Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngay sau đó, hệ thống lập tức tắt máy, "Bíp" một tiếng liền biến mất, tốc độ cực nhanh khiến Kim Jennie vô cùng vừa lòng.
Kỳ thật hệ thống cũng tới thời điểm nên tự động tắt máy, vừa nãy nó chỉ là muốn quan sát quá trình biến sắc mặt của Kim Jennie một chút, không nghĩ tới thiếu chút bỏ mạng tại đây.
Rốt cuộc cũng không có vướng bận nữa, Kim Jennie đang định giúp Kim Jisoo thay bộ dạ hội, một cái mặt buồn cười đột nhiên xuất hiện.
Hệ thống nói cực nhanh: "Tôi chỉ tới nhắc nhở một chút, bây giờ chính là giới hạn xa nhất rồi, hình ảnh dưới cổ không được phép xuất hiện, bằng không tôi sẽ bị khoá nick, làm ơn giữ mạng chó cho tôi, cảm ơn."
Nói xong nó liền đi mất, sợ bị đánh.
Kim Jennie: "......"
Không khí tốt đẹp cứ như vậy bị một cái mặt buồn cười phá huỷ, nàng tức giận a!
Tuy rằng nàng vốn dĩ cũng không có tâm tư kiều diễm gì.
Cái này đại khái giống như Đoàn Dự nhìn thấy tượng thần tiên tỷ tỷ, phản ứng đầu tiên là quỳ xuống dập đầu mấy cái, có vài người tồn tại chính là chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể dâm loạn.
Kim Jennie trước nay không cảm thấy bản thân mình có tư cách xứng đôi với Kim Jisoo, nếu không phải thức tỉnh ý thức, nếu không phải hệ thống xuất hiện, chỉ sợ nàng đến cả ý nghĩ lấy hết can đảm tiếp cận cô lần nữa đều không có.
Nàng chuyển tầm mắt đi không dám nhìn tới da thịt trắng đến loá mắt kia, chờ sau khi nhìn thấy chân bị băng gạc bao lại của Kim Jisoo lần nữa, tâm tư nàng liền hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại áy náy và lo lắng.
Kim Jisoo cởi váy không quá tiện, mặc váy ngủ vào vẫn rất đơn giản, cô có tính ở sạch lại xét nét, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn là không nhịn được, để Kim Jennie giúp lấy nước đơn giản lau sơ một phen, lúc này mới nằm dài trên giường lần nữa, thở ra một hơi thật dài.
Thoải mái.

Lăn lộn như vậy một phen, thời gian đã tới nửađêm, Kim Jennie nhìn thoáng qua thời gian, chỉnh đèn bàn về mức thấp nhất, nói:"Tỷ tỷ chị nên nghỉ ngơi."
Khi nói chuyện căn bản không có ý định vềphòng mình.
Kim Jisoo ngủ không tính là an ổn, nàng lolắng cô nửa đêm đụng phải miệng vết thương, định ở đây canh giữ chốc lát.
Kim Jisoo cũng không định để Kim Jennie đi, cônhấc lên một góc chăn, vỗ vỗ vị trí bên người: "Chị cũng không ngủ được,em ở đây với chị đi, hai chúng ta tâm sự."

Yêu cầu này đã là lần thứ hai Kim Jennie ngheđược, hai lần nàng đều không từ chối được.
Vừa nãy nàng chỉ vội vàng giúp Kim Jisoo rửamặt, bản thân mình còn một thân mùi rượu, nghe xong lời này nhanh chóng đi tắmnước lạnh, lại thay đổi một bộ đồ ngủ màu mật đào đáng yêu, soi gương chỉnh tócmái thành kiểu mình muốn, lúc này mới quay lại.
Nàng chuẩn bị đều là nguyên bộ, cả sữa dưỡngthể đều là mùi mật đào, mới vừa tới gần một cái đã khiến cho Kim Jisoo cảm thấykhông khí bên người đều là ngọt.
Cô có chút gian nan trở mình, tận lực khôngđụng tới vết thương trên chân, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Kim Jennie.
Kim Jennie đối với tầm mắt cô thập phần mẫncảm, cảm thấy lỗ tai đều theo đó nóng lên: "Tỷ tỷ chị nhìn cái gìvậy?"
Kim Jisoo nhéo vành tai nói đỏ là đỏ của nàngmột chút, cười: "Nhìn em đẹp."
Lời này đổi thành người khác nói thì KimJennie cả liếc cũng không liếc một cái, nhưng từ trong miệng tỷ tỷ nói ra, nháymắt làm trái tim nàng đập kịch liệt lên.
Nhưng mà ngay sau đó Kim Jisoo chuyển đề tài,làm nàng bình tĩnh lại: "Hôm nay chị ở trong yến hội gặp dì Han."
Trong lòng Kim Jennie nhảy dựng, tận lực duytrì mặt không đổi sắc: "Trùng hợp vậy sao?"
"Là trùng hợp, dì ấy hẳn là cũng khôngnghĩ sẽ gặp phải chị, sau khi nhìn thấy chị liền bị doạ đến run sợ, mặt mũitrắng bệch, không biết còn tưởng rằng là gặp phải ác quỷ chết chóc gìđâu." Kim Jisoo gối lên một cánh tay, một tay khác còn ở trên vành tai KimJennie lay lúc có lúc không, "Em có phải là đi tìm dì ấy hay không?"
Bằng không nữ nhân này lần trước còn dám ởtrước mặt cô làm ra vẻ một người mẹ tốt, bây giờ làm sao lại bị doạ đến hồn phiphách tán?
"Dạ." Kim Jennie ngoan ngoãn gậtđầu,cố gắng bỏ qua xúc cảm truyền đến từ vành tai, "Em chỉ là cảnh cáo bàta đừng đi tìm chị, càng đừng quấy rầy chị, bằng không em có thể sẽ tìm tới cửanhà bà ta."
Kim Jisoo thở dài.
Cô cái gì cũng chưa nói, nhưng một hơi nàycũng đã đủ doạ đến Kim Jennie.
"Em không có ý khác, chỉ là đơn thuầnkhông muốn để bà ta tới quấy rầy tỷ tỷ mà thôi.

Nếu tỷ tỷ không thích, về sau em không đi tìmbà ta nữa."
Nàng chưa nói dứt lời, giải thích càng nhiều KimJisoo càng nhíu chặt mày.

"Vì sao em lại cảm thấy, chị sẽ trách emvậy? Em cảm thấy em sai rồi sao?"
Kim Jennie bây giờ giống như một học sinh ngonbị lão sư giáo huấn, nàng khẩn trương đến nắm chặt ga giường, thử đưa ra đápán: "Em cảm thấy em hẳn là.....!không có sai."
Người sai là Kim Mi Han.
"Tự tin chút, em đúng là không sai!"Kim Jisoo dùng sức ở trên mặt nàng nhéo một cái, "Nhưng vì sao em khôngnói cho chị biết?"
"Trước khi em đi tìm bà ta đã điều traqua bối cảnh, biết cái gì uy hiếp được bà ta sao? Năm đó bà ta đã......!lỡ nhưbây giờ bà ta càng thêm phát rồ, thậm chí không có nhân tính, em uy hiếp bà ta,ngược lại bà ta lại đối phó em, thì nên làm cái gì bây giờ?"
May mắn Kim Mi Han năm đó cũng chỉ có thể rútđao hướng về kẻ yếu, bây giờ càng là đem cả thân thể bám vào người nam nhân, bàta không có lá gan cũng không có bản lĩnh đó.
Một loạt câu hỏi này làm Kim Jennie đều cóchút rối rắm, nàng nhỏ giọng nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy."
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy Kim Mi Han đã dám tớitrước mặt Kim Jisoo, đụng phải điểm mấu chốt của nàng, nàng cần phải giảiquyết, căn bản không nghĩ tới cái khác.
"Lần sau nếu muốn, trước khi làm phải nóicho chị, chị nghĩ cùng em." Kim Jisoo cảm thấy thái độ Kim Jennie không đủnghiêm túc, nhéo mặt nàng kéo về trước mặt mình, hung hăng nói, "Nhớ kỹchưa?"
"Nhớ kỹ nhớ kỹ, em không dám." Haitay Kim Jennie nhéo vành tai, thuận thế dựa vào vai Kim Jisoo.
Kim Jisoo lúc này mới vừa lòng, trước khi thutay lại còn vô cùng tự nhiên xoa xoa trên má nàng, vuốt phẳng khối da thịt nhỏbị cô nhéo đỏ kia.
Sau đó cảm thán: "Thật là thân kiều thịtnộn nha."
Cô rõ ràng không dùng sức.
Nhìn Kim Jennie một thân mật đào hồng hồngphấn phấn, trong đầu cô thình lình nhảy ra một ý niệm: Làn da này đại khái thựcthích hợp với dâu tây, muốn ít nhất cắn được một miếng.

ngôn tình tổng tài
"Mình suy nghĩ cái gì?" Kim Jisoolập tức tiến hành xem xét lại bản thân, "Vì sao tư tưởng mình trở nên đentối như vậy?"

Lần trước cảm thấy bộ dáng khóc đến khoé mắtphiếm đỏ của Kim Jennie thật xinh đẹp cũng đã đủ thái quá, không nghĩ tới cô cưnhiên còn có thể tiến thêm một bước.
Vì thế cô lập tức trở mình khép hai mắt lại,hai tay để trên bụng nhỏ, làm một tư thế ngủ nghiêm chỉnh: "Ngủ đi, ngủngon."
Còn chưa có hoàn hồn lại Kim Jennie:"......"
Vì sao trạng thái của cô nói đổi là đổi, cảmột chút giảm xóc ở giữa cũng không có a?
"Tỷ tỷ ngủ ngon." Nàng tắt đèn bàn,nhìn sườn mặt ưu việt của Kim Jisoo trong bóng đêm mông lung, cảm thấy mỹ mãnkhép hai mắt lại.
Đãi ngộ cùng chung chăn gối với Kim Jisoo vàomấy tháng trước là nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ đã là một bước nhảyvọt.

Nàng là một trà xanh tốt biết cảm thấy đủ.
Một giấc này nàng bởi vì nhớ thương vết thươngcủa Kim Jisoo, cho nên ngủ không tính là an ổn, một đêm tỉnh lại vài lần kiểmtra tư thế ngủ của cô.

Chờ đến sắc trời hơi hơi sáng, nàng nhẹ taynhẹ chân xoay người xuống giường, chuẩn bị hết nguyên liệu nấu ăn rồi lặng lẽra ngoài, không có kinh động bất kỳ ai.
Park Bo Gum làm việc luôn luôn thoả đáng, hẳnlà sẽ giúp Kim Jisoo xin nghỉ, chuyện có liên quan tới tỷ tỷ, nàng không tựmình đi một lần là không thể cảm thấy an tâm, bởi vậy sáng sớm đi tới trườnghọc, lấy giấy cho phép nghỉ của cả hai người.
Hệ thống tắt máy suốt một đêm lúc này xông ra:"Kim Jisoo lại không có tới nông nỗi không thể tự sinh hoạt được, sao côlại xin nghỉ? Việc học của cô thì sao?"
Kim Jennie cất kỹ giấy nghỉ phép, cũng khôngngẩng đầu lên mà phản bác: "Quan trọng sao? Còn có người nhàm chán giốngcô, quan tâm đến việc học của một người trong sách sao?"
"Xin cô nhận thức chính xác chuyện cô đãthức tỉnh ý thức, ở thế giới này, không ai phù hợp với thân phận"người" hơn cô."
Bước chân Kim Jennie tạm dừng một lát.
Hệ thống với một khuôn mặt buồn cười, ngữ khínghiêm túc: "Cho nên, làm người đi, được không?"
Kim Jennie: "......"
Nàng biết ngay cái mặt buồn cười này sao độtnhiên nói chuyện giàu triết lý như vậy.

Náo loạn nửa ngày rào trước nhiều như vậy, chỉvì khịa nàng một câu.

Nàng lập tức không muốn để ý nó nữa, bắt xechạy nhanh về nhà, lúc này hẳn là còn có thể kịp ăn sáng cùng Kim Jisoo.
Người tồn tại cũng là vì ba bữa cơm, có thểcùng Kim Jisoo cùng nhau trải qua nhân sinh đại sự, thật là làm người chờ mong.
Nửa giờ sau, chờ mong của nàng bị huỷ.
Kim ba ở chuyện liên quan đến con gái, khônghề mở một mắt nhắm một mắt dễ lừa gạt.

Ông ở trước mặt Park Bo Gum một bộ dễ nói dễthương lượng, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, quay đầu liền điều tra camera trongkhách sạn.
Còn chưa có xem xong liền làm lão gia tử giậnquá sức.
Hắn vì để cho con gái nghỉ ngơi thật tốt mộtđêm, nên nhịn cả đêm mới phát tác.

Park Bo Gum căn bản ngăn không được Kim bađang tức giận thật, đương nhiên căn bản cũng không muốn ngăn, bởi vậy sáng sớmhôm sau hai nam nhân định nhặt người say về bị định tội lưu manh kia liền mangtheo vẻ mặt không cam lòng tới xin lỗi.
Thời gian vừa vặn vào lúc Kim Jennie mới vừalấy ra chén đũa định ăn sáng cùng với Kim Jisoo.
Khẩu vị của Kim Jisoo lấy tốc độ mắt thường cóthể thấy được giảm xuống, để đôi đũa qua một bên, lắc đầu không ăn nữa.
Bữa sáng Kim Jennie cùng dì bảo mẫu cùng nhaulàm, liền xong như vậy.
Oán niệm trong lòng nàng hoá thành thực thểtràn ra ngoài, ánh mắt nhìn hai nam nhân kia còn hung ác hơn so với đêm quatrừng hệ thống, quả thực sát khí bốn phía.
Hai nam nhân bỗng nhiên giật mình một cái.
Hay lắm, nếu đêm qua nàng cũng là ánh mắt nàythái độ này, hai bọn họ cho dù lá gan lớn hơn cũng không dám có tâm tư nhặt cáigì.
"Làm sao, đôi mắt không nghe sai bảo,không biết nên nhìn chỗ nào sao?" Kim Jisoo nhíu mày, không nhẹ không nặngđập bàn ăn một chút, "Hai vị hôm nay tới đây là để xem mắt sao?"
Nam nhân miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươicười: "Kim tiểu thư thật biết nói đùa, chúng tôi là tới xin lỗi."
"Vậy còn chờ gì nữa?" Kim Jisoo hơihơi nâng cằm lên, "Xin lỗi đi, tôi đang nghe đây.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro