cái, lết lết thân thể sang bên cạnh, nằm xuống ôm lấy thắt lưng Trí Ân, cùng nàng mặt đối mặt lắng nghe tiếng hít thở của nhau. Thái Anh thật sự không muốn cùng Mẫn Nhi nói nhiều thêm nửa câu, đây là loại người gì a? Lời hay không nghe nàng nói được một câu, tất cả đều là "ngâm lồng heo", "Sơn Băng Địa Liệt" linh tinh.
Một ngày sau xe ngựa đã tiến vào nội thành Đại Cánh. Bởi vì đi đường tắt nên sau khi ra khỏi Ngự Kiếm thành cũng không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, thỉnh thoảng thì còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa trêи đường. Xe ngựa mới vừa vào nội cảnh Đại Cánh liền có tiếng huýt sáo kì dị, ngay sau đó đó là hương thơm cây cỏ bay vào trong xe ngựa, làm cho mấy người đang mệt mỏi cảm thấy nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Thái Anh từ trêи tấm da hổ bò dậy, vừa muốn xốc lên rèm vải nhìn xem thành thị Đại Cánh đã bị Mẫn Nhi tay mắt lanh lẹ ngăn lại, nói: "Ngươi không biết quy định của Đại Cánh sao? ! Nam tử không thể ngồi xe ngựa, chỉ có nữ tử mới được ngồi, nếu cùng nữ tử đồng hành, nam tử phải xuống xe đi bộ! Ngươi hiện tại là mặc nam trang, nếu như bị người nhìn thấy ngươi ở trong xe ngựa thì sẽ khiến dân chúng phẫn nộ! ! !"
"Ta vốn là không biết quy định của Đại Cánh mà!" Thái Anh than thở, quỳ gối ngồi vào trong góc, mà Trí Ân cũng đi theo ngồi vào bên cạnh nàng, khóe miệng giơ lên nụ cười sủng nịch, nàng nâng tay xoa mặt Thái Anh, nói: "Đại Cánh không giống Kim Triều. Đại Cánh là văn hoá nữ tôn, cho nên ngươi phải đổi thành y phục nữ tử."

"Vậy. . .Ta chờ nhìn thấy Lệ Sa rồi mới đổi." Thái Anh nói.

"Các ngươi đừng thò đầu ra." Mẫn Nhi khom thắt lưng bắt lấy dây thừng đang trói Hạo Lân, sau đó đem hắn kéo dài tới cửa thùng xe, một cước đạp hắn bổ nhào xuống đất, đồng thời còn giải khai huyệt định thân của hắn. Một đầu dây thừng bị Mẫn Nhi nắm trong tay, nàng đem dây thừng cột vào thân xe, phân phó xa phu tăng nhanh tốc độ.

Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, có nam có nữ, mọi người tựa hồ thực thích xem bộ dáng Hạo Lân bị trói giống như bánh chưng chạy như điên phía sau xe ngựa. Thẳng đến khi thể lực của Hạo Lân chống đỡ không được nữa, hai chân mềm nhũn ngã ngửa xuống đất, xe ngựa vẫn như cũ không có dừng lại, mà là kéo theo hắn tiếp tục chạy về phía trước. Quần áo bởi vì ma sát với mặt đất mà đã muốn rách nát, Hạo Lân nức nở, thân thể đau đớn như bị hoả thiêu. Tiếng thét chói tai hai bên đường càng lúc càng lớn, dân chúng tựa hồ nhận ra được xe ngựa của Mẫn Nhi, tiếng la hét cuối cùng đều biến thành trăm miệng một lời hô to : "Ngô Vương uy vũ, Ngô Vương uy vũ! ! !"
"Vương?" Thái Anh nhìn nhìn Trí Ân rồi lại quay đầu nhìn nhìn Mẫn Nhi, những người ở bên ngoài đó là đang nói cái kẻ "tố chất thần kinh" này sao? Hay là nói "tố chất thần kinh" này mượn xe ngựa của cha nàng, người ta chính là đang kêu phụ thân của nàng đi? !

"Thái Anh, ngươi sao lại nhìn người ta như vậy nha, không lẽ là ngươi lỡ yêu ta mất rồi? Chính là không được a, ta không thể đoạt mất người của họ Lạp a, nếu ta đoạt mất thế nào nàng cũng sẽ đem ta lột da lóc xương thôi. Nàng nha, chính là thực đáng sợ! ! !" Mẫn Nhi nói xong, mười ngón tay co lại, cái miệng nhỏ nhắn há ra thật to, làm ra một bộ dáng cọp mẹ. Bộ dáng nửa giống nửa không này làm cho Thái Anh cùng Trí Ân không nín nổi cười, Lệ Sa có đáng sợ như vậy sao ? Rõ ràng là một nữ tử thực ôn nhu, làm sao mà giống như nàng diễn tả được?
"Mẫn Nhi, ngươi yên tâm đi, ta đối với ngươi chính là nửa điểm hứng thú cũng không có." Thái Anh nói.

"Vì cái gì? ! Vì cái gì đối với ta không có hứng thú? ! Ta thiếu cánh tay hay là ít chân ? !" Mẫn Nhi sáp lại gần Thái Anh, cầm lấy vạt áo của nàng, nói: "Ngươi nói, ta có chỗ nào làm cho ngươi đối với ta không có hứng thú ! Ta tốt xấu gì cũng là mỹ nữ Đại Cánh, tại sao ngươi lại đối với ta không có hứng thú? ! ! !"

"Ai. . .ta không phải, ta không có. . .Ngươi có thể buông ra trước rồi nói hay không?" Thái Anh nghiêng người về phía sau, muốn giãy khỏi tay Mẫn Nhi, ai biết khí lực của Mẫn Nhi thật sự quá lớn, Thái Anh rơi vào đường cùng chỉ có thể quăng ánh mắt về phía Trí Ân, hy vọng nàng cứu giúp.

"Đừng nhìn ta, ta đánh không lại nàng". Trí Ân dùng ánh mắt trao đổi với Thái Anh, sau đó lại khôi phục bộ dáng đạm mạc thường ngày, tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, giống như chuyện xảy ra ngày hôm trước căn bản là không dính líu tới nàng, làm cho Thái Anh không khỏi cảm thấy, nữ nhân này năng lực hồi phục thật sự rất tốt, rất có phong phạm của nữ tử thế kỷ 21.
"Thái Anh! Ngươi mau nói rõ ràng cho ta! Ngươi tại sao lại chướng mắt ta? ! ! ! Tại sao lại đối với ta không có hứng thú? ! ! !" Thanh âm của Mẫn Nhi lớn đến dọa người, chấn đến Thái Anh không khỏi rụt lui cổ không dám nhìn nàng. "Chủ tử, chúng ta tới rồi." Thanh âm của xa phu từ bên ngoài truyền vào, một tiếng này vừa lúc cứu Thái Anh, Mẫn Nhi vừa nghe thấy lập tức buông lỏng Thái Anh vạt áo, không nói hai lời liền nhảy xuống xe ngựa, chỉ để lại Trí Ân cùng Thái Anh hai người ở lại trong xe, Thái Anh bị nàng tra tấn đến say xẩm, phải không ngừng vỗ ngực thuận khí.

"Ngươi nha, ngốc tử." Trí Ân nói.

"Lại bảo ta ngốc tử! Các ngươi như thế nào một đám đều thích nói ta ngốc tử? ! ! ! Ta không phải ngốc tử! Các ngươi có thấy qua ngốc tử nào thông minh như ta vậy chưa? ! ! !" Thái Anh độp lại.
"Ngươi chính là ngốc tử!" Trí Ân cười nói, ngữ khí kia cực kỳ giống một tiểu hài tử đang hờn dỗi.

"Uy! Thái Anh! Mau mau lăn xuống đây cho ta! Họ Lạp đang đợi ngươi kìa!" Bên ngoài truyền đến tiếng kêu léo nhéo của Mẫn Nhi, Thái Anh cùng Trí Ân nhìn nhau một cái liền đồng thời nhảy xuống xe ngựa.

Hết thảy trước mắt làm cho người ta tưởng như đang lạc vào tiên giới, bốn phía đều là hoa tươi đủ màu, cứ cách mấy thước liền xuất hiện một cây ngọc trụ vừa cao vừa lớn, dẫn thẳng đến một khoảng đất trống hình vuông. Khoảng đất trống đó toàn bộ đều dát bằng ngọc thạch, bên trong trừ bỏ ghế đá cùng bàn đá thì không còn gì khác. Còn hai bên khoảng đất trống, trừ bỏ trăm hoa đua nở cũng không còn thứ gì khác. Đi dọc theo con đường trăm hoa đủ sắc, mơ hồ có thể thấy thấp thoáng một kiến trúc cung điện, nhưng mà cung điện cũng không tráng lệ như Kim Loan điện của Kim Triều, ngược lại là thanh nhã cùng mộc mạc, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, không có cảm giác áp lực.
"Này, họ Lạp ở đằng kia kìa!" Mẫn Nhi chỉ chỉ về phía khoảng đất trống bị hoa tươi vây quanh . Quả nhiên, có một người mặc váy dài màu đỏ đang đứng ở nơi đó, mái tóc dài của nàng tự nhiên xoã xuống phía sau, dáng người thướt tha, lộ ra phong thái nữ vương. Chỉ thấy nàng thỉnh thoảng đi đến trước bàn đá cầm lấy một khối điểm tâm để ăn, bộ dáng kia giống như đang ngắm hoa, lại giống như đang chờ đợi ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro