Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có ai nói rằng người làm việc tốt luôn luôn được trả công thì Seung Wan sẽ nói với họ rằng đấy là kết luận vội vàng, chưa hẳn mọi việc như thế đâu. Tất nhiên cái chuyện lấy oán báo ân cũng ít xảy ra thôi nhưng mà với Son Seung Wan  thì dường như xui xẻo vẫn chưa buông tha cậu.

Tối thứ sáu, ngay sau khi chở Joo Hyun về nhà, Seung Wan vui vẻ vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát, trời tối muộn, xe cộ phóng ù ù, chóng mặt.
Đây đó có tiếng rú ga của mấy quái xế sắp sửa lên đường. Gặp cái lũ này, thôi thì cứ tránh voi chẳng xấu mặt nào, dẹp vào cho các đại ca lượn kẻo có ngày oan gia.

Seung Wan đi chậm lại, hơi đánh tay lái vào lề đường. Một đoàn xe chừng 6 chiếc đang rạp mình phóng. Tiếng rú ga vang động cả đoạn phố, bỗng "Ầm!" một tiếng động lớn vang lên, Seung Wan đi nhanh tới, thấy 2 thằng oắt con đang lồm cồm bò dậy, dựng chiếc xe nặng ì ạch lên, chúng lẩm bẩm vài câu gì đó rồi biến mất, có vẻ chúng không hề hấn gì. Seung Wan định đi nhưng chợt như thấy có một phụ nữ đang nằm đó, đôi dép văng mỗi nơi một chiếc, chắc người phụ nữ này vừa đi bộ tập thể dục từ công viên về nhà. Cậu hoảng hồn, đá chống xe và chạy đến nâng người phụ nữ lên. Không thấy có máu chảy, người phụ nữ nhìn cậu, giọng thều thào:

-Gọi cho bác số xxxx...

Vừa nói hết câu bà đã lịm đi. Seung Wan hoảng hốt gọi cấp cứu và số máy vừa rồi nhưng máy bận không liên lạc được. Xe cấp cứu đến rồi mà điện thoại thì vẫn cứ chuyển vào hộp thư thoại. Seung Wan nói với các bác sỹ cấp cứu:

-Cô làm ơn cho người phụ nữ này lên bệnh viện Seoul, bạn cháu làm việc ở đó, cháu sẽ đi xe theo sau.

Xe cấp cứu đến bệnh viện, theo sát sau là Seung Wan. Cậu thấy không thể bỏ người phụ nữ lại đây khi chưa liên lạc được với người nhà họ. Cậu gọi cho Soo Young  nhờ giúp đỡ, Soo Young không có ca trực nhưng vẫn nhờ đồng nghiệp giúp đỡ cậu. Seung Wan lại bấm số điện thoại khi nãy. May sao, đã có liên lạc, đầu dây bên kia là tiếng một người con gái, giọng trẻ, cậu đoán đấy chính là cô con gái của người phụ nữ bị tai nạn. Seung Wan nói:

-Mẹ cô bị tai nạn ở phố X, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện Seoul, tôi vừa đưa bà vào, cô vào ngay nhé.

-Cậu đợi tôi vào rồi hãy về được không ? - Giọng cô gái run rẩy.

-Vâng! Tất nhiên rồi!

Seung Wan thật thà trả lời mà không biết đầu dây bên kia đang có một mưu đồ. Cô gái ấy đúng là con của người phụ nữ, cô đoán người va vào mẹ cô là người gọi điện cho cô nên cô phải nhắn thế để hòng bắt thủ phạm.

Lúc cô ta vào có dẫn theo một người đàn ông hơn cậu chừng 6 tuổi, mặc cảnh phục. Seung Wan chột dạ, sao lại có cảnh sát nhỉ. Cô gái vụt tới phòng cấp cứu, mẹ cô vẫn đang ở trong đó. Anh cảnh sát tiến đến bên cậu, giọng vừa đủ nghe:

-Cô vừa đưa mẹ cô gái kia vào bệnh viện phải không ?

-Vâng! -Seung Wan trả lời với vẻ khó hiểu.

-Cậu va vào mẹ tôi phải không ? -Cô gái sẵng giọng hỏi.

-Không! Cô nói gì vậy, tôi chỉ là người qua đường thôi.

-Tin làm sao được, người nào khi va vào người khác cũng nói vậy mà. -Cô ta hét lên.

-Thôi, giờ ở đây đã có người nhà bệnh nhân, mời cậu về sở cảnh sát, tôi có vài điều cần hỏi.

Viên Cảnh sát nói tiếp.
Seung Wan ngơ ngác đi theo viên cảnh sát, đi thì đi, cậu có làm gì đâu, cây ngay không sợ chết đứng mà. Tại sở cảnh sát, viên cảnh sát hỏi cậu:

-Cô đi đâu mà về tối vậy ?

-Tôi đi chơi với bạn, với lại lúc đó mới có 10h30 mà.

-Có người tại hiện trường nói thấy cô đi cùng tốp đua xe lúc đó.

Cái người nào mà tệ thế, ở đó mà không giúp cậu đưa người ta đi bệnh viện mà còn đỗ oan cho cậu. Nếu Cảnh sát quy cậu vào cái tội đó thì cậu sẽ đối mặt với một án phạt rất nặng. Seung Wan nói trong sự lo lắng:

-Tôi phải làm gì để chứng minh mình vô tội ?

-Phải đợi bệnh nhân tỉnh lại đã, bà ấy là bằng chứng.

-Thế nếu bà ấy không tỉnh dậy thì tôi phải ngồi trong này suốt đời à ? -Seung Wan hoảng hốt.

Không có tiếng trả lời. Anh cảnh sát loay hoay với một đống giấy tờ, lát sau mang ra một bộ hồ sơ và nói:

-Cậu bỏ hết tư trang vào cái túi này, chúng tôi tạm giữ cậu để phục vụ công tác điều tra. Cậu có thể gọi điện về cho người thân và theo Luật, chúng tôi sẽ giữ cậu trong vòng 48 tiếng, trong trường hợp có thêm chứng cứ không có lợi cho cậu, cậu sẽ phải ngồi tiếp 48 tiếng nữa còn nếu không cậu có thể tại ngoại nhờ bảo lãnh hoặc đợi hết thời gian tạm giam.

Seung Wan thấy mồm miệng đắng ngắt, sao lại bất công thế được. Không lẽ hàm oan của cậu sẽ không được giải. Cậu nói với viên cảnh sát:

-Tôi có thể gọi về cho người thân ngay bây giờ không ?

-Tất nhiên!

Seung Wan lấy máy và gọi cho Joo Hyun, chưa đầy 20 phút sau cô đến còn có cả Se Hun. Khuôn mặt Joo Hyun hằn lên sự lo lắng. Se Hun bình tĩnh hơn một chút, nó gọi anh cảnh sát ra nói chuyện riêng. Còn lại Joo Hyun, cô ngồi bên cạnh Seung Wan, lặng im, trong lòng cô chất chứa một niềm đau khó tả. Joo Hyun tin cậu, tin rằng Seung Wan không bao giờ làm những điều như thế nhưng làm thế nào để giúp cậu bây giờ, cả cô và Se Hun vẫn đang tìm cách.

Đêm hôm ấy, phải khuya lắm Joo Hyun mới về, Se Hun cũng đứng lên nói:

-Cậu yên tâm đi, tớ vừa nói chuyện với cảnh sát rồi, anh ta nói nếu được bảo lãnh cậu có thể ra vào tối mai. Sáng mai tớ và Joo Hyun sẽ đến làm các thủ tục bảo lãnh cho cậu. Tối nay gắng ngủ đấy. Giờ tớ đưa Joo Hyun về, trễ quá rồi.

Seung Wan buồn rầu gật đầu cảm ơn bạn. Joo Hyun còn bịn rịn không muốn bỏ mặc cậu đêm nay ở đây nhưng Se Hun giục:

-Về thôi Joo Hyun ạ, sáng mai lại vào sớm được rồi.

Cô nấn ná mãi mới chịu theo Se Hun về. Trước lúc về, cô dúi vào tay Seung Wan một gói bánh nhỏ và dặn:

-Mấy hôm nay cậu đau dạ dày, tớ mua cho cậu ít bánh, nhớ phải ăn nếu thấy đói nhé nếu không sẽ đau bụng đấy! Biết chưa ?

Seung Wan cảm động vì sự quan tâm của cô, giọng Joo Hyun nghe thiết tha và mượt mà quá.

Cô về rồi, anh cảnh sát đưa cậu vào một căn phòng nhỏ.

Seung Wan rùng mình khi thấy căn phòng này, nó làm cậu nhớ lại những ngày bần hàn.

Tường phòng ẩm mốc, tróc từng mảng vữa, khung cửa sổ song sắt, bé như cửa tò vò tít trên cao để tránh sự trốn chạy của phạm nhân. Cửa sắt ra vào hoen gỉ, một cái ghế băng dài không chiếu, lạnh ngắt.

Seung Wan đến bên chiếc ghế và ngồi xuống. Không điện thoại, không TV, không một mối liên hệ với thế giới bên ngoài, chỉ có những tiếng côn trùng rỉ rách vọng vào. Cậu ngồi bất động như tượng nhớ lại những ngày tháng cơ cực của mình, những ngày tháng mà cậu sống bằng niềm tin nhiều hơn là bằng vật chất. Nhưng dù cho những ngày tháng ấy có đau khổ nhiều như thế nào đi nữa thì nó cũng không dáng sợ bằng một đêm nay. Mất tự do có lẽ là một sự đày đoạ tâm hồn cùng cực nhất. Cậu nghĩ đến mẹ, giờ này nếu biết cậu ở đây mẹ sẽ thế nào.

Seung Wan thương mẹ lắm, đã nhiều lần cậu mời mẹ đến ở chung với mình nhưng bà đều từ chối. Bà vẫn còn thương ông Son rất nhiều, dù ông nhẫn tâm với cậu nhưng với bà, ông chưa bao giờ đánh mắng. Ông bắt đầu có bệnh thận, mỗi tuần phải chạy thận một lần, bà không nỡ bỏ ông lại.
Bà bảo 'Con thì có lông có cánh, tự bay được rồi vả lại con còn trẻ chứ ông ấy giờ bệnh tật mẹ không nỡ bỏ'

Seung Wan thấy cũng phải, nhân gian có câu 'Con chăm cha không bằng bà chăm ông' nên cậu cũng không ép mẹ nữa.

Ngần ấy năm qua Seung Wan cũng không liên lạc gì với bố, thôi thì mình không chăm nom được bố vậy cũng không nên lấy nốt của bố phần yêu thương còn lại. Cậu ngước nhìn qua cái khuôn cửa tò vò, thấy bầu trời xa tít, những vì sao nhỏ bé đang thắp sáng cho những hy vọng của cậu. Seung Wan thầm tự hỏi trên đời này còn thử thách và đau khổ nào mà cậu chưa nếm trải hay chưa ?

Đêm ấy Seung Wan thức trắng. Hết ngồi lại nằm mà trời vẫn chưa sáng, đúng là 'thức đêm mới biết đêm dài'.

Seung Wan nghĩ về Joo Hyun, về người con gái làm trái tim cậu lạc điệu, khuôn mặt cô hiện ra làm bừng sáng cái căn phòng tối tăm, lạnh lẽo này. Cậu nhớ từng đường nét trên khuôn mặt ấy, mỗi nét mặt là một sự đánh dấu hài hoà của tạo hoá.

Sáng sớm hôm sau khi ông mặt trời còn chưa ló dạng, Seung Wan đang đau đáu nhìn ra ngoài thì đã thấy Joo Hyun tới, cậu nhìn đồng hồ phòng giam, mới có 6h mà.

Cả đêm qua Joo Hyun không ngủ chút nào, cô thấy lòng dạ rối bời, nóng như có lửa đốt. 5h sáng cô đã dậy, mang đồ ăn tới cho Seung Wan. Anh cảnh sát trực ban thấy cô xinh quá nên nể tình cho vào chứ nếu không cô sẽ phải chờ cả tiếng nữa đến giờ thăm phạm nhân mới được gặp cậu.

Joo Hyun lao nhanh đến bên song sắt, chìa bàn tay xinh xắn của mình cho Seung Wan nắm, cậu thấy lòng mình chợt bình an vô cùng. Một lúc sau Joo Hyun mới rút tay mình ra và hỏi:

-Đêm qua thức trắng rồi phải không ?

-Cũng như cậu mà.

-Cậu có sợ không ?

-Có cậu bên cạnh thì cũng đỡ sợ hơn rất nhiều.

-Tớ luôn bên cậu mà. Cậu ăn sáng nhé, nước đây, súc miệng đi đã.

Joo Hyun chìa ra 2 hộp mỳ Ý mà cô tự tay làm:

-Cùng ăn cho vui.

-Sao cậu không ăn ở nhà cho sạch sẽ, mang vô đây thế này làm gì ?

Joo Hyun dỗi nói:

-Người ta sợ cậu buồn mà, không ăn thì thôi, tớ cũng nhịn luôn.

-Không, không, ăn chứ! Tớ ăn nhé!

Joo Hyun vừa ăn vừa nói chuyện cho cậu đỡ buồn, nếu không có cô thì Seung Wan chắc không thể nuốt nổi cái gì.

Khoảng 8h30 thì Se Hun vào mang theo ít đồ ăn sáng cho cậu, thấy Joo Hyun đã ở đó, anh chàng cười bí hiểm.

Cả ngày hôm đó trừ lúc đi ăn trưa, còn lại Joo Hyun xin nghỉ làm và dành hết thời gian cho Seung Wan.

Đến tối nhờ sự bảo lãnh của Joo Hyun và Se Hun, Seung Wan được tại ngoại,Joo Hyun đón cậu đi ăn tối và hỏi:

-Cậu thấy thế nào ?

-Tự do muôn năm! Một ngày là 3 bữa ăn, một giấc ngủ nhưng với tớ ngày vừa qua là 3.000 bữa ăn và một giấc ngủ dài cả ngàn thu.

-Thế mọi chuyện rồi sẽ ra sao ? -Joo Hyun hỏi.

-Tớ không biết, chắc phải đợi thôi, hy vọng tớ không quá đen đủi.

Ngay lúc đó điện thoại của Seung Wan reo vang, thấy số máy của cô con gái bà bị tai nạn, cậu nghe máy ngay:

-Cậu vào viện một chút được không ?

Joo Hyun và Seung Wan hớt hơ hớt hải, bỏ dở cả bữa ăn vội vàng phóng đến bệnh viện. Trong bệnh viện bà mẹ cô gái đã tỉnh, cô ta cứ huơ huơ tay trước mặt mẹ, bà điên tiết nói:

-Mày làm gì thế, suốt ngày xem phim, bị hội chứng à, mẹ tỉnh mà.

-Thế mẹ có nhớ gì không ?

-Có, nhớ mày là đứa con gái đanh đá nhất của tao.

-Bác sỹ bảo chỉ có phép màu thì mẹ mới thoát chết sau cú va chạm đấy đó. Từ rày mẹ cũng bỏ cái việc đi tập thể dục buổi tối đi nhé! -Cô con gái cằn nhằn bà rồi hỏi tiếp- Thế mẹ có nhớ cái đứa đã va vào mẹ không ?

-Hai đứa cơ đấy, nó chở nhau và sau thì chạy mất.

-Vậy ai đưa mẹ vào đây ?

-Một đứa tóc ngắn ngang vai màu nâu.

Cô ta nghe thế hốt hoảng:

-Thế mà con gọi anh Jae Suk cho cô ta về đồn đấy!

Bà mẹ thất kinh:

-Gọi, gọi ngay cho nó, bảo nó vào đây mẹ còn cảm ơn.

Lúc sau khi Joo Hyun và Seung Wan vừa thò mặt vào, bà đã kêu ầm lên:

-Vào đây! Vào đây con, con gái bác nó đúng là cái đứa hồ đồ.

Thế rồi cả nhà bà xúm xít cảm ơn cậu, Seung Wan như ở trên trời rơi xuống, là ân nhân, là tội phạm giờ lại được trở về đúng cái vị trí của mình. Cậu đã được minh oan, vậy là trời xanh cũng thấu nỗi lòng cho cậu.

Seung Wan nhìn Joo Hyun, Joo Hyun nhìn Seung Wan không ai nói gì nhưng có cần phải nói không khi ánh mắt là lời nói chân tình và sâu lắng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro