CHƯƠNG 93:Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trí Tú nhìn thấy Thái Anh, Thái Anh đang ngồi trêи lưng ngựa cùng Trân Ni. Thân thể Trân Ni không xương tựa vào Thái Anh ở phía sau, mà Thái Anh cũng vì sợ ngã từ trêи ngựa xuống mà nắm lấy quần áo bên eo của Trân Ni, nhìn từ chính diện, cực kỳ giống hai người yêu nhau ngọt ngào ôm nhau cùng cưỡi ngựa. Bởi vì nhìn thấy Thái Anh đến cùng hoàng muội của mình mà Trí Tú đứng ngây người, nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc kia của Trân Ni, đáy mắt Trí Tú lập tức xuất hiện một tia đau xót, sau đó như quyết định được gì đó rồi liền giương khóe miệng lên chào các nàng, nói: "Trân Ni, tại sao ngươi đến đây? Vì sao không mang theo binh mã? Bên ngoài không giống như ở hoàng cung, ngươi bất ngờ đến đây như vậy, xảy ra điều gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ!"

"Tỷ tỷ, lần này đến là tự nhiên muốn nhìn phong thái hiên ngang mang quân gϊếŧ dịch của hoàng tỷ ngươi." Trân Ni từ trêи ngựa bước xuống cười nói, nghe thấy muội muội yêu thương của mình gọi một tiếng tỷ tỷ, Trí Tú vốn nên vui vẻ lại có một loại xung động muốn khóc, nàng nhìn thấy Trí Ân ở phía sau, trực tiếp không để mắt đến Thái Anh, liền nói với các nàng: "Sư phụ, Trân Ni. Chắc hẳn mệt rồi, trước tiên vào trong doanh trướng hảo hảo nghỉ ngơi đi."

"Cái kia. . . ." Thái Anh thấy Trí Tú cố tình không nhìn mình vào mắt, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên giống như học sinh có vấn đề cần hỏi, nói: ' Trí Ân nàng là bởi vì cứu ta mà bị thương, trêи người ta không có dược, chỗ của ngươi có dược cao (thuốc mỡ) hay không?"
"Sư phụ bị thương?" Trí Tú sửng sốt nói: "Sư phụ, theo ta vào trong trướng ta thay ngươi bôi thuốc."

'Cũng được." Trí Ân nhìn Thái Anh gật đầu, nàng hy vọng có thể đem tâm sự giấu trong lòng đã lâu nói rõ ràng với Trí Tú. Có thể sẽ làm cho nàng khó tiếp thu, cũng có thể sẽ làm cho quan hệ của hai người rơi xuống điểm đóng băng. Nhưng nàng không hy vọng lại đi gạt Trí Tú, hoặc là, nàng càng muốn cùng Trí Tú làm tỷ muội mà không phải là sư đồ.

Sau khi hai người họ rời đi, Thái Anh gãi mặt nghi hoặc nhìn Trân Ni. Nàng không hiểu hai người kia là làm sao, tại sao Trí Tú thấy mình trở về mà lại không để ý đến. Nàng mơ hồ cảm thấy là có quan hệ với Trân Ni, nhưng có một số việc ít nhất cũng phải hỏi cho rõ, không phải sao? Nàng như vậy tính là gì đây? Cố ý không nhìn đến mình?! Thái Anh bĩu môi, không làm sao hiểu được đến cùng là tại sao Trí Tú lại như vậy, đành phải mang Trân Ni về doanh trướng của mình mà nghỉ ngơi. Dù sao, hiện thời Trí Tú cũng không sắp xếp nơi ở cho nàng.
'Thái Anh, ta mệt quá, ngươi ôm ta ngủ có được hay không?" Trân Ni làm nũng nói, mệt, nàng đúng là mệt thật. Chỉ là sau khi nhìn thấy lăng giản liền không nhịn được muốn để nàng ôm mình mà ngủ, nàng yêu thích hương thảo dược trêи người Thái Anh, làm cho nàng có cảm giác yên bình. Từ sau khi Thái Anh rời cung, ngày tháng của nàng liền trở nên khó khăn, vốn tưởng rằng chỉ cần nửa tháng thì Thái Anh sẽ trở về, ai ngờ lâu như vậy cũng chưa trở lại. Nhớ nhung lan tràn, cuối cùng nàng làm ra một sự tình mà chính nàng cũng cảm thấy giật mình, đó chính là xuất cung đi tìm Thái Anh.

"Ân." Thái Anh ôm nàng vào trong ngực, hai người ôm nhau nằm, nhớ tới lúc nãy Trân Ni gọi Trí Tú là tỷ tỷ, Thái Anh không khỏi cao hứng, Trí Tú hẳn là rất vui đi, muội muội nàng thương yêu rốt cục không còn gọi thẳng tên của nàng nữa rồi. "Trân Ni, ngươi gọi Trí Tú là tỷ tỷ, Trí Tú nhất định vui chết rồi. Thấy tỷ muội các ngươi hòa hợp, như vậy thật tốt."
'Ngốc tử! Cũng không nhìn thấy là vì ai!" Trân Ni hờn dỗi nói, dùng sức rúc vào trong lồng ngực Thái Anh. Có lẽ bởi vì cả hai đều quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, hai người ôm nhau nằm liền biến thành ôm nhau mà ngủ.

Mành doanh trướng bị người vén lên, Trí Tú nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ liền cắn cắn môi dưới, buông mành xuống. Nàng vốn là muốn tới nhìn Thái Anh một chút đồng thời mang Trân Ni đến trướng của nàng để cùng nhau tiểu tán gẫu chốc lát. Lúc nãy Trí Ân cũng không có làm cho nàng cảm thấy khó tiếp thu, ngược lại, nàng không muốn thấy Trí Ân khổ sở, vì lẽ đó càng muốn cùng Trí Ân làm tỷ muội mà không phải thầy trò. Chỉ là, Trân Ni không giống như vậy. Chung quy nàng cũng là em gái của mình, Thái Anh có thể có vô số nữ nhân, nhưng những nữ nhân kia đều người không có liên hệ máu mủ cùng mình. Nhớ tới hai người ôm nhau khi nãy, nước mắt Trí Tú mạc danh* rơi xuống, thôi được, liền để tỷ tỷ này tác thành cho các nàng. Ngược lại, chỉ cần nàng chịu xưng muội muội với mình là tốt rồi, không có người yêu, có người thân cũng được.
*[không hiểu vì sao]

Sau ngày hôm đó Thái Anh bắt đầu phát hiện được, nàng liền phát hiện hai ngày nay Trí Tú vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh né mình. Chỉ cần mình đi đến trướng nàng tìm nàng, thì sẽ bị thị vệ của nàng ngăn ở bên ngoài, nói công chúa đang ở bên trong chuyên tâm nghiên cứu phương án tác chiến. Phải biết rằng, trong ngày thường, mặc kệ Trí Tú đang làm gì, cho dù là những chuyện cơ mật, những việc quan trọng kia, nàng cũng sẽ cùng mình cùng một nơi mà thương thảo với nhau. Đối với Thái Anh mà nói mấy ngày nay không nhìn thấy Trí Tú, đây không thể nghi ngờ là một loại giày vò. Hai người cùng ở dưới một mái hiên lại không thể nào gặp mặt, lẽ nào đây không phải là khoảng cách xa xôi nhất sao?

Hàn Duệ rốt cục cũng bị Quốc chủ Việt Lỗ quốc triệu hồi.
Thời điểm Thái Anh nghe được tin tức này cũng không có cảm thấy có bao nhiêu hưng phấn, nàng chỉ nhàn nhạt nga lên một tiếng, lập tức tiếp tục vùi đầu vào ngủ tiếp. Mấy ngày nay phần lớn tin tức nàng nghe được đều là do Trân Ni truyền đạt. Trí Tú có ý định tránh gặp mặt, trong lòng Thái Anh khó chịu nhưng lại không biết nên nói những thứ này với người nào, chỉ có thể cả ngày trùm đầu lại, đem thân thể cuộn tròn, không ăn không uống. Nàng muốn biết, thân thể của mình đến tột cùng sẽ chống đỡ được bao lâu, cũng muốn biết, Trí Tú có phải là nhẫn tâm nhìn mình như vậy mà thủy chung không tới gặp mình hay không.

Trí Tú rốt cục cũng chịu đi nhìn nàng, chỉ là không phải đơn độc gặp mặt. Bên trong trướng, Trí Ân cùng Trân Ni đều có mặt, Thái Anh cười khổ bước tới mấy người trước mặt, hai ngày liên tiếp không ăn không uống làm cho mặt nàng nhợt nhạt, đôi môi khiêu gợi kia cũng biến thành khô nứt. Thái Anh là giày vò chính mình, nhưng đau lòng là người yêu nàng. Trí Tú không nói gì, chỉ mím môi nhìn chằm chằm địa đồ mà trong lòng đã đau đến đòi mạng. Nhưng mà, không phải nàng đã quyết tâm tác thành các nàng sao, Trí Tú nhẫn nhịn không để cho mình nhìn tới cặp mắt ai oán kia của Thái Anh.
"Thái Anh, Hàn Duệ được gọi về Việt Lễ đối chiến với binh mã của Mẫn Nhi." Trí Ân đem một phong thư đưa cho Thái Anh, dáng vẻ đồi phế* như vậy làm cho Trí Ân muốn tát nàng một cái để nàng tỉnh lại. Nàng biết vì sao mà Thái Anh lại như vậy, có thể tất cả mọi người đều biết được nguyên nhân, chỉ là tất cả mọi người ngầm hiểu, lựa chọn trầm mặc.

*[sa sút tinh thần; suy sụp tinh thần; chán chường]

'Tướng quân phái đến là ai?" Thái Anh mở miệng, thanh âm vô lực khàn khàn. Trân Ni tri kỷ rót một chén nước cho Thái Anh, lại bị Thái Anh nhẹ nhàng cự tuyệt, miễn cưỡng cho nàng một nụ cười để nàng an tâm, cúi đầu chuyên tâm đọc lấy bức thư gửi đến. Bầu không khí trở nên quái dị, Trân Ni cầm chén nước bị cự tuyệt kia đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn Thái Anh, sau đó tự mình vô vị đưa nó lên uống cạn rồi rời khỏi trướng. Mà Trí Tú thì trước sau vẫn nhìn chằm chằm địa đồ, không ngừng dùng dư quang nhìn Thái Anh, nhìn dáng vẻ cúi đầu cau mày đọc thư của nàng, ngực một trận khó chịu.
"Trí Ân, vết thương của ngươi khá hơn chút nào chưa?" Đọc xong thư, Thái Anh rốt cuộc cũng buông lỏng tầm mắt, tuy rằng là nói chuyện với Trí Ân, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở trêи người Trí Tú.

"Đã khỏi hẳn."

'Ta nghĩ hai tên nhát gan kia cũng làm xong hỏa lôi rồi, giữa đêm hôm nay ngươi mang Bố Lỗ Tư* với năm trăm binh sĩ đi theo, mang một nửa hỏa lôi chuyển đến nơi đó của Mẫn Nhi. Việt Lỗ hiện tại đã rối như nồi cháo rồi, nửa đêm là thời điểm đình chiến, ngươi thừa dịp bất ngờ nửa đêm chạy đến. . . . rồi hừng đông hợp lại với Mẫn Nhi. Bố Lỗ Tư sẽ nói cho các ngươi biết làm sao sử dụng hỏa lôi, dùng hỏa lôi nổ tung cửa lớn Hoàng Thành, sau đó tiến thẳng vào Hoàng Thành, nếu có thể, đem Hoàng Thành nổ tung đi." Thái Anh nhắm mắt lại ngồi ở trêи giường Trí Tú, nàng dùng sức hít lấy khí tức thuộc về Trí Tú, dặn dò: "Thành bại then chốt sẽ do chút hỏa lôi đó, những phần hỏa lôi đó không thể nào đụng đến bất kỳ vật dễ cháy hay ngọn lửa nào. Ngươi phải cẩn thận khi vận chuyển hỏa lôi, còn có, tự chăm sóc tốt cho mình."
*[Bruce <Ở đây mình để tên phiên âm vì thời này chắc không gọi nguyên bản đâu>]

"Được, ta đi chuẩn bị ngay." Trí Ân gật đầu, nàng biết Thái Anh có lời muốn nói với Trí Tú, liền theo lời Thái Anh dặn dò, rời khỏi doanh trướng. Trong trướng đã trở về quanh cảnh đã từng, chỉ là lần này, Thái Anh không có ý cười đem Trí Tú ôm vào trong ngực, nàng nhẹ nhàng đi tới bên người Trí Tú, một khắc nắm chặt lấy tay Trí Tú cảm nhận được đôi tay Trí Tú run rẩy: "Trí Tú, nói cho ta biết tại sao? Tại sao phải trốn tránh ta. . . ."

"Thái Anh, chúng ta. . . . . Chúng ta tách ra đi." Trí Tú nghẹn ngào nói, nàng cúi đầu không nhìn tới Thái Anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy được Thái Anh bởi vì... câu nói này mà cả người run rẩy, tia hy vọng cuối cùng còn phảng phất đều bị rút sạch đi, Thái Anh vô lực cười to, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, rơi vào vạt áo phía trước của Thái Anh.
"Nói cho ta biết. . . . Nói cho ta biết đây là tại sao vậy? Đang tốt đẹp, không phải ban đầu chúng ta còn rất tốt sao? Tại sao, cho ta cái lý do. Không có lý do thì ta sẽ không đáp ứng, ta sẽ không!!!" Thái Anh vô lực lùi về sau vài bước, lắc đầu không thể tin được nhìn Trí Tú, muốn nàng cho mình một lý do, để cho mình một lý do thật khó tiếp thu.

"Ta. . . . . Thái Anh, ta. . . . Ta không yêu ngươi. Hơn nữa, ngươi có nhiều nữ nhân yêu ngươi như vậy. . . . Hảo hảo đối với các nàng đi. . . . Ta. . . . Ta là tỷ tỷ Trân Ni, ta hi vọng ngươi có thể hảo hảo đối với nàng." Trí Tú rất muốn sờ vào má Thái Anh, lau đi nước mắt của nàng, nhưng nàng không thể, Thái Anh thuộc về muội muội của mình và những nữ nhân khác. Trí Tú tận lực làm cho khóe miệng mình vung lên, lại không phát hiện, giờ khắc này nụ cười của nàng là nụ cười khó coi nhất từng có trong đời.
"Không yêu ta. . . . Ngươi. . . . Nguyên lai không yêu ta?" Bờ môi Thái Anh khẽ run, có chút cuồng loạn hét lên: "Ngươi gạt ta có đúng hay không? Ta yêu ngươi, ngươi biết rõ ta yêu ngươi. . . . Ngươi không thể không yêu ta, ngươi không thể. . . . nói cái gì mà không yêu, vốn là lừa người. . . Ngươi cảm thấy ta có nhiều nữ nhân như vậy nên vì lẽ đó mà tức giận có phải không, ngươi nhất định là tức giận, ta biết. . . . Trí Tú, ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi.... Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào trong các ngươi. . . . Ta sẽ không, ta yêu ngươi. . . . Ngươi cũng nhất định yêu ta có đúng hay không, nói đi. . . . Ha ha ha ha ha. . . . . Ta đang nằm mơ, nhất định là nằm mơ. . . . Ngươi yêu ta, ngươi là yêu ta. . . ." Thái Anh từng bước một lùi về phía sau, cuối cùng thân thể run rẩy mấy lần mà ngã trêи mặt đất.
"Thái Anh!!!" Nước mắt Trí Tú kiềm nén không được nữa rồi, nàng quỳ xuống ôm lấy cơ thể Thái Anh, tay phủ lên gò má gầy gò của nàng. Đây là người nàng yêu, nhưng lại làm cho nàng thấy khó khăn như thế. Không biết nên làm gì để có thể tiếp tục yêu nàng, có thể thấy nàng như thế, mới là cách duy nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro