Chap 6: Seulgi về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi bị phát hiện nói dối Seulgi cũng chả dám tiếp tục làm ở tiệm mì kia nữa, ngay chiều hôm ấy cô lập tức xin nghỉ và từ ngày đó trở đi cô luôn dùng hoàn toàn thời gian của mình để bên cạnh " hầu hạ " Joohyun. Cả hai cứ như hình với bóng gắn chặt nhau không rời, dù cho ở công ty hay nhà riêng của Joohyun thì Seulgi cũng luôn theo sát phía sau để hỗ trợ cô gái kia.

Ngày qua ngày điều đó đã trở thành thói quen cho đến một hôm bất ngờ Seulgi bảo rằng sẽ cề quê thăm gia đình sau nửa năm rời xa nhà, lúc nghe tin này Joohyun đột nhiên có chút huht hẫng, trong lòng cảm thấy lo lắng một cách vô lí...

"Cô... cô bao giờ trở lại?" - Joohyun khẩn trương hỏi

"Chắc khoảng một tuần tôi sẽ trở lại sau đúng một tuần không hơn không kém. Có thể cho tôi tạm nghỉ được không giám đốc? "

" Một.. một tuần lận sao? "

" uhm.. Chỉ một tuần thôi có được không? " - Seulgi liên tục hỏi cô thầm hy vọng cô ấy sẽ rộng lượng mà chấp thuận

"Không được !! Như vậy quá lâu, chỉ ba ngày thôi"

" Mố? Ba..a ngày ?? "

" uhm. Tôi cho cô nghỉ đúng ba ngày, 3 ngày sau nhất định phải trở lại"

Lại thế, lại là tự ý quyết định.. Seulgi Thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô giám đốc trẻ tuổi này, đường đi xa xôi cũng đã mất gần một ngày rồi cô lại đi lâu như vậy mới đoàn tụ được với gia đình mà cô ấy không thông cảm cho cô được chút nào hay sao.. Người gì đâu thật vô tâm, vô tình chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân mà không cần biết đến tình cảnh của người khác.

" Joohyun, cô có thể cân nhắc lại được không ? Ba ngày có quá ít hay không ? "

" Không ít. Như vậy là đủ rồi, không được kì kèo. " - Joohyun kiên định đáp.

Seulgi thở dài, mặt tiu nghỉu hệt như cún con bị cô chủ bỏ đói lâu này. Nhìn biểu tình ngốc nghếch trên khuôn mặt người kia Joohyun thầm cười trong bụng, lại cảm thấy cô ta như vậy rất mực đáng yêu. Ngắm kỹ một chút, cô ta cũng không tệ khuôn mặt xinh xắn mang một nét đẹp phi giới tính với đôi mắt đặc biệt có thể lay chuyển lòng người, trước mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi gợi cảm khiến những người đối diện chỉ muốn đến gần để nếm thử tư vị tại đó.. Thật vừa mắt, nhìn mãi không chán.

" A mình đang nghĩ gì thế này!! "

Joohyun thầm reo lên, gần đây cô thấy bản thân rất kỳ lạ, bất luận ở đâu cũng dõi theo Seulgi từng li từng tí, nếu chỉ một khác không thấy cô ta trong lòng lại dấy lên một trận lo lắng rồi theo đó mà đi tìm cô ta, lúc nào cũng muốn biết rõ cô ta đã làm gì, đã đi đâu, đi với ai hoặc đi khi nào... Bất giác nghĩ lại hình như chính mình rất thích ngắm Seulgi, nhìn rất thích nghe ngóng mọi việc liên quan đến Seulgi. Tóm lại chỉ cần là cái tên Kang Seulgi đều có thể thu hút sự chú ý của cô.

" Bae tổng, vậy chiều nay tôi có thể đi luôn được không? "

" Được, cô đi sớm về sớm càng tốt chứ sao. "

" Cảm ơn cô. Tôi xin phép về trước.. "

" Khoan đã "

Đang tính bước chân ra ngoài nhưng chưa kịp nhếch chân đã bị lời nói choé kia chạy lại, lotng oán than cuối cùng là sao đây cô Bae, làm thế nào cô gái kia mới dễ dàng để cô rời đi đây...

" Có chuyện gì nữa sao Bae tổng?" - Seulgi lo lắng hỏi

" Cô về đâu? Đi bằng gì? "

Seulgi cảm thấy câu hỏi này không được hợp lệ cho lắm, dù sao cũng là đời tư cá nhân của cô không lý nào cô ấy lại muốn dò xét kỹ càng như vậy huống gì với tính cách của Bae tổng việc này có chút khác thường, lại tự nghĩ hay là vì người kia cho rằng cô sẽ lũ bỏ công việc nên mới tìm hiểu cặn kẻ như thế..

" Tôi về Gyeonggi, gia đình tôi ở đó. Trước mắt chắc tôi nhờ Jimin đưa tôi ra bến xe. "

Vừa nghe hai từ " Jimin " bỗng dưng cả người cảm thấy khó chịu, Joohyun cũng không hiểu sao gần đây mình rất mẫn cảm với cái tên này mà nhất là từ chính miệng Seulgi phát ra càng khiến cô chán ghét..

" Tôi sẽ cùng cô ra bến xe. Jimin đang bận làm một số việc, anh ta không có thời gian dành cho cô đâu "

" ... "

" Thế nào còn đứng đó nữa. Đi thôi ! "

" Vậy làm phiền cô rồi Bae tổng "

Seulgi cố gắng kéo một nụ cười tươi hết cỡ trên khóe miệng, thật sự rất muốn từ chối nhưng lại không còn cách nào. Nếu chịu đựng một tí có thể không cần phải mất tiền đón taxi, mà giá thành taxi bây giờ chẳng hề rẻ tí nào nghĩ thế nên cô cũng chấp thuận.

Vậy là chiều hôm đó Joohyun tự mình cầm lái đưa Seulgi ra bến xe, điều này khiến mọi người trong công ty biết được đều hết thảy kinh ngạc bởi lẽ trước giờ chẳng ai có đủ quyền hạn được ngồi chung xe với cô Bae Tổng ma nữ và cũng chẳng ai can đảm dám ngồi bên cạnh chủ nhân của chiếc xe kia.

___________________

Đoạn đường từ công ty đi ra bến xe chỉ mất khoảng mười lăm phút nhưng đối với Seulgi mà nói tựa như mười lăm tiếng đồng hồ dài đăng đẳng qua đi, quả thật tay lái của Joohyun rất ghê sợ khiến cô ngồi bên cạnh mà lòng thấp thỏm không yên, mồ hôi cũng theo đó ứa ra không ngừng...

" Joo.. Joohyun à, cô cho xe chạy chậm lại một chút có được không? "

" Cô sợ sao? Tôi chạy như vậy là chậm lắm rồi đó "

" Cái gì mà chậm chứ, bay bay lướt lướt như gió...cô là tay lái lụa chắc " - Seulgi bụng thầm oán.

* kéttt.. *

Tiếng thắng xe gấp gáp vang lên, người trong xe cơ hồ không giữ vững tân bằng lập tức loài người về phía trước, đầu cũng mém một tí đập vào thành xe... Tạ ơn trời, cuối cùng cũng đã đến nơi.

" Seulgi, cô nhớ trở lại đúng ngày đó biết chưa? " - Joohyun vẫn luôn căn dặn điều mà từ này đến giờ cô lặp đi lặp lại hàng chục lần.

" Tôi nhớ rồi mà. Bae tổng, tạm biệt! " - Seulgi vẫy tay chào.

Joohyun nhìn theo bóng lưng người kia quay đi, từng bước từng bước chậm rãi tiến vào trong khu vực riêng biệt. Hiện chẳng rõ tại sao trong lòng không nỡ, giờ phút tiễn đưa thế này thật sự lần cô có chút lưu luyến, bản thân luyến tiếc muốn cô ta quay lại để mình được nhìn lần cuối..

" Seulgi! " - Joohyun thất thanh gọi.

" Nhớ giữ gìn sức khoẻ "

" Uhm. Cô cũng vậy, nhớ ăn đúng bữa. Khi về sẽ có quà cho cô "

Vậy tay lại chào tạm biệt, chỉ là ba ngày thôi tại sao cô lại thấy mất mát có chút không quen thế này. Nhớ lại lời vừa rồi cô ta nói sẽ trở lại và có quà cho cô chợt nhiên trong lòng vui sướng, miệng bất giác mỉm cười...

" Ba ngày thôi, sẽ qua nhanh thôi mà" - Joohyun tự trấn an bản thân.

Ấy thế mà trong ba ngày Seulgi rời đi Joohyun làm việc gì cũng không tập trung được, cả ngày cô cứ đếm từng ngày từng giờ mong đợi người kia trở lại rồi đêm về lại một mình suy tư rất vững tâm tư của chính mình. Cô ngày càng không hiểu nổi bản thân, từ sau cái lần mất mặt với cô ta li gần như thế làm cũng có chút bối rối rồi tiếp đến là chính mình xuất hiện những điều bất thường mà trước đây chưa từng xảy ra đối với ai. Có phải mình bị bệnh rồi không? Tại sao cứ để tâm đến cô ta như vậy... Hàng tá câu hỏi thi nhau quấn vào đầu cô khiến cô u sầu, bấn loạn. Thật khó chịu làm sao! Thà rằng người khác không hiểu mình, nếu tất cả đều không hiểu mình cũng còn có thể chấp nhận được, vẫn có thể ngậm ngùi cho qua nhưng chẳng có gì sầu não hơn việc ngay cả chính mình cũng chẳng thể hiểu nổi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro