39. Tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí nhàn tản của 1 chiều thứ bảy, bên trong bãi đậu xe ở tầng hầm tòa nhà Trương thị ít có ai lui tới, An Hữu Trân ngồi trên mui 1 chiếc xe bất kỳ, Trương Nguyên Ánh dựa vào lòng cô, tay ôm thắt lưng tìm kiếm 1 vị trí thoải mái, 2 người cùng nhấm nháp ly rượu, nhẹ nhàng cùng nhau trò chuyện, hưởng thụ thế giới 2 người chưa bao giờ có.

"Tại sao đặt nhiều xe ở đây vậy?"

"Thích."

"Tại sao lại thích mấy khối sắt này?"

"Tại sao không thể thích? Giống Trân nói em có thể đi nghiên cứu pha cà phê, cũng có thể nghiên cứu rượu đỏ, " Trương Nguyên Ánh chuyển động ly rượu trong tay,

"Nhưng mà, không ai lại đi để ý thứ mình không thích. Vì vậy đối với em mà nói, tốc độ và đẳng cấp là không khác nhau. Xe là không giống nhau, phải có xuất xứ nổi tiếng, phải có tính năng bậc nhất, và phải không được nhiễm bụi."

"Phải giữ sạch kể cả khi ruồi bọ chết chổng 2 chân!" Hữu Trân ngắt lời.

"Tại sao có thể cho phép nơi này có ruồi bọ?!" Trương Nguyên Ánh quay đầu, nhìn cô trách móc. An Hữu Trân hai khóe miệng rũ xuống, uống rượu, không nói lời nào.

"Định kỳ có chuyên gia đến kiểm tra, bảo dưỡng và vệ sinh, cam đoan mỗi một chiếc xe ở đây lúc nào cũng được bảo trì ở trạng thái tốt nhất. Em không thích đồ của em có một chút tỳ vết nào."

"Em thường mua xe sao?"

"Không, phần lớn là ông nội mua tặng em, còn có mấy chiếc là hàng quý của bạn ba. Hàng năm, khi đến sinh nhật của em, họ tặng quà chủ yếu là xe. Ngẫu nhiên gặp được chiếc đặc biệt thích, em mới tự mình mua."

Hữu Trân suy nghĩ một chút, "Nhưng mà tôi mua không nổi xe a. Ừ — chờ đến sinh nhật em, tôi mua xe mô hình tặng em được không? Hàng năm sinh nhật tặng em một chiếc, chờ đến khi chúng ta già, cũng có thể có thật nhiều... Có thể ở nhà xây 1 bãi đỗ xe mô hình giống nơi này. Dù sao đến khi đó chúng ta cũng không lái xe được, chúng ta có thể dùng remote, đua xe trong nhà a... 1 bên phơi nắng 1 bên đua xe, hầm súp trong bếp, cả nhà đầy hương thơm..."

Khi nói những lời này, Hữu Trân ôm chặt người trong lòng, lắc lư từng nhịp, âm điệu vui tươi, tựa hồ nhìn thấy cảnh đó trước mắt. Trương Nguyên Ánh thoải mái dựa vào cô, cười nhẹ nhàng, "Đeo kính lão đua xe sao?"

"Có thể a! Để tôi coi coi — "

Hữu Trân liền xoay người, nâng cằm Nguyên Ánh lên, "um, em mang kính lão mà nói nhất định sẽ rất giống một người."

"Ai?"

"Thúy thúy bà bà."

Dùng khủyu tay huých 1 cái, "Đi chết đi!"

Lời nói vừa dứt, Trương Nguyên Ánh tự sốc với chính mình, có chút hối hận vì đã lỡ lời. Nhưng Hữu Trân thật ra hồn nhiên chưa hiểu, cảm thấy đau, lại cười rộ khanh khách lên,

"Làm sao vậy a? Thúy thúy bà bà rất hiền lành a..."

"Khi già rồi..."

Nguyên Ánh nghiêng người, giơ tay lên vuốt vuốt tóc Hữu Trân, ánh mắt cũng có một chút thất thần, "Trân cũng như vậy, tốt đẹp..."

An Hữu Trân tươi cười không giảm, "Làm sao có thể còn như vậy? Khi đó tóc đã bạc, không còn răng, trên mặt đầy nếp nhăn, thì giống như vậy — "

Nhăn mặt nhăn mũi làm mặt quỷ, kề sát Trương Nguyên Ánh, trán chạm trán,

"Có phải sẽ chê tôi xấu, không muốn tôi không?"

Trương Nguyên Ánh thuận thế vòng tay quanh cổ cô, nổi lên hưng trí, "Sẽ!"

"Sẽ? Sẽ sao?"

"Sẽ!"

"Nói lại?!"

"Ha ha..."

Ra ngoài dùng buổi tối, Hữu Trân theo Nguyên Ánh trở về nhà. Mọi việc cũng như bình thường, Nguyên Ánh sau khi nghỉ ngơi 1 chút, liền ngồi xuống trước bàn làm việc. Hữu Trân còn đang chăm chú đọc quyển sách cả ngày chưa đọc xong, cũng không có quấy rầy cô nữa. Ngồi xếp bằng trên sofa, chuyên tâm đọc sách.

Một lát sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hữu Trân ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái nhìn về phía Trương Nguyên Ánh, ánh mắt nghi vấn. Trương Nguyên Ánh cũng không ngẩng đầu lên,

"Đi mở cửa đi, là Hiền Thư."

"Tôi mở?"

Nguyên Ánh lúc này nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Hữu Trân đem sách đặt trên bàn,mang dép lê, đi ra mở cửa.

Cửa mở, Trương Hiền Thư vừa nhìn thấy cô, biểu cảm rất kỳ lạ, trở nên hứng thú vô cùng. Nói cũng không nói gì, đi vào cũng không đi, nhìn chăm chút mặt Hữu Trân, ánh mắt chứa nhiều xúc cảm.

An Hữu Trân bị nhìn có chút run rẩy, mắt dáo dác, giữ lấy cửa, cũng không biết nói cái gì.

Trương Nguyên Ánh không nghe thấy tiếng gì, có chút ít kỳ lạ,

"Làm sao vậy?"

Hữu Trân lúc này mới di chuyển sang một bên, Trương Hiền Thư nhìn cô 1 cách xem xét, đi vào, thay dép rồi đi thắng đến chỗ Trương Nguyên Ánh.

"Chị — "

"Hả?" Trương Nguyên Ánh theo thói quen phát ra âm thanh, bút vẫn đang xoay trong tay, xem xét 1 tập hồ sơ, thuận miệng trả lời.

"Chị đúng thật là hiểu về ông nội, ông quả nhiên có hành động, thật sự là cáo già a..."

Nói xong, thả mình xuống túi nệm trong phòng sách, duỗi thẳng chân, thở một hơi.

Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn cô bé một cái,

"Gia Ân không có việc gì chứ?"

"Không có, em từng nói với ông nội, nếu Gia Ân bị mất 1 sợi lông, em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Trương gia. Ông nội có thể cũng kiêng kị, nên không có ra tay với con người."

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu. Hiền Thư nhìn thoáng qua thấy An Hữu Trân sau khi đóng kỹ cửa, trở lại ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn Trương Nguyên Ánh,

"Chị — "

Nguyên Ánh giương mắt, thấy vẻ mặt trêu tức của cô bé, bất động, mặt vẫn như trước không chút thay đổi. Trương Hiền Thư hé miệng, đảo đảo mắt, đứng lên, đi đến sofa, ngồi xuống bên cạnh An Hữu Trân.

Cánh tay quàng sang ôm cổ Hữu Trân, cô 3 kéo dài giọng nói,

"An cảnh quan — "

Đột nhiên có thân thể tiếp xúc làm cho Hữu Trân rất ngượng ngùng, chưa kể còn thoang thoảng mùi hương như Trương Nguyên Ánh truyền đến, cơ thể cô đông cứng, khụt khịt mũi, hơi hơi nghiêng đầu..

Ở cách đó không xa Trương Nguyên Ánh đứng lên, biểu cảm tuy rằng bình tĩnh, trong mắt chợt hiện lên 1 ánh nhìn khó chịu nhưng cũng không có thoát khỏi cặp mắt của Hiền Thư.

"Đã trễ thế này, chị còn ở nhà chị em... Có chuyện gì sao?"

An Hữu Trân cười cười, liếc nhìn Trương Nguyên Ánh một cái, dùng thẻ đánh dấu đặt vào trang sách đang đọc, khép lại sách,

"Tuỳ ý tâm sự."

"Tán gẫu cái gì?"

"Thơ từ ca phú cho đến nhân sinh triết học."

"Xem tuyết xem ánh trăng?"

"Nhìn nhau cả hai không chán."

Trương Hiền Thư phì cười, đưa tay lên vuốt vuốt tóc của An Hữu Trân, hướng về phía Trương Nguyên Ánh,

"Chị, cô ấy thật đáng yêu a..."

Trương Nguyên Ánh cúi đầu, sờ sờ thái dương, không nói nên lời.

"Tặng cho em được không?"

Nghe thấy câu này, mặt cả 2 người đều đầy hắc tuyến. Khóe miệng Hữu Trân run rẩy, bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô 3 tiếp xúc thân mật với cô. Trương Hiền Thư ước chừng cũng hiểu được việc cướp người đoạt tình cũng rất khó mà thành công, rất là khẳng khái tỏ thái độ,

"Cùng lắm thì em đổi Gia Ân với chị!"

Trương Nguyên Ánh khôi phục bình tĩnh, lật 1 trang tài liệu, âm điệu bình thản,

"Không đổi."

Bị cự tuyệt, cô ba rất khó chịu, "Nhỏ mọn như vậy..."

Nguyên Ánh liếc cô một cái, không đáng để ý tới.

Ở cách mấy km có 1 quán bar, Kim Gia Ân đang ở quầy bar nói chuyện phiếm với bartender, không ngờ đột nhiên bị rùng mình, nháy mắt mấy cái, xoay người nhìn nhìn sau lưng, cũng không thấy được cái gì, thật sự chẳng biết tại sao.

Nhưng mà, cô ba tựa hồ cùng Hữu Trân rất có tiếng nói chung, rất nhanh liền nói chuyện khí thế ngất trời. Trương Nguyên Ánh bận chuyện của mình, mặc kệ các cô.

Rồi đề tài nói về Trương Nguyên Ánh, cô không muốn nghe cũng không có cách nào ngăn cản những lời này bay vào lỗ tai.

Cô ba nhà họ Trương thương chị mình nên sốt ruột, ân cần dạy An cảnh quan,

"Người phụ nữ giống chị em, không chỉ nói 1 trăm, thậm chí 1 triệu cũng tìm không ra, chị nếu không biết quý trọng..."

An Hữu Trân nhếch miệng, "Em yên tâm, người giống chị em trở mặt như thay quần áo, ngoại trừ tôi An Hữu Trân, không có người thứ hai yêu cô ấy."

"Ách..."

Cô hơi há miệng sững sờ, tâm trí của cô quay cuồng với ý nghĩa sâu xa của những từ này, vì vậy cô hiểu được dư vị, có ý nghĩa và cười rất hài lòng. Đây thực sự là tình cảm sang trọng bất ngờ, quay lại nhìn chị mình, thấy khuôn mặt trắng trắng hồng hồng nhìn đoán không ra.

"Ác ~~" Trương Hiền Thư phát ra một tiếng kêu quái dị.

Trương Nguyên Ánh nghe được nửa câu, đầu muốn bốc hỏa, sau khi nghe xong nửa câu còn lại cảm thấy ấm áp cả trái tim. Trương Hiền Thư ồn ào làm cho cô vừa thẹn vừa giận, rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm cây bút trên tay gõ gõ mặt bàn,

"Hai người rảnh quá phải không?!"

Trương Hiền Thư cảm thấy được đây là lúc nên biến đi, đá lông nheo với An Hữu Trân, từ sofa đứng lên,

"Được rồi được rồi, thật sự mối quan hệ thân ah, đâu cần phải đuổi người như vậy. Xin thông báo, ngày mai ba mẹ trở về, bà nội gọi chị về nhà ăn cơm."

Trương Nguyên Ánh tức giận đáp ứng một tiếng, "Đã biết!"

Cô ba lấy 2 trái cam trên bàn, lưu luyến trở về nhà mình.

An Hữu Trân chạy đến trước bàn làm việc của Trương Nguyên Ánh ngồi xổm xuống, cằm gác lên mặt bàn, lông mi cúi xuống đây, đôi mắt trông mong nhìn cô,

"Ngày mai không trở lại sao?"

Trương Nguyên Ánh đầu tiên là mất hứng, liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, lại có chút không đành lòng,

"Ngày mai, Trân không về nhà?"

"Tôi chờ em đi rồi trở về."

"Đến lúc đó rồi tính, nếu mai trở lại kịp sẽ trở lại."

"Vậy tôi chờ em nha..." Hữu Trân gặng ra từng chữ.

"Nếu em không trở lại thì sao?" Trương Nguyên Ánh nhướng mày.

"Đừng a! Tôi chờ em a."

"Em trở mặt..."

"... Lòng dạ hẹp hòi."

Trương Nguyên Ánh lái xe vào cửa Trương gia, bất ngờ nhìn thấy xe của Khương gia. Hiền Thư cũng không có nói có khách, bữa tiệc gia đình Trương gia cũng rất ít khi mời người ngoài đến, lập tức thấy có chút kỳ lạ.

Bên trong phòng khách rất là náo nhiệt, Trương lão thái thái cùng Khương gia lão phu nhân cũng coi như nhiều năm quen biết, kể truyện cười không ngừng. Khương Quỳ ngồi ở trên tay vịn sofa, nghe Trương lão thái thái kể chuyện lúc trẻ vô cùng thích thú, làm cho 2 vị trưởng bối vui vẻ phấn chấn. Từ đâu đến cuối cười nói không ngớt.

Thấy Nguyên Ánh đi vào, Khương Quỳ lập tức đứng lên, mắt lóng lanh,

"Nguyên Ánh."

Vừa rồi gặp nhau ở công ty, Khương Quỳ cũng không nói buổi tối sẽ đến đây, Trương Nguyên Ánh trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Gật đầu chào, trước chào hỏi Khương lão phu nhân. Khương lão phu nhân vẫn rất thích cô, mau mau kéo cô ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro