Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu bay về thành phố G trong đêm, liền đi đến phòng bệnh Kỳ Duyên, nhìn thấy Kỳ Duyên nằm trên giường gương mặt tái nhợt, ngực trỗi lên một trận đau xót, đã bao lâu không nhìn thấy nàng? Nghe Minh Tú nói nàng chụp ảnh cho tập chí, đã từng mềm lòng rất muốn đi xem thế nhưng lại sợ bản thân xem rồi lại không thể dằn xuống thương nhớ, vì vậy chỉ có thể nhịn, ép buộc bản thân không để ý đến bất cứ tin tức nào của nàng.

Hiện tại nhìn đến Kỳ Duyên mới phát hiện nàng gầy đi rất nhiều, gương mặt mang theo chút trẻ con kia rõ ràng đã có phần thay đổi, xương quai xanh cũng chút nhô ra, cả người khí chất đều mảnh mai. Minh Triệu cứ như vậy nhìn Kỳ Duyên ngủ quên mất thời gian, cho đến khi phía sau truyền đến âm thanh khụ khụ, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy phía sau người đi tới là Minh Tú.

"Kỳ Duyên làm sao vậy?"

Minh Triệu nhìn thấy Minh Tú, có chút gấp gáp hỏi tình trạng Kỳ Duyên, thần sắc lúc này toàn là lo lắng.

"Kỳ Duyên chỉ vì lạnh nên phát sốt, hiện tại đã không sao, bất quá bác sĩ nói cô ấy có chút suy dinh dưỡng, có thể là do ăn không đầy đủ"

"Vậy sao? Mấy ngày nay làm phiền các cô chăm sóc cho em ấy rồi"

Thở phào nhẹ nhõm, Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên trên giường, ánh mắt phát ra tia trìu mến.

"Không có gì, tôi chỉ là giúp Kỳ Duyên sắp xếp công việc mà thôi, kể gì đến chăm sóc, em tôi mới đúng, nó rất thích Kỳ Duyên. Lần này Kỳ Duyên sinh bệnh, em của tôi chính là tự trách mình, cứ cho là do bản thân không chăm sóc tốt cho Kỳ Duyên, nói đến thật buồn cười, có mấy lần đi đến nơi xa chụp ảnh, Kỳ Duyên ở khách sạn lại theo thói quen rất khó ngủ, em tôi đành qua ngủ cùng, ôm Kỳ Duyên dỗ dành giống như mẹ đang dỗ con vậy"

Cùng nhau ngủ?

Minh Triệu nhã thần nhất thời ngưng động, nói.

"Vậy em của cô đâu? Tôi thật rất muốn cám ơn cô ấy"

Minh vừa nói xong, cửa phòng bệnh cũng bị mở, Lệ Hằng mang theo hai gà men đi vào, nhìn thấy Minh Triệu trong phòng, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Minh Tú đợi lời giải thích.

"À, đây là em tôi Lệ Hằng, còn đây là người giám hộ của Kỳ Duyên cô Phạm"

Tựa hồ là tình địch trong lòng liền sinh bất hòa khi gặp nhau, hai người ánh mắt chỉ vừa chạm nhau thôi cứ như có ngàn viên đạn được bắn ra, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn. Hai người đối diện hồi lâu, cuối cùng Lệ Hằng vẫn là người khởi xướng, mở miệng nói.

''Phạm tiểu thư đây sao? Tôi từng nghe Kỳ Duyên nhắc qua cô, nói cô đi công tác nên để lại cậu ấy một mình"

Lời nói ra chính là ngữ khí khiêu khích, thể hiện rõ Lệ Hằng đối với Minh Triệu là bất mãn, mỗi lần Kỳ Duyên nhắc tới Minh Triệu đều lộ ra bộ dáng tươi cười, nhưng sau khi cười xong chính là bộ dáng tổn thương, cả người tràn ngập sự cô đơn, điều này làm Lệ Hằng đối với Minh Triệu có ấn tượng không tốt.

Nghe Lệ Hằng nói, nhãn thần Minh Triệu tối sầm, nhìn Kỳ Duyên trên giường trong mắt hiện rõ tia yêu thương, tuy rằng Kỳ Duyên chưa từng nói qua bất cứ điều gì là đối với nàng bất mãn nhưng cô biết trong lòng Kỳ Duyên cũng có oán giận, giận cô cứ như vậy để lại mình nàng mà rời đi. Minh Triệu trong nháy mắt có chút thất thần, nhưng cũng rất nhanh phục hồi bình tĩnh, xem giọng lạnh lùng tựa hồ cũng không để ý Lệ Hằng.

"À phải, Duyên cũng có nhắn tin cho tôi nói về cô, rất cám ơn cô những ngày qua chăm sóc Duyên. Hiện tại tôi cũng trở về, vì thế không dám tiếp tục làm phiền đến cô"

Gần đây nhất, trong tin nhắn Kỳ Duyên có nhắc đến cái tên Lệ Hằng này, ban đầu Minh Triệu còn cho rằng chỉ là bạn bè bình thương, hiện tại xem ra Lệ Hằng này tâm tình đối với Kỳ Duyên không hề chỉ đơn giản như vậy.

"Cô Phạm tôi nhớ là tối qua chị tôi gọi điện thông báo cho cô, hôm nay cô liền có mặt, nhìn sắc mặt hẳn là trong đêm liền trở về gấp, tôi thấy cô nên về nghỉ ngơi trước, tôi chăm sóc cho Kỳ Duyên được rồi''

Lệ Hằng hướng Minh Triệu lộ ra bộ dáng chút gian xảo tươi cười, vì đối với Kỳ Duyên, cô sẽ không đơn giản mà buông tay.

"Không cần, cả đêm chăm sóc Duyên nếu vậy cô cũng mệt lắm, tôi trên máy bay còn có thể ngủ, cô suốt đêm bệnh viện thì làm sao mà nghỉ ngơi? Hơn nữa tôi vốn là giám hộ của Duyên, chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi, sẽ không cần phiền đến cô"

Gừng càng già càng cay, Minh Triệu trực tiếp lấy thân phận người giám hộ ra nói, làm Lệ Hằng một khắc không thể trả lời.

Lệ Hằng cắn răng, không muốn cùng Minh Triệu khách sáo qua lại, thẳng thắng trực tiếp nói rõ.

"Cô Phạm, tôi không muốn cùng cô vòng vo, tôi thích Kỳ Duyên, muốn cùng Kỳ Duyên một chỗ, hy vọng cô mang Kỳ Duyên giao cho tôi"

Minh Triệu nhãn thần băng lãnh nhìn chằm chằm Lệ Hằng.

"Xin lỗi, điều đó không có khả năng, Duyên là của tôi, tôi không đem em ấy giao cho bất cứ ai"

"Cô như vậy rốt cuộc là có ý gì? Nếu cô thật sự thích Kỳ Duyên thì sao không cùng Kỳ Duyên một chỗ, lại bỏ lại cậu ấy một mình? Cậu ấy từng nói qua cho tôi nghe chuyện hai người, theo như tôi biết, hôn nhân hai người cơ bản chỉ là giao dịch, cô cũng chỉ vì tiền của Kỳ Duyên mà thôi. Hiện tại cô đã có được thứ cô muốn, vì sao không cho Kỳ Duyên tự do, còn muốn kèm kẹp cậu ấy?"

Lệ Hằng mặt giận dữ đỏ bừng chỉ vào Minh Triệu.

Minh Triệu đột nhiên như nghĩ về cái gì, một chút im lặng liền hiện ra ý cười.

''Không sai, hôn nhân chúng tôi chỉ là cuộc giao dịch, tôi vì sự nghiệp gia đình mà đồng ý, lúc mới bắt đầu, tôi đúng là không cam tâm lại đi gả cho nữ nhân, mà còn là kẻ si ngốc..."

Nói đến đây, Minh Triệu xoay đầu nhìn sang giường Kỳ Duyên, cũng không nghĩ đến vừa vặn nhìn qua cô bàng hoàng như sét đánh, trái tim chợt nhói lên.

Chẳng biết Kỳ Duyên khi nào tỉnh lại, không thể tin nhìn Minh Triệu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn chặt môi như muốn bật máu, gương mặt lộ ra vẻ yếu đuối làm Minh Triệu nhất thời luống cuống, liền vài bước đi đến giường bệnh, muốn cùng Kỳ Duyên giải thích.

"Duyên, em nghe chị nói..."

"Em không nghe, em không nghe, chị nói dối, chị gạt em, đi, chị đi đi, em không muốn nhìn thấy chị...''

Kỳ Duyên hai tay bịt chặt hai bên tai, nước mắt như thác lũ tuông trào.

"Duyên...''

Nhìn phản ứng kịch liệt của Kỳ Duyên, Minh Triệu sửng sốt, không biết nên làm gì cho phải.

"Kỳ Duyên, đi theo mình được không?"

Lệ Hằng chạy đến bên giường, đem Kỳ Duyên ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, trán dán sát vào đầu nàng, tại bên tai Kỳ Duyên nói.

Kỳ Duyên không trả lời, thế nhưng đầu khẽ gật, làm Minh Triệu biết nàng chính là đã đồng ý.

Nhìn hai người thân mật ôm nhau, lòng Minh Triệu giống như bị dao đâm vào, đau đến tận xương, chỉ một thời gian, ôm Kỳ Duyên như vậy chỉ có nàng, vì cái gì hiện tại biến thành như vậy? Lẽ nào thật sự nàng đã sai, không nên để lại Kỳ Duyên một mình?

"Phạm tiểu thư, Kỳ Duyên đã nói rồi, mời đi cho, nếu cô không đi, chúng tôi sẽ đi''

Lệ Hằng ánh nhìn hung ác nhìn chằm chằm Minh Triệu, ngữ khí băng lãnh.

Minh Triệu còn muốn nói gì nữa, lại bị Minh Tú lôi kéo ra khỏi phòng bệnh.

"Phạm tiểu thư, xin lỗi, tôi thật không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, nhìn biểu hiện Kỳ Duyên, sợ rằng hiện tại cô có nói gì em ấy sẽ không tin nên để chính Kỳ Duyên bình tĩnh một chút đi"

Minh Tú tại khi nãy cũng rõ ràng về mối quan hệ của ba người, là người ngoài cuộc chí ít sẽ có cách nhìn rõ ràng một chút, cho nên kéo Minh Triệu đi và khuyên nàng.

Minh Triệu sắc mặt tái nhợt, tâm như một khoảng lớn trống trải, Kỳ Duyên không hề thuộc về nàng sao? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng một trận đau đớn lan tỏa, giống như thể xác mất đi linh hồn, đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo nhìn Lệ Hằng nói.

"Duyên làm phiền cô rồi, tôi đi trước"

Nói xong liền quay đi, tốc độ cước bộ cũng cực nhanh, như là để chạy trốn khỏi nơi này.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro