Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungeun được đưa trở về nhà an toàn, Kim lão gia và Kim phu nhân đều rất hài lòng vì việc làm của Jinsoul hôm nay. Con gái của họ đúng là tài ba khi mang về cho Kim gia một đứa con rể cực phẩm như thế này.

Jinsoul dìu Jungeun lên giường, ra hiệu cho Kim lão gia gọi bác sĩ đến nhưng Jungeun lại bảo không cần, nàng nói Jung Jinsoul cũng là bác sĩ, để Jinsoul giúp nàng xem xét vết thương là được rồi.

Tất cả mọi người hiểu ý liền kéo nhau rời khỏi phòng, an tâm để Jinsoul chăm sóc cho Jungeun.

"Cô cũng biết tôi không phải bác sĩ giỏi mà. Sao cô không để ông Kim gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô?"

Jinsoul thở dài. Cô thật sự không thể hiểu được trong đầu cô gái họ Kim này đang muốn gì. Có cảm giác như nàng có vấn đề về thần kinh vậy.

"Tôi chỉ muốn Jinsoul thôi."

Nàng nắm lấy bàn tay Jinsoul, mỉm cười thật ngọt ngào.

"Xem như tôi mắc nợ cô đi."

Giây phút bắt gặp ánh mắt quá đỗi dịu dàng của nàng, Jinsoul nghe tim mình đập sai lệch vài nhịp. Cô lúng túng gỡ tay Jungeun ra.

"Hộp y tế để ở đâu?"

"Ở ngăn tủ bên trái."

Jinsoul gật đầu, nhanh chóng kéo tủ rồi mang theo hộp y tế trèo lên giường. Cô hơi xấu hổ gãi đầu, đưa ánh mắt lúng túng nhìn Jungeun. Nàng hiểu được ý cô, cô đang ngại nếu phải nhìn nàng cởi áo. Jung Jinsoul thật sự rất đáng yêu. Jungeun cao hứng liền trêu cô.

"Hôm trước Jinsoul nói chúng ta cùng là con gái không có gì ngại mà. Bây giờ mặt lại đỏ như vậy là sao?"

Jungeun ôm cổ Jinsoul, đem ngón tay nghịch ngợm chọt vào gò má ửng hồng của người nọ. Nàng thật sự yêu thích thái độ khi cứng rắn khi e ngại này của Jung Jinsoul. Thậm chí lúc này nàng chỉ ước có thể thu nhỏ cô lại rồi mang theo bên mình. Mà nàng có nên tin chuyện vừa gặp đã yêu không nhỉ?

"Thì...thì là...lúc đó tôi không biết cô thích phụ nữ."

Jinsoul vụng về đáp, cô dần dần có cảm giác hình như mình đang mắc chứng tim mạch, bằng không những khi ở gần Jungeun chúng sẽ không nhảy loạn xạ lên thế này.

Jungeun nghe được câu nói kia thì bật cười, nàng hôn lên gò má đỏ ửng ấy rồi tựa cằm lên vai Jinsoul.

"Tôi không có thích phụ nữ. Tôi chỉ thích Jinsoul thôi."

Hỏng...! Hỏng hết cả rồi! Jinsoul không nghe được bất cứ nhịp đập nào từ tim cô sau câu nói kia nữa, cả hơi thở lúc này cũng đứt quãng. Trong lòng Jinsoul có một thứ gì đó rất lạ cứ ra sức cào cấu cô. Đây không phải là biểu hiện của chứng vỡ động mạch đó chứ? Jinsoul đưa tay sờ lên trán mình. Nóng quá!

"Jinsoul, tôi đau..."

Jungeun than nhẹ một tiếng khi vết thương bắt đầu đau nhức.

"Cô...cô nằm xuống...tôi...tôi giúp cô bôi thuốc."

Jinsoul đẩy nhẹ nàng ra, cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình vào thời điểm hiện tại.

Jungeun gật đầu, nằm sấp xuống, chờ Jinsoul giúp nàng xem vết thương.

"Có cần cởi áo hay không?"

"À...ừ...cởi đi..."

"Được."

Jungeun chậm rãi đem áo cởi ra. Jinsoul dường như nín thở trước động tác của nàng. Ánh mắt lướt theo chuyển động của lớp vải kia. Cô cật lực nuốt vài ngụm nước bọt. Cái tên tác giả kia đâu cần tạo ra một nữ chính xinh đẹp đến mức này. Bộ nghĩ là tiểu thuyết thì muốn viết gì viết ư? Không tính đến chuyện lỡ ai đó lạc vào truyện bị cô nữ chính kia dùng nhan sắc để quyến rũ thì sao? Cũng may Jung Jinsoul cô là gái thẳng, hơn nữa còn là chính nhân quân tử nên không xảy ra sự việc đáng tiếc gì.

"Cô cố chịu một chút nhé."

Jinsoul dùng thuốc sát trùng bắt đầu rửa vết thương cho nàng.

"Đau..."

Jungeun kêu lên khi vết thương trở nên đau nhức sau khi Jinsoul chạm vào.

"Cái tên khốn đó dám ra tay với cả phụ nữ. Đúng là chết cũng đáng."

Cô có chút xót xa trước cảnh nàng cắn chặt tấm chăn để chịu đựng cơn đau kia.

"Jinsoul đang xót tôi sao?"

Jungeun thả lỏng thân người sau câu nói vừa rồi của Jinsoul. Tâm trạng nàng phút chốc trở nên vui vẻ lạ thường.

"Tôi...chỉ là tôi..."

Jinsoul không biết làm sao để trả lời câu hỏi kia của nàng. Cô nhanh chóng lãng sang chuyện khác.

"Xong rồi."

Jinsoul kết thúc công việc rồi nhanh chóng rời khỏi giường, lúc định đi ra ngoài thì bị Jungeun giữ chặt lấy cổ tay.

"Tôi có thể ôm Jinsoul một cái được không?"

Thả thính! Đây tuyệt đối là đang thả thính! Jung Jinsoul, cô phải sáng suốt! Phải giữ tâm tĩnh lặng trước màn thả thính của Kim Jungeun! Tĩnh tâm...

"Cũng được. Nhưng trước tiên cô mặc áo vào đi đã."

Jung Jinsoul lập tức nhắm chặt mắt khi Jungeun vô tư ngồi dậy.

"Tay tôi đau, Jinsoul mặc giúp tôi đi..."

Jungeun đem áo đặt lên tay Jinsoul, giọng điệu vờ như vô cùng mệt mỏi.

"Không được!"

Jung Jinsoul liều mạng lắc đầu.

"Vậy thì để tôi ôm đi."

Chẳng cần Jinsoul gật đầu, Jungeun đã ôm xiết lấy người nọ. Người của Jinsoul quả thật rất vừa vặn với cái ôm của nàng. Jungeun hài lòng mỉm cười.

"Tay đau mà sao ôm chặt quá vậy?"

Jinsoul thở dài trước lời nói dối không có logic của Jungeun.

"Đột nhiên hết đau rồi."

"Ranh ma!"

Jinsoul xoa đầu cô gái kia, lần đầu tiên nở nụ cười với nàng.

Trong khi đó ở thế giới thực tại...

"Cô định khi nào mới cho chị cô trở về đây?"

Cô gái kia nhìn vào tấm gương đang phản chiếu hình ảnh của Jinsoul, thở dài hỏi người bên cạnh.

"Cho đến khi nào chị ấy nhận ra bách hợp là chân lý thì tôi sẽ cho chị ấy về."

Choerry nhìn vào gương thích thú cười.

Phải, tất cả chuyện này là do cô tạo ra, với mục đích dẹp đi cái tư tưởng cổ hủ của Jung Jinsoul về tình yêu nữ nữ, cũng là mở đường để Choerry có thể công khai bản tính thật của mình.

"Cô tạo ra một đống hỗn độn như vậy tôi sợ chị cô sẽ chết trước khi nhận ra được chân lý kia rồi."

Cô gái kia nhìn xấp giấy Choerry giao cho mình, lại tiếp tục thở dài thêm lần nữa. Nếu không phải Choerry đã giúp cô từ chiếc hộp kia chui ra ngoài, cô sẽ không điên khùng mà giúp cô ấy đưa Jung Jinsoul xuyên vào truyện đâu.

"Nói nhiều quá. Cô mau cho hai ông nam phụ xuất hiện đi."

"Được rồi, được rồi."

-------------------------------------------------------------------

Buổi sáng hôm sau, Jinsoul dậy thật sớm, tốt bụng nấu cho Jungeun một bữa ăn. Cô nghĩ nàng bị thương như vậy cần tẩm bổ thì hơn. Vì cô rảnh rỗi cũng không có gì làm nên ra tay nghĩa hiệp một chút vậy.

"Nếu có một người thứ hai như cô Jung, tôi nhất định bất chấp tất cả mà lấy người đó làm chồng. Tiểu thư đúng là may mắn hơn người mà."

Mấy cô nữ giúp việc đứng nhìn Jinsoul không ngừng tiếc rẻ.

"Không có người thứ hai tốt như chồng của tôi đâu. Mà có tôi cũng sẽ giết. Jung Jinsoul của tôi chính là duy nhất đó có biết chưa?"

Từ khi nào Jungeun đã xuất hiện sau lưng họ, kiêu hãnh nói.

"Vâng thưa tiểu thư."

Mấy nữ giúp việc cúi đầu rồi nhanh chóng lùi xuống.

Jungeun trong mắt chứa đầy ngọt ngào đi đến chỗ Jinsoul, từ đằng sau ôm lấy cô.

"Chồng của Kim Jungeun giỏi quá."

Jinsoul đang tập trung bỗng dưng bị ôm đột ngột mà giật mình, bên mũi thoảng qua mùi hương của Jungeun khiến tim cô hẫng vài nhịp. Cô bối rối gỡ tay nàng ra.

"Chồng con gì ở đây. Đi chỗ khác chơi!"

Jinsoul đẩy nàng ra ngoài.

"Jinsoul lại ngại nữa rồi chứ gì?"

Jungeun khoanh tay trước ngực, cười trêu chọc người nọ.

"Im ngay cho tôi!"

Khung cảnh ngọt ngào trước mặt bị phá hỏng khi quản gia Han bất ngờ đi vào thì thầm vào tai Jungeun điều gì đó.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ ra ngay."

Jungeun gật đầu. Khi quản gia Han lùi ra, nàng tiến đến gần ôm lấy Jinsoul thêm một lần nữa.

"Cưng ngoan ngoãn ở đây làm bữa sáng, tiếp khách xong vợ sẽ quay lại."

Nàng hôn lên má Jinsoul một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro