Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên vừa ăn vừa chăm chú xem chương trình triễn lãm trên TV, nhưng cũng là không nhịn được liếc liếc về hướng Minh Triệu, nhìn thấy Minh Triệu chân thành đi tới, liền dời ánh mắt mình đi chỗ khác, làm ra bộ dáng nhất quyết không dao động, chỉ là trong lòng Kỳ Duyên không nhịn được cười trộm, hôm nay đúng hay không có thể làm ''cái kia".

Minh Triệu mang cả người nằm lên trên lưng Kỳ Duyên, trước ngực mềm mại đang áp sát vào lưng tiểu ngốc.

"Duyên~''

Lại một tiếng uyển chuyển kêu, làm Kỳ Duyên trong lòng tê dại, nghĩ đến âm thanh kia của Minh Triệu, trong lúc mơ hồ trực tiếp cắn trúng đầu lưỡi chính mình.

''A..."

Kỳ Duyên nước mắt lưng tròng vì đau, đem đầu lưỡi của mình nhô ra, quay sang Minh Triệu tìm kiếm sự thoải mái.

"Để chị xem xem"

Kỳ Duyên đột nhiên hô lên đau đớn làm Minh Triệu cũng liền hoảng sợ, vội vàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn Kỳ Duyên sang, kiểm tra vết thương, chỉ thấy đầu lưỡi khả ái nhô ra kia hơi hồng hồng, may mắn không có chảy máu, thấy cũng không có gì nghiêm trọng, Minh Triệu dùng ngón tay trỏ xoa xoa chổ bị cắn, mềm mại cảm xúc nhượng Minh Triệu có chút rung động.

"Duyên, còn đau không?"

Kỳ Duyên đem đầu lưỡi lùi vào trong miệng, lại không nghĩ đến ngón tay Minh Triệu cũng tiến vào theo. Kỳ Duyên vô cùng kinh ngạc nhìn Minh Triệu, có chút mơ hồ nó.

"Bây giờ bớt đau rồi"

"Vậy sao...''

Vô thức thốt lên một câu như thế, Minh Triệu suy nghĩ lúc này đều tập trung vào ngón tay đang trong miệng Kỳ Duyên, cảm giác mềm mại vây quanh, Minh Triệu hô hấp gấp gáp, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của Kỳ Duyên.

Cái miệng nhỏ nhắn không thể khép lại, Kỳ Duyên chỉ còn cách lưu lại ngón tay Minh Triệu trong miệng mà mút vào. Hành động này như một màn khiêu khích, làm thần trí Minh Triệu cũng trở về, Minh Triệu nhịn không được hít sâu một hơi, giật mạnh ngón tay ra, ngón tay rời khỏi miệng Kỳ Duyên tinh tế mang theo một sởi chỉ bạc.

Đầu ngón tay truyền đến sự ướt át làm Minh Triệu trong lòng muốn bóc hỏa, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng cọ sát, thoáng trắng mịn, Minh Triệu nhãn thần biến chuyển cực nóng, thẳng tấp nhìn chằm chằm Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Minh Triệu làm cho hoảng hốt, bĩu môi rụt cổ, nhụt chí nói.

"Được rồi cho chị ăn"

Kỳ Duyên còn tưởng rằng Minh Triệu như thế là vì muốn ăn bánh cảo, đâu đoán được, cái Minh Triệu chân chính muốn ăn lúc này chính là mình.

Cơ hội "cái kia" gần như đến tay mà để vuột mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Duyên méo xẹo, tức giận cầm lấy một cái bánh cảo đưa đến bên miệng Minh Triệu.

"Nè, cho chị, mau ăn"

Bị động tác Kỳ Duyên làm cho sửng sốt, Minh Triệu phục hồi tinh thần, hít sâu một cái, cố trấn tĩnh tim đang đập nhanh, cười cười há miệng ăn cái bánh cảo Kỳ Duyên đút. Nhìn Kỳ Duyên đang phì phì thở vì tức giận, trong lòng Minh Triệu tràn đầy hạnh phúc.

Tết năm nay chỉ có hai người họ trải qua cùng nhau, phần Phạm gia, Minh Triệu từ lâu đã không còn để trong mắt, mà người thân Kỳ Duyên thì cũng chỉ có mỗi mình Nguyễn lão gia. Tuy rằng còn có Thảo Nguyên cùng chung huyết mạch thân thích, thế nhưng từ ngày Kỳ Duyên gặp tai nạn hai bên đã không còn lui tới nhiều, quan hệ cũng lãnh đạm, chỉ có mình Thảo Nguyên là thường xuyên đên thăm Kỳ Duyên người duy nhất còn biết quan tâm đến chị họ của mình.

Vì vậy mà gian phòng to cũng chỉ có hai người, có vẻ quá quạnh hiu. Nếu như là bình thường, hai người có thể cho là không có gì, thế nhưng tết âm lịch chính là thời gian đoàn tụ gia đình, cũng không thể tránh khỏi cảm giác có chút cô đơn.

Mấy ngày hôm trước thấy Kỳ Duyên chuyên chú xem thế giới động vật, điều này làm lòng Minh Triệu không khỏi suy nghĩ tìm cách, có thể hay không vì gia đình này mà có thêm thành viên mới.

Lại một ngày mới buổi sáng, Minh Triệu nằm trên giường từ từ tỉnh lại, thân thể truyền đến cảm giác vô lực làm cô nhớ đến tối qua một đêm điên cuồng. Minh Triệu bất đắc dĩ thở dài, đáy lòng bi ai nghĩ thắt lưng mỏi mệt chẳng muốn ngồi dậy tý nào.

Lại thấy trên người nặng nặng, ngực còn truyền đến cảm giác bị mút vào, cuối đầu nhìn xuống, Minh Triệu chỉ thấy một cái đầu đang chôn trước ngực mình, miệng đang ngậm mút một bên đậu, tay cũng không nhàn rỗi mà chăm sóc bên còn lại, lâu lâu còn chép chép miệng, giống như thực sự đang thưởng thức một mỹ vị.

Không biết từ khi nào, Kỳ Duyên đã dần dần có một thói quen, chính là thích ngậm lấy cây đậu của Minh Triệu, mặc kệ buổi tối hai người có "cái kia" hay không.

Sáng hôm sau, cái Minh Triệu nhìn thấy luôn là cái đầu nhỏ Kỳ Duyên nơi ngực mình, có khi tay luồng vào bên trong áo ngủ, hoặc lại vén cả áo ngủ Minh Triệu lên mà ngậm giữ một bên ngực, giống như trẻ con mới sinh theo bản năng tìm đến nhũ của mẹ. Cách nào ngăn trở cũng đều không hiệu quả, cứ kéo dài như vậy vô số lần Minh Triệu cũng quen, đối với sự quấy nhiễu của Kỳ Duyên cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Áp lực trên người cũng không làm Minh Triệu cảm thấy khó chiu, trái lại còn mang đến cho Minh Triệu cảm giác phong phú, giống như bởi vì nhờ chút trọng lượng này, mới có thể giúp Minh Triệu ráng mà đứng dậy. Minh Triệu khóe miệng câu dẫn nhàn nhạt cười, hai tay vòng ra ôm chặt lấy tấm lưng trơn truột của Kỳ Duyên, muốn xoay người đem Kỳ Duyên đặt dưới thân, thế nhưng cũng không ngờ đến một chút khẽ động này, làm Minh Triệu thân thể run rẩy.

Làn da bánh mật nhuộm một màu hồng, Minh Triệu thân thể rất nhạy cảm, hơn nữa ở trạng thái động tình thì một chút chuyển động cũng làm Minh Triệu phản ứng, chỉ tiếc là con sâu ngủ kia không thể chứng kiến một màn mỹ cảnh này, vẫn như cũ đắm chìm trong giấc mộng đẹp của bản thân.

Minh Triệu có thể cảm giác được phía bên dưới mình thật sự có phản ứng, nhẹ nhàng động tác kia chính là tiếp xúc ma sát. Minh Triệu đỏ mặt, không biết là vì xấu hổ hay tức giận, khẽ cắn môi, trừng mắt liếc con người đang ngủ mà không biết gì kia, chịu đựng cảm giác khó nhịn của bản thân, Minh Triệu đầu tiên chính là cố mang Kỳ Duyên trên người xuống, khó khăn kéo cơ thể tránh khỏi hai tay Kỳ Duyên.

Lúc kéo ra, hai người không tránh khỏi đụng chạm nhạy cảm, làm Minh Triệu không nhịn được mà kêu một tiếng ngâm khẽ, cơ thể yếu ớt một hồi lâu mới hoàn tĩnh táo, hổn hển thở, cúi đầu cắn một cái vào khuôn mặt trắng noãn của Kỳ Duyên, Minh Triệu đứng dậy đi vào phòng tắm, bắt đầu một ngày sinh hoạt mới.

Vẫn còn đang ngủ, Kỳ Duyên bị một cổ hương thơm bay đến dụ dỗ tỉnh dậy, xoa xoa con mắt, chân trần đi khỏi phòng ngủ, hai mắt còn mơ màng nhìn đảo một vòng thấy Minh Triệu đang ngồi tại bàn ăn sáng, Kỳ Duyên chỉ vài bước chạy đến nhào lên trên người Minh Triệu, nũng nịu gọi.

''Vợ..."

Nhìn Kỳ Duyên chân không mang dép, Minh Triệu nhăn mi, trong phòng tuy rằng có mở điều hòa, nhưng sàn nhà vẫn có chút lạnh, bắt đắc dĩ xoa xoa thái dương, lắc đầu bất lực nói.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, cũng không chịu mang dép, thật là...."

Vỗ vỗ cái mông nhỏ của Kỳ Duyên, ý kêu Kỳ Duyên đứng lên. Minh Triệu đi vào phòng ngủ, cầm một đôi dép mang ra lại phòng ăn, ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy đôi chân đang lủng lẳng của Kỳ Duyên mà mang vào.

Được Minh Triệu chăm sóc ôn nhu như vậy, Kỳ Duyên nở nụ cười sáng lạn, cuối đầu hôn khẽ lên đôi môi đỏ mộng của Minh Triệu.

Vui vẻ nhận lấy nụ hôn, Minh Triệu nói.

"Bảo bối, hôm nay chúng ta sẽ đi mua một con thú cưng có chịu không?"

"Thú cưng? Thật không?''

Nghe đến hai từ thú cưng, Kỳ Duyên háo hức mở to hai mắt nhìn Minh Triệu.

Không trả lời, Minh Triệu chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngôi nhà này quá lớn, vì thế chúng ta sẽ thêm thành viên mới"

"Được"

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro