Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu tóc đen thẳng tấp bị gió biển thổi bay lượn, cảm giác được có ánh mắt cực nóng đang nhìn mình phía sau, ngoái đầu nhìn lại, hai ánh mắt không hẹn mà gặp nhau, dừng ngay hình ảnh lúc đó.

"Bảo bối, qua đây"

Minh Triệu mỉm cười hướng Kỳ Duyên gọi.

Vài bước tiến lên liền đến bên Minh Triệu, bị cô nắm tay kéo ngồi xuống, Kỳ Duyên nghiên đầu hỏi.

"Vợ, vì sao chúng ta lại ở đây a?"

"Chúng ta đang đi đến một nơi khác để chơi, còn một chút nữa mới tới nơi, hay là trở về ngủ thêm một chút đi"

Nhu liễu xoa xoa mái tóc Kỳ Duyên, Minh Triệu quan tâm nói.

Lắc đầu, Kỳ Duyên nhu thuận nói.

''Em muốn ở lại cùng vợ"

Hai người như thế song vai ngồi ở phía trên mui boon tàu, nếu như thời gian có thể dừng lại thì họ đều mong muốn thời khắc này sẽ là mãi mãi.

Thời gian tiếp cận hoàng hôn, màu xanh lam da trời bị ánh nắng hồng của buổi chiều bao phủ, ngoài trời xa cũng nhiễm một tia ửng đỏ, rốt cục tại cách thuyền không xa cũng xuất hiện một cái chấm đen, Kỳ Duyên lúc này mới nhìn thấy rõ điểm đen kia chính là một tàu du lịch, so với thuyền cô và Minh Triệu còn lớn hơn rất nhiều, tuy vậy nhưng giữa biển rộng mênh mông nó giống như chấm phù du nhỏ bé.

Tại lúc Kỳ Duyên còn ngây ngô đã bị Minh Triệu dắt lên con tàu lớn. Tựa như đã biết trước, lễ tân trên thuyền liền ra chào đó hai người, Minh Triệu quay sang phục vụ nói.

"Trước làm phiền giúp tôi chuẩn bị phòng"

Trực tiếp đi theo người phục vụ đến phòng, Minh Triệu đẩy Kỳ Duyên vào trong nói.

"Duyên, trước tiên cứ ở đây đợi chị một lát được không? Chị đi bàn công việc sẽ lập tức quay về"

Nhu thuận gật đầu, nhìn Minh Triệu hài lòng rời đi, Kỳ Duyên nằm trên giường buồn chán một hồi liền ngủ tiếp.

Minh Triệu đi đến khu vực đánh bạc trên thuyền tìm một người vì một chuyện nên tiếp tục đi theo người phục vụ, đi đến một gian phòng, phục vụ lịch sự gõ cửa ba lần, đi ra chính là một người đàn ông ngoại quốc hoa râm râu mép, vừa nhìn thấy Minh Triệu liền vui vẻ tiến lên ôm lấy.

"Ôi, con của tôi, như thế nào mà lâu như vậy mới đến thăm lão già này chứ?"

"Watson thân mến, rất xin lỗi, lần này con đến là có chuyện cần chú giúp đỡ"

Bầu trời hiện tại cũng đã tối, Kỳ Duyên bị tiếng mở cửa làm thanh tỉnh, nguyên nhân chính là Minh Triệu rời đi đã trở về.

"Bảo bối, chúng ta đi ra ngoài chơi nào"

Thấy Kỳ Duyên tỉnh lại, Minh Triệu đi đến bên giường dắt tay Kỳ Duyên, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt nhỏ còn hơi ngây ngủ chớp chớp, Kỳ Duyên thuận theo Minh Triệu đứng lên, rời khỏi phòng. Hai người đi đến một nơi rất giống hội trường, rất náo nhiệt, tại đây được đặt rất nhiều thiết bị, còn có những cái bàn và một đám người đang vây quanh không biết là đang làm cái gì.

Minh Triệu hướng phục vụ nói vài câu, một lát sau phục vụ liền mang đến một khay nhỏ, bên trong rất nhiều vòng tròn đầy màu sắc, Kỳ Duyên hiếu kỳ cầm lên một cái xem xem, thấy không có gì đặc biệt liền ném trở lại. Hành động trẻ con của Kỳ Duyên làm Minh Triệu cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kỳ Duyên, dẫn Kỳ Duyên đi đến một cái bàn, bắt đầu cùng Kỳ Duyên chơi đánh bạc.

"Duyên, mấy vòng tròn này có một giá trị khác nhau, mang chúng đặt xuống số tương ứng dưới bàn''

"A, hai vị này là mới tới sao?"

Tại bàn Minh Triệu, hai bên trái phải truyền đến một giọng nam, một người ăn mặc tây trang, nút áo ở trước ngực được mở ra vài nút, tự nhân là một người lịch lãm đến bắt chuyện.

Khinh miệt liếc mắt, Minh Triệu không mang theo tia cảm tình nói.

"Đúng thì thế nào?"

"Oh, vậy có cần hay không tôi đến chỉ cho các cô? Tôi đây kinh nghiệm rất phong phú nha"

Nam nhân kia bài ra bộ dáng tươi cười hèn mọn, đối diện với đôi mày đang nhíu lại của Minh Triệu.

"Không cần"

"Tôi có lòng tốt như thế, không cần tuyệt tình vậy chứ? Có muốn hay không cho hai cô xem kỹ năng của tôi một chút?"

Nam nhân đưa mắt nhìn đến khai của Minh Triệu và Kỳ Duyên, thấy giá trị của phỉnh không cao, liền càng đắc ý đứng lên nói.

"Tôi và các cô cùng cược một nghìn vạn, xem ra phỉnh của hai cô cũng không có bao nhiêu, nếu như hai cô thua chỉ cần cô gái xinh đẹp này theo tôi một đêm là được. Thế nào? Rất có lời đúng hay không?"

Nghe nam nhân nói, Minh Triệu cũng không màng lên tiếng, trực tiếp nắm tay Kỳ Duyên muốn rời đi. Nam nhân thấy Minh Triệu thờ ơ, xem lời mình nói như gió, không cam lòng, vươn tay suy nghĩ muốn ngăn lại, liền nhìn thấy ở tay hai người giao nhau là một đôi nhẫn, hắn khinh bỉ, liền bỏ ý định, quay sang mọi người nói lớn.

"Tôi nói này, thế nào lại có ai dám cự tuyệt bổn thiếu gia? Hóa ra chính là một đôi đồng tính sao? Con gái bây giờ làm sao vậy, đều thích cái dạng này, thật là biến thái. Cô em xinh đẹp, em nhóc bên cạnh cô có khả năng thỏa mãn cô sao? Haha..."

Nghe lời nói vũ nhục, Minh Triệu hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt băng lãnh của mình nhìn tên thối tha một hồi, bỗng nhiên cô cười cười, hướng tên thối tha nói.

"Được, tôi cùng anh chơi một ván"

Đối mặt với sự khiêu khích, Minh Triệu tự nhiên sẽ không khoan nhượng, tuy nhiên nếu không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, cô cũng sẽ không đơn giản mà đáp ứng. Minh Triệu lúc du học ở nước ngoài đã từng tiếp cận qua, khi đó Minh Triệu tại Phạm gia vẫn không được coi trọng, Phạm gia luôn luôn là một cái điển hình phong kiến khắt khe, cho rằng nữ nhân học nhiều cũng không có lợi ích gì.

Ở Phạm gia, nữ nhân bất quá chỉ là công cụ cưới hỏi trong công việc mà thôi, chính vì vậy mà làm Minh Triệu không tránh khỏi có chút nản lòng thoái chí, cho nên lúc còn đang đại học, Minh Triệu lén lút xuất ngoại du học. Hành động này của Minh Triệu bị xem là không gia giáo, vì vậy thời gian du học, toàn bộ sinh hoạt phí Minh Triệu có được là từ các sòng bạc mà ra.

Mỗi một loại đánh bạc đều có xác xuất cố định của nó, Minh Triệu nương theo khả năng tính toán hơn người của mình mà tính ra xác xuất cố định đó, chính vì sự đặc biệt này mà Minh Triệu trong sòng bạc mới quen biết Watson.

Watson khi đó kinh doanh các sòng bạc lớn và thuyền đánh bạc khác, thời niên thiếu Watson từng rất có tiếng tâm trong giới đổ trường, khi Watson phát hiện được Minh Triệu có thể cao siêu đổ thuật là nhờ vào tính toán, lập tức muốn thu nhận làm học trò. Tuy rằng vẫn bị Minh Triệu cự tuyệt, nhưng cuối cùng hai người cũng trở thành cha con kết nghĩa.

Cho nên đối với đánh cược lần này, Minh Triệu có thể nói là không hề áp lực, tràn đầy tự tin cười cười, nhưng lại không biết hành động của mình vô tình chọc giận người bên cạnh chính là Kỳ Duyên. Kỳ Duyên khuôn mặt nhỏ nhắn như đen lại, trừng mắt nhìn Minh Triệu, tựa hồ muốn nói chị thế nào lại đáp ứng?

Vẫn chưa phát hiện biểu tình của Kỳ Duyên, Minh Triệu tiếp tục hướng tên nam nhân nói.

"Anh muốn chơi như thế nào?"

Không ngờ đến Minh Triệu đồng ý, nam nhâm hèn mọn chà chà hai tay với nhau.

"Haha, vậy có phải hay không, chúng ta đổ xúc xắc, 5 con cùng đổ, tính theo điểm đổ cao nhất, thế nào?"

Ánh nhìn ngưng động, Minh Triệu nhẹ nhàng đáp.

"Được, bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian"

Đã từng được Watson muốn thu làm học trò, dù là cự tuyệt nhưng Watson cũng truyền thụ rất nhiều kỹ xảo cho Minh Triệu.

Một người hầu bàn mang 10 con xúc xắc lên phân cho Minh Triệu cùng nam nhân. Kỳ Duyên thấy bầu không khí căng thẳng, cẩn thận kéo góc áo Minh Triệu, nhìn Minh Triệu đầy lo lắng. Trở về dáng tươi cười ôn nhu, Minh Triệu nhẹ giọng trấn an.

''An tâm, chị sẽ không thua''

End chap.

********************
Chúc mừng sinh nhật pé Triệu 8 chủi 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro