Chap 44 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bụng Minh Triệu chi chít chấm đỏ, Kỳ Duyên trong mắt mang theo hiếu kỳ, lại tiếp tục vươn cái lưỡi nhỏ của mình ở rốn Minh Triệu mà lục lọi, làm Minh Triệu thình lình hít sâu một ngụm khí lạnh.

Minh Triệu chân trái co lên, tay phải xen vào máy tóc Kỳ Duyên, nữa muốn ngăn cản hàng động của Kỳ Duyên, nữa lại muốn cho cô tiếp túc.

Mà đối với Kỳ Duyên, cảm xúc gắn bó này vẫn chưa thỏa mãn được, ngực sinh ra một loại trống rỗng khó hiểu.

Hừ, tựa như có cái gì đó vẫn còn chưa chiếm được, Kỳ Duyên bĩu môi, đem ánh mắt chuyển đến quần Minh Triệu.

Lại một mảnh quần áo trên người Minh Triệu bị Kỳ Duyên ném đi, đôi chân thon dài của Minh Triệu hiện ra trước mắt Kỳ Duyên, cảm giác lành lạnh trên người làm Minh Triệu mở mắt, có chút thẹn thùng kẹp chặt hai chân lại, không muốn phần tư mật giữa hai chân mình bị nhìn thấy. Minh Triệu lấy lại chút thanh tỉnh, mới phát hiện, bản thân như vậy bị Kỳ Duyên lột sạch hết, mà y phục của Kỳ Duyên thì vẫn còn nguyên hiện trạng ban đầu.

Bất mãn chặn lại đôi tay nhỏ bé đang hướng về giữa hai chân mình, Minh Triệu hơi ngồi dậy, nắm lấy tay Kỳ Duyên, giọng ma mị mang theo ý xuân.

"Duyên, đem y phục cởi ra có được hay không?"

Đầu óc Kỳ Duyên chỉ vì câu nói này mà thành ra trống không, thuận theo ý Minh Triệu, đem y phục trên người cởi ra chỉ còn lại quần lót phía dưới giống Minh Triệu. Hai người lần đầu tiên xích lỏa trước mặt đối phương, Minh Triệu ôm lấy Kỳ Duyên, da thịt tương tác, hai bầu ngực tiếp xúc nhau, cảm giác thoải mái này làm cả hai không đành lòng buông tay.

Bất quá, dần dần thuận theo ma sát thân thể, hai người đều bắt đầu cảm thấy khó nhịn, Kỳ Duyên một lần nữa đem Minh Triệu áp ở dưới thân, bàn tay nhỏ bé bắt đầu đột phá phòng tuyết giữa hai chân Minh Triệu đi tới, muốn đem phần che chắn duy nhất còn lại trên người Minh Triệu cởi ra.

Quần lót dưới ánh đèn hiện ra một chút điểm sáng khác thường, Kỳ Duyên thấy thực hiếu kỳ, vươn ngón tay xoa xoa, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, làm Kỳ Duyên nhịn không được cười khẽ đứng lên.

"Vợ, vợ, chị là tiểu trong quần sao?"

Nghe Kỳ Duyên nói, Minh Triệu xấu hổ gần chết, cắn răng, trừng mắt liếc cái tên đại ngốc nhà mình, nhưng hiện tại Minh Triệu đã không còn khí lực đâu mà đi giải thích, bởi vì vừa bị kẻ đầu sỏ kia khẽ một chút vuốt ve nơi tư mật mà toàn thân như nhũn ra.

Kỳ Duyên nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính cái chất ươn ướt bóng loáng, không chần chừ đem ngón tay đưa lên miệng thưởng thức trong ánh mắt cực kỳ muốn nổ ra của Minh Triệu.

Cảm được vị mằn mặn, không quá tốt, cũng không quá khó nếm, Kỳ Duyên lúc này không khác gì chú cún nhỏ, tiến tới giữa hai chân Minh Triệu ngửi ngửi, nhưng mùi vị thì thật là có chút là lạ.

Trong lòng Kỳ Duyên cảm thấy kỳ quái, vì sao trong tư liệu, đều thấy mọi người rất thích ăn cái này a?

Tiếp tục xuống phía dưới, Kỳ Duyên khuôn mặt đối diện nơi ẩm ướt, há miệng trực tiếp nơi tư mật Minh Triệu mà ngậm. Khẩu vị lần này có thể rõ ràng hơn, lại nhẹ nhàng mút vào, môi vô tình chạm đến một vật nhỏ mềm, chớp chớp con mắt Kỳ Duyên cố nhớ lại tư liệu lúc trước.

Kỳ Duyên dùng miệng cắn lấy quần lót Minh Triệu, chính thức kéo nó ra, Phạm Tổng nhà ta bây giờ mới đúng nghĩa thân thể trần trụi không còn gì che chắn, một đồng cỏ thưa thớt, lại điểm một bông hoa hồng hiện ra trước mắt Kỳ Duyên, hai cánh hoa bao lấy nhụy hoa bên trong hơi mở ra, phía trên đóa hoa còn có một điểm nhỏ, xấu hổ e ấp mà run run.

Mỹ cảnh trước mắt làm Kỳ Duyên quên cả hô hấp, giờ phút này trong đầu một chút gì về cái tư liệu giảng dạy kia đều không có, chỉ còn lại chăng chính là làm theo bản năng.

Tay phải gãi gãi một phen hai bên cánh hoa, liền nghe được thanh âm Minh Triệu than ngâm.

"A..."

Kỳ Duyên giương mắt nhìn lên, Minh Triệu trước mặt lúc này cực kỳ mê ly, cơ thể quằn quại bồn chồn, giống như nữa muốn Kỳ Duyên vuốt ve âu yếm, nữa lại muốn trốn tránh đụng chạm, biểu tình bất đồng cơ thể mị hoặc của Minh Triệu khiến Kỳ Duyên khóe miệng thoáng câu dẫn, cười đến tà mị.

Nơi tư mật bị Kỳ Duyên kích thích mà tiết ra dịch thể trong suốt càng nhiều, Kỳ Duyên dùng ngón nương theo sự ướt át này mà ve vuốt xung quanh đóa hoa của Minh Triệu, đầu ngón tay xẹt qua trên đỉnh trên, Minh Triệu kịch liệt run rẩy, bật ra càng nhiều tiếng rên rỉ.

''A... Ưm...''

Trong lòng Kỳ Duyên rạo rực, hô hấp cũng khó khăn, cúi đầu dùng miệng chăm sóc đóa hoa dưới hạ thân Minh Triệu giống như đậu phía trên.

Bất quá, nơi này lại chính là nơi cực kỳ mẫn cảm nhất của phái nữ, mỗi khi Kỳ Duyên mút vào, thân thể Minh Triệu sẽ lập tức run theo, miệng lại không ngừng rên rỉ kèm thờ gấp. Điều này càng làm cho Kỳ Duyên yêu thích mà không muốn buông tha, tiếp tục mút mát mà không rời miệng.

Minh Triệu cũng chính vì điều này thống khổ vô cùng, Kỳ Duyên một mực trứ tại nơi đó của cô mà trêu chọc, không có ý định đi vào vấn đề chính, kích thích mãnh liệt cùng với cảm giác trống rỗng làm Minh Triệu bất lực, rõ ràng là Kỳ Duyên đối với phía dưới ngoài như thế ra cũng không biết làm gì thêm, đáy lòng Minh Triệu thở dài.

Trên mặt nhượm màng mây đỏ, Minh Triệu nắm lấy cái đầu nhỏ của Kỳ Duyên đang chôn giữa hai chân mình lên, tay trái chống giường nhượng bản thân ngồi dậy, dựa vào cạnh giường, đè nén khát vọng bản thân, cắn môi, nắm lấy tay phải Kỳ Duyên di chuyển đến nơi tư mật của mình, để ngón tay Kỳ Duyên ngay lối vào động, bắt đầu chỉ dẫn Kỳ Duyên.

Cảm xúc ngón tay ngay nơi tư mật truyền đến làm Minh Triệu khó nhịn, ngượng ngừng hướng Kỳ Duyên nói.

"Duyên, cho ngón tay vào trong, muốn chị..."

Có thể nói, dù ngốc cở nào thì bản năng vẫn là bản năng, Minh Triệu giúp Kỳ Duyên tìm đúng vị trí cô liền có thể tự hiểu ra. Đáp ứng theo lời Minh Triệu, Kỳ Duyên nhìn chằm chằm ngón tay đang đặt ở giữa đóa hoa, nhẹ nhàng ngón tay đẩy vào, cảm giác ngón tay khi vào một ít bên trong chính là bị da thịt ấp áp bao quanh và thít chặt.

Minh Triệu sắc mặt tái nhợt, biểu tình thống khổ, Kỳ Duyên nhìn thấy tinh thần liền luống cuống, vội vã ngừng động tác trên tay, chồm người hôn nhẹ lên mái tóc dài đã ướt đẩm mồ hôi của Minh Triệu, cực kỳ lo lắng hỏi.

"Vợ, rất đau sao? Em không vào nữa có được hay không?"

Minh Triệu có gắng nén xuống cảm giác đau đớn như bị xé rách này, hướng Kỳ Duyên mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Kỳ Duyên nói.

"Duyên, chị yêu em''

Một câu kia vừa kết thúc cũng là lúc Minh Triệu nắm lấy tay Kỳ Duyên dùng một chút lực đạo dứt khoát đẩy sâu vào.

Cơ bản ngón tay Kỳ Duyên ban nảy chỉ mới đi vào một nữa đoạn đường, bây giờ mới chính thức vào trong, trực tiếp xuyên qua bức tường chắn, một dòng máu đỏ tươi theo ngón tay Kỳ Duyên mà chảy ra, Kỳ Duyên nhìn một màn này, hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên, khóc nức nở hỏi.

''Vợ, vợ, làm sao vậy? Vì sao chị lại chảy máu? Có phải hay không em làm chị bị thương?"

Miễn cưỡng mỉm cười, Minh Triệu không thể chịu đựng nỗi cảm giác đau đớn này của lần đầu tiên này, cắn vào vai phải của Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên nước mắt cũng rơi xuống, cố chịu đau trên vai, dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Minh Triệu, hôn nhẹ lên má cô, mặt dù không giảm bớt đau đớn nhưng ít ra cũng có thể giúp Minh Triệu dễ chịu một chút.

Qua một hồi ổn định, cơn đau dưới hạ thân của Minh Triệu phần nào cũng giảm đi, buông ra bả vai Kỳ Duyên trong miệng, chỉ thấy vai phải của Kỳ Duyên dấu răng thật sâu, máu cũng chảy ra.

Minh Triệu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vào vai Kỳ Duyên cho đến khi máu ngừng chảy, giúp Kỳ Duyên lau nước mắt, mang theo niềm hạnh phúc nói.

"Ngốc, khóc cái gì? Nữ nhân lần đầu tiên sẽ như vậy, mặc dù sẽ đau và chảy máu, thế nhưng chị thật sự hạnh phúc, bởi vì chị hiện tại đã là người của em"

Nghe Minh Triệu giải thích, Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cũng ngừng chảy, dùng tay trái tại nơi tư mật xoa nhẹ hạt đậu phía trên, nhìn Minh Triệu chờ đợi.

"Vậy bây giờ vợ còn đau không?"

Minh Triệu cơ bản bởi vì đau đớn mà quên đi dục vọng, hiện tại lại bị một cái ôn nhu này của Kỳ Duyên mà khơi lên, ngón tay Kỳ Duyên vẫn còn chôn sâu bên trong Minh Triệu, nhẹ nhàng chuyển động ma sát liền mang đến cảm giác tê dại. Minh Triệu nằm trên vai Kỳ Duyên, bên tai cô nhỏ giọng êm ái.

"Không đau, Duyên muốn chị"

Kỳ Duyên y như là tân binh nhận được mệnh lệnh, ngón tay tại nơi sâu thẳm ẩm ướt cứ thế mà ra vào, cuối cùng chính là nghe người dưới thân mình một tiếng thét chói tay.

Có thể cô vẫn không hiểu cảm giác co thắt bên trong ngón tay là gì, thế nhưng biểu tình của Minh Triệu, thanh âm của Minh Triệu, chính là sự cổ vũ lớn nhất đố với Kỳ Duyên.

Vì vậy Kỳ Duyên cũng phát hiện chính mình không thể ngừng tay. Cô mê luyết phản ứng này của Minh Triệu, mê luyến thanh âm này của Minh Triệu, cho nên một lần rồi lại một lần muốn Minh Triệu, tuyệt nhiên không muốn dừng trò chơi này, mãi cho đến khi...

"Duyên, Duyên, chị... A... Chị không chịu nỗi nữa... A..... Duyên"

Cơ thể mồ hôi nhễ nhại, toàn thân run rẩy kịch liệt, sau đó là hoàn toàn vô lực ngã xuống giường hoàn toàn không còn biết gì, hay phản ứng gì, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro