Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Ưm... A...''

Âm thanh ám muội rõ ràng cứ vờn quanh tai, tuy rằng hình ảnh bộ vị tư mật tiếp xúc không rõ ràng nhưng cái âm thanh phát ra cũng đủ làm cho người ta rơi vào thế giới hoa mỹ. Đột nhiên Kỳ Duyên tựa hồ lại nghe tiếng than nhẹ, bất đồng chính là không phát ra từ màn hình, mà âm thanh này hình như rất gần bên cạnh mình.

Rời tầm mắt khỏi màn hình, Kỳ Duyên nhìn xung quanh, ánh nhìn dừng trên người hai nữ sinh đang cách chỗ mình không xa, hai người tựa hồ đang tiến hành phiên bản thực.

Hai cô gái dĩ nhiên nhìn qua cũng biết là đang yêu nhau, bàn tay cô gái tóc ngắn đang luồn phía dưới váy của cô gái tóc dài, phần cô gái tóc dài thì một tay đang nắm chặt váy, tay còn lại nắm chặt tay vịn ghế, đầu ngã vào cổ của cô gái tóc ngắn, tựa hồ như muốn mượn nơi này kiềm hãm áp lực bản thân không phát ra tiếng thở dốc.

Thần thái sáng lạng nhìn chằm chằm chỗ kia, Kỳ Duyên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn.

Không bao lâu, hình ảnh trên màn hình cũng qua, bắt đầu phân đoạn khác, Minh Triệu giật mình thanh tỉnh, lúc này mới nhận ra bản thân như thế nào lại mang Kỳ Duyên đi xem loại phim này? Hơn nữa như thế nào bản thân cư nhiên cũng bị chìm đắm? Minh Triệu tự hơi xấu hổ cắn môi, quay đầu nhìn sang Kỳ Duyên.

Lúc này mới phát hiện, Kỳ Duyên cư nhiên không hề nhìn lên màn hình, mà ánh mắt hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm về một hướng khác như phát hiện ra kho báo. Có lẽ Kỳ Duyên không nhìn thấy cảnh vừa nãy, Minh Triệu thở phào nhẹ nhõm nhưng nương theo ánh mắt Kỳ Duyên, lại một lần nữa Minh Triệu ngây ngẩn cả người.

Xem ra tình hình chiến đấu của hai người họ đang đi đến đỉnh điểm, hai cái đầu tựa vào nhau. Lúc này không chỉ có tay người tóc ngắn đang hoạt động dưới váy người tóc dài, mà nữ tử tóc dài không biết tự lúc nào tay đã luồn vào trong quần jean nữ tóc ngắn, cảnh tượng nhìn đến thập phần dâm mỹ.

Cơ bản còn cảm thấy may mắn khi Kỳ Duyên không nhìn thấy cảnh kia, ai dè Kỳ Duyên không nhìn vào màn hình mà chính là bị phiên bản sống động thực tế bên ngoài hấp dẫn.

Thực sự là một tiểu sắc lang a! Minh Triệu cắn răng, tay phải đưa đến bên hông Kỳ Duyên, hơi đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là nhéo mạnh một cái, liền nghe Kỳ Duyên kêu thảm.

"A...''

Đôi uyên ương đang say mê giật mình tỉnh lại, sợ mọi người nhìn thấy.

Kỳ Duyên nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn Minh Triệu tựa như muốn hỏi hành động như vậy là ý gì?

Khi nãy thì trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ thì phi lễ vật phi.

(Phi lễ vật phi, phi lễ vật thính: nghĩa là nhìn và nghe những điều vốn không nên nhìn, không nên nghe)

Kỳ Duyên vô tình không hay biết mình bị Minh Triệu kết tội lại chồng tội, chỉ chờ về nhà sẽ bắt đầu một trận nghiêm phạt mới, cho nên khi ánh nhìn ủy khuất của Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, Phạm Tổng nhà ta hoàn toàn không thèm để tâm hoàn nhã, còn hừ lạnh một tiếng nói.

"Về nhà"

Về đến nhà cũng gần đến giờ cơm tối, bởi vì thời gian gần đây tất cả đều là do Minh Triệu làm, cho nên Kỳ Duyên vẫn nhàn nhã hưởng thự ngồi ở sofa xem TV đợi vợ xinh đẹp làm cơm.

Không bao lâu, phòng ăn truyền đến một trận hương thơm, Youngmini bị nhốt trong nhà cả một ngày liền háo hức chạy nhanh vào phòng ăn, chờ mong sự thương yêu của chủ nhân.

Màu sắc cùng hương vị hấp dẫn của món ăn đều được bưng lên bàn, đồng thời bên trong còn có món thịt bò om mà Kỳ Duyên yêu thích. Trong khi Minh Triệu đang loay hoay chuẩn bị, Kỳ Duyên trực tiếp đi đến dùng tay bóc lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Kỳ Duyên hài lòng vừa nhai vừa nhắm mắt hưởng thụ, mấy ngón tay còn dính ít nước sót liền đưa ngón tay lên mút, sau đó lại muốn tiếp tục lần hai liền bị Minh Triệu quát lớn.

"Em đang làm cái gì đó? Như thế nào lại ăn vụng thức ăn của Youngmini?"

"Đây là thức ăn của Youngmini?"

Chỉ vào những món ăn ngon trước mắt, Kỳ Duyên khó tin hỏi.

Minh Triệu mang thức ăn đặt xuống bàn, tay vén lên mấy sợi tóc hổn độn trước mặt, làm bộ lơ đãng nói.

"À, mới nảy không cẩn thận để Youngmini hắt hơi vào, vì vậy chị tính mang phần này cho Youngmini nhưng quên mất. Làm sao vậy? Lẽ nào em ăn rồi?"

Cơ bản khuôn mặt nhỏ đang háo hức liền như quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt đau khổ, Kỳ Duyên bụm miệng chạy thẳng vào toilet, việc này thực sự là quá kinh tởm a.

Nghe được chủ nhân nhắc đến mình, Youngmini không biết từ nơi nào chui ra thành thật ngồi trước mặt Minh Triệu sủa lên một tiếng.

Kỳ thực, thức ăn trên bàn là chưa từng bị Youngmini đụng đến, Minh Triệu chỉ là muốn dọa Kỳ Duyên mà thôi, nhìn thấy tên tiểu tử nhà mình phản ứng kiệt liệt như vậy, Phạm Tổng nhà ta tâm từng thật cao hứng, đem dĩa thức ăn xuống cho Youngmini. Minh Triệu nhu liễu xoa xoa đầu của nó nói.

"Đến đây, tối nay cho cưng ăn ngon một bữa, không được nói lung tung có biết không?"

"Gâu..."

Đợi Kỳ Duyên nôn hết bước ra từ toilet, cả người xụi lơ quay trở lại phòng ăn thì thấy Minh Triệu đem một dĩa khổ qua đẩy đến trước mặt, ra vẻ nghiêm túc nói.

"Không thể ăn những thứ có dầu mỡ sau khi nôn, nếu không nó sẽ gây khó chịu đến đường tiêu hóa. Hôm nay thức ăn lại toàn dầu mỡ nhiều, chỉ có khổ qua là tốt, em ăn cái này đi"

Kỳ Duyên đối diện dĩa khổ qua xanh biếc, sau đó giương mắt nhìn Minh Triệu, chỉ thấy sắc mặt của Minh Triệu không chỉ nghiêm túc mà chính xác là thập phần nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đau khổ, gật gật đầu, rưng rưng ăn khổ qua, mặt đau khổ miệng càng khổ hơn.

Lúc Kỳ Duyên ăn xong, Minh Triệu dắt Kỳ Duyên vào phòng ngủ, câu dẫn nâng cằm Kỳ Duyên, hướng đến đôi môi nhỏ đỏ mọng của Kỳ Duyên hôn nhẹ một cái, ánh mắt quyến rũ, ngữ khí ôn nhu nói.

"Ngoan, chị đi tắm trước"

Bị dáng dấp xinh đẹp mê người của Minh Triệu quyến rũ, Kỳ Duyên ngây ngốc gật đầu. Thẳng đến khi Minh Triệu rời đi nữa ngày mới phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm mà chờ mong, trong lòng thầm nghĩ hôm có phải hay không là có thể...?

Không để Kỳ Duyên chờ lâu, Minh Triệu thái độ khác thường, trên người quấn mỗi khăn tắm đi ra, từ mái tóc dài đen mượt vài giọt nước chảy dày nương theo cổ trắng nõn xuống xương quai xanh tinh xảo, rồi biến mất tại nơi khe rãnh trước ngực tròn trịa đang lộ rõ ra hơn phân nữa. Kỳ Duyên hô hấp kiềm hãm, hơn nữa ngày mới khôi phục tinh thần, cười xinh đẹp đi đến cầm lấy khăn trong tay Minh Triệu nhẹ nhàng vì vợ xinh đẹp mà phục vụ.

Càng lau hô hấp Kỳ Duyên càng nhanh, không biết từ lúc nào khăn tắm trên người Minh Triệu từ từ trượt xuống, Kỳ Duyên dường như đã nhìn thấy được hai khỏa mỹ vị xinh đẹp đang mời gọi mình, khăn cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đất, hai tay bắt đầu đặt trên đôi vai trắng ngần tinh tế của Minh Triệu xoa nhẹ, dần dần đi xuống phía dưới chạm vào đỉnh ngực cao cao kia.

Minh Triệu nhìn thấy bộ phận riêng tư mình bị chiếm lĩnh, chẳng chần chừ từ mu bàn tay Kỳ Duyên, Minh Triệu không chút lưu tình mà đánh mạnh vào đôi móng vuốt kia.

"A...''

Kỳ Duyên đau đến thu tay về, nghi hoặc nhìn Minh Triệu.

Minh Triệu sắc mặt có chút đỏ ửng nhưng khuôn mặt lại không che giấu được sự đắc ý. Câu dẫn khóe miệng cười nhẹ, giống như một người chiến thắng, hướng Kỳ Duyên nói.

"Hôm nay em ra phòng khách ngủ đi''

Tiếp theo, chính là lúc Kỳ Duyên còn chưa kịp phản ứng đã bị Minh Triệu đẩy ra ngoài phòng khách. Kỳ Duyên chị biết kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại. Đứng ngơ ngác bên ngoài, Kỳ Duyên gãi gãi đầu suy nghĩ rốt cục đã chọc giận vợ chổ nào? Kỳ Duyên cứ nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, tên ngốc tâm tình liền vui vẻ cho rằng Minh Triệu đã tha thứ cho mình, ai ngờ...

"Youngmini...''

Kêu nhẹ một tiếng, Youngmini nhanh chân chạy ngay đến, Minh Triệu nhìn cũng không thèm nhìn Kỳ Duyên một cái, hướng Youngmini ngoắt ngoắt tay.

"Youngmini, hôm nay cưng cùng chị ngủ nhé"

"Gâu"

Tiểu cẩu lòng tràn đầy vui mừng được ngủ cùng với chủ nhân, cái đuôi phẩy phẩy đi vào phòng cùng Minh Triệu.

Cửa lại vô tình đóng lại lần nữa, mà ngoài cửa, Kỳ Duyên hoàn toàn hóa đá.

Cái đầu nhỏ cứ liên tục nghĩ này rốt cuộc vì cái gì?

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro