Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bờ cát dày đặt du khách đang nằm ở ghế dài tắm nắng, giờ trưa thời tiết đặc biệt ấm áp, Minh Triệu làm ra bộ dáng như chưa có việc gì xảy ra, dùng khăn mặt lau lau nước trên người, lấy ra một tupe kem chóng nắng, đi đến một cái ghế dài liền nằm sấp xuống, quay đầu sang Kỳ Duyên ngoắc ngoắc ngón tay, không giống vẻ mặt thường ngày lạnh lùng, thay vào đó chính là vẻ đầy quyến rũ nói.

"Đến đây giúp chị thoa kem chống nắng đi"

Kỳ Duyên bị một câu này nhất thời mê muội, ánh mắt mê ly tiêu sái đi đến nhận lấy tupe kem chóng nắng từ Minh Triệu, sai lệch quay đầu, có chút bối rối hỏi.

"Phải thoa thế nào a?"

"Chỗ nào lộ ra thì cứ thoa là được"

"À"

Trút ra một ít kem chóng nắng vào lòng bàn tay, Kỳ Duyên bắt đầu trên làn da lộ ra của Minh Triệu mà thoa. Minh Triệu rất gầy, cho dù là đang nằm sấp, xương bả vai phía sau cũng nhô ra, lòng bàn tay non mềm tiếp xúc với làng da mịn màng, Minh Triệu cố ý, yêu kiều kêu một tiếng "ân", trực tiếp làm Kỳ Duyên ngây người, động tác tay cũng vô thức ngừng.

"Tiếp tục"

Khàn khàn âm thanh mang theo tia ẩn nhẫn, tuy rằng đủ kéo Kỳ Duyên về, nhưng cũng không tránh khỏi lòng có chút tê dại, cố gắng kiềm chế những rung động trong lòng, Kỳ Duyên thành thật tiếp tục vì Minh Triệu mà thoa.

Hai tay bé nhỏ Kỳ Duyên chạy xuống đến chân, lại một tiếng ngâm nhỏ, Minh Triệu đứng thẳng dậy, ánh mắt khiêu khích nhìn Kỳ Duyên, làm nhiệt huyến trong người Kỳ Duyên cũng cao lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đứng lên, vô ý thức vươn tay như muốn bắt lấy cái gì, lại bị Minh Triệu nhẹ nhàng tránh đi.

"Trở về khách sạn''

Cuối cùng, chờ đến khi Kỳ Duyên phục hồi tinh thần, Minh Triệu bỏ lại câu nói vừa rồi và đi xa một khoảng.

Minh Triệu đi ở bên đường, Kỳ Duyên phía sau nhắm mắt đuổi theo, cô cũng phát hiện, bản thân vợ nhà hôm nay có gì đó không thích hợp. Hai người về đến khách sạn, đang chờ thang máy, Kỳ Duyên có chút khẩn trương kéo tay Minh Triệu, sai lệch nghiêng đầu hỏi.

"Vợ, chị làm sao vậy?"

Minh Triệu cơ bản ban đầu chỉ là thầm nghĩ muốn mê hoặc Kỳ Duyên một phen, để có thể bù lỗ cho bản thân chiếm tiện nghi Kỳ Duyên một chút, thế nhưng lại không ngờ tới khi tay Kỳ Duyên chu du trên đùi cư nhiên bản thân lại có phản ứng, cho nên mới như vậy gấp gáp đòi quay trở về khách sạn. Hiện tại nghe Kỳ Duyên hỏi, Minh Triệu sắc mặt đỏ ửng, có chút mất tự nhiên nói.

"Không việc gì, chỉ là có chút mệt thôi"

Thấy Minh Triệu không muốn nói, Kỳ Duyên lại gãi đầu, chỉ "Oh" một tiếng.

Cửa thang máy mở, Minh Triệu vừa muốn đi vào, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, thẳng tắp hướng cô chạy ra, đem Minh Triệu té nhào trên mặt đất. Vì thế hình ảnh trước mặt liền đập vào mắt Kỳ Duyên, một cô gái tóc dài đen đang đè trên người vợ mình, chân phải lại còn đặt ở giữa hai chân vợ, đầu cư nhiên chôn chặc nơi ngực ngọt ngào của vợ mình, Kỳ Duyên liền bốc hỏa, nhanh như bay xong lên mang người kia trên người vợ xuống, đỡ Minh Triệu đứng dậy, trừng thật to đôi mắt nhỏ, tức giận nhìn người vẫn còn đang ngồi dưới đất.

"Thật xin lỗi, tôi vội quá, có làm chị bị thương không?"

Cô gái từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa cái trán, xấu hổ nói.

Minh Triệu lúc này mới có thể nhìn rõ người đụng té mình, tóc dài thẳng đen huyền cùng với khuôn mặt nhỏ bé rất dễ làm người khác động lòng, có thể vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhắn ẩn hiện nét hồng hồng, nhìn vào càng thêm mê người.

Minh Triệu lạnh mặt nhìn cô gái vài giây, sau đó nhìn Kỳ Duyên hai gò má cũng đã đỏ lên, có chút không chắc chắn hỏi.

"Cô là Lan Anh đúng không?"

Nghe thấy mỹ nhân trước mặt gọi đúng tên mình, cô gái ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc

"Xin hỏi chị là?"

"Lan Anh, thật là em, chị là chị Triệu của em đây"

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Minh Triệu rõ ràng là hưng phấn, đi qua kéo tay Lan Anh thật vui vẻ.

Lan Anh, tên chính xác là Trần Lan Anh, cô là con gái một của Trần gia. Trước đây lúc Phạm gia cùng Trần gia còn tốt đẹp, Lan Anh thường đến Phạm gia tìm Minh Triệu chơi, có thể xem Lan Anh chính là ánh mặt trời tươi sáng của tuổi thơ Minh Triệu.

Do Phạm gia luôn trọng nam khinh nữ, Minh Triệu từ nhỏ đã không được coi trọng, cho nên khi thấy tiểu thư Trần gia thường đến chơi liền lấy mối quan hệ của hai người để làm công cụ, lúc này mới xem trọng Minh Triệu một chút.

Thời bé của Minh Triệu, cô rất thích tiểu muội muội hay đi theo mình, chí ít lúc đó không ai làm cho cô cảm thấy ấp áp bằng tiểu muội muội, nhưng về sau không hiểu lý do gì Trần gia đóng cửa, hai người cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ, không nghĩ đến ngày hôm nay cư nhiên tại nơi này có thể gặp lại, chính là cảm giác thật sự vui vẻ, cho nên hai người cứ như vậy mà em một lời chị một lời hàn huyên.

Thấy Minh Triệu cùng cô gái lạ nói chuyện vui vẻ đến như vậy, đồng thời còn đối với người ta cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn quên mất mình, Kỳ Duyên càng thêm tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm giận dữ, vài bước tiến lên, đoạt lấy Minh Triệu, tách tay người kia ra, quay đầu cường ngạnh cùng Minh Triệu nói.

"Không phải nói mệt hay sao? Như thế nào còn chưa chịu về?''

Bị Kỳ Duyên cường thế làm Minh Triệu kinh ngạc, tiểu tử nhà mình đây là bị làm sao vậy? Lại thấy Kỳ Duyên thở phì phì, Minh Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang Lan Anh cười cười nói.

"Lan Anh, chị lên phòng trước, đưa số điện thoại của em cho chị, chúng ta lần sau nói chuyện"

"Được"

Lan Anh gật đầu, chạy nhanh đến quầy lễ tân lấy một miếng giấy, viết ra dãy số rồi đưa cho Minh Triệu. Nhận lấy số điện thoại, Minh Triệu còn chưa kịp nói tạm biệt đã bị Kỳ Duyên không thèm nhìn tới, nắm tay kéo đi. Nhìn hai người đi vào thang máy, Lan Anh xoa xoa cằm, trong lòng thầm nghĩ, cô gái nhỏ kia cùng chị Minh Triệu quan hệ không hề bình thường tý nào.

Tại lúc còn đang suy đoán lung tung, một đôi tay vươn tới má cô nhẹ nhàng nhéo nhéo, làm bản thân phút chốc cũng mềm nhũn ra.

"Vật nhỏ, đang nghĩ cái gì đó? Để chị chờ lâu như vậy còn em thì ngẩn ra ở đây"

Một cô gái khác áo tắm hai mảnh màu xanh, tóc quăn lọn lớn, ôm Lan Anh từ phía sau, bất mãn nói.

Thè lưỡi, Lan Anh lấy lòng quay lại, ôm lấy thắt lưng người đối diện, cái đầu cọ cọ trong lòng, nũng nịu nói.

"Không có, mới nãy vừa gặp lại người bạn cũ, chỉ nói chuyện một chút mà thôi, được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi"

Kỳ Duyên lôi kéo Minh Triệu vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, liền bỏ tay Minh Triệu ra, một chút cũng không nhìn đến.

Cảm giác được động tác Kỳ Duyên, Minh Triệu có chút khó chiểu, trong đầu hiện lên không biết bao nhiêu dấu chấm hỏi. Minh Triệu nắm lại tay Kỳ Duyên hỏi.

"Bảo bối làm sao vậy?"

Kỳ Duyên quay lại, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Minh Triệu, tựa hồ như muốn nói là chị gây ra mà giờ còn hỏi.

"Haha''

Nhìn dáng dấp khả ái, Minh Triệu cười lớn, vươn tay toàn tâm toàn ý nhẹ nhà xoa lên hai má đang phòng to của người trước mặt, vẻ tức giận Kỳ Duyên cũng dần dần tản ra một chút vì cử chỉ ôn nhu của Minh Triệu, chỉ là trong lòng vẫn còn ấm ức.

"Ba" một tiếng vang nhỏ, Kỳ Duyên đẩy ra đôi bàn tay đang trên mặt mình, sắc mặt làm ra chút hung tợn trừng liếc nhìn Minh Triệu.

Tay bị từ chối, tuy rằng không có đau đớn, nhưng lòng Minh Triệu càng thêm nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Như thế nào tính tình hôm nay lại náo lớn như thế? Còn chưa kịp hỏi, cửa thang máy mở, Kỳ Duyên trực tiếp hướng phòng đi đến, một chút không để ý đến Minh Triệu, nhìn Kỳ Duyên bỏ đi, Minh Triệu cuối đầu nhìn hai tay trống, cười khẽ một tiếng cũng theo ra khỏi thang máy.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro