7 | Moonbyul bị bắt cóc - Vụ án lột da người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moonbyul bắt đầu có cảm giác không ổn, cảm giác đó không chỉ dừng lại ở việc mơ hồ nữa mà ngày càng rõ ràng hơn từng chút một khi tay cô lướt qua lát gạch lớn này, trong lòng dường như rất khó chịu. Yongsun đứng bên dưới núp ở một góc cũng bất giác nín thở lại, nàng không muốn Moonbyul phát hiện ra nàng ở đây, càng không muốn Moonbyul biết nàng chính là kiểu người mà em ấy ghét. Đơn giản là vì nàng chưa sẵn sàng cho việc đó, mặc dù nàng thấy nó chẳng xấu xa đến nỗi phải giấu đi nhưng mà hiện tại vẫn chưa phải là lúc.

Ngăn cách bởi duy nhất một lát gạch, bầu không khí dù là phía trên hay dưới đều trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, không một tiếng động nào được tạo ra ngoài những tiếng sột soạt do Moonbyul đụng chạm sàn nhà phát lên.

"Meow ~~~~~~~~"

Ngay lúc tay Moonbyul gần như chỉ cách mỗi nút bấm mở hầm một gang tay thì bỗng nhiên mèo con trên người Moonbyul nhảy khỏi người cô chạy ra bên ngoài một mạch không thèm dừng lại. Moonbyul giật mình, hơi thở trở nên gấp gáp dù chẳng vì lí do gì cả, cô cứ cảm giác như mình vừa thoát chết một cách thần kì hay là điều gì đó khiến cô cảm thấy đặc biệt sợ hãi đến nỗi không điều khiển được hơi thở một cách bình thường được. Hơi dừng lại vài giây để lấy lại bình tĩnh, Moonbyul vội đứng dậy chạy ra ngoài tìm con mèo, không biết vì sao người gầy ốm như vậy mà cứ thích chạy lung tung.

Đuổi theo được một lúc mới phát hiện mèo con hình như ngửi được mùi của cô trên xe cho nên mới chạy đến xe cô đứng đợi ở đó, mặt còn rất ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cô với đôi mắt long lanh. Xem ra là nó cũng thông minh đấy chứ, bây giờ chính là muốn cô chở về nhà đây à? Moonbyul đứng trước cửa xe khom người ôm mèo con lên, mặt hơi xoay về hướng căn nhà kì lạ trước sau lưng, cô vẫn muốn vào đó xem lại một lần nữa xem sao.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Moonbyul reo lên, nhìn vào số danh bạ gọi đến, Moonbyul không do dự bắt máy ngay.

"Em nghe đây, có chuyện gì vậy Yongsun unnie?"

Yongsun đứng bên dưới hầm nghe được tiếng bước chân của cô dần biến mất rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền gọi một cú sang cho cô để vội đánh lạc hướng Moonbyul.

"Byulyi, em ở đâu vậy, tôi tới nhà mà không thấy em, em tới nhà tôi được không, tôi có chuyện cần nhờ." – Yongsun đem thanh sắt cất đi, lông mày cũng giãn ra không còn căng thẳng như vừa nãy.

Moonbyul quay mặt nhìn căn nhà tựa như lâu đài kia một lần nữa, sau đó liền gạt nó ra sang một bên mà nhanh chóng trả lời Yongsun.

"Em tới ngay, chị đợi em một chút nhé." – Yongsun luôn là ưu tiên hàng đầu của Moonbyul, mặc kệ mấy thứ không đâu kia đi, chỉ cần Yongsun một tiếng cần cô đến trước mặt chị ấy, cô liền biến thành tên lửa mà phi tới không do dự thêm giây phút nào.

"Ừ, tôi đợi em." – Yongsun nói xong cũng cúp máy theo, nàng không có nhiều thời gian, hiện tại Moonbyul có lẽ đã lên xe nổ máy chạy rồi, nàng cũng phải thu dọn một chút chạy ra đại lộ bắt ngay một chiếc taxi đi về nhà mình.

Trên đường trở về nhà, Yongsun ngồi trên taxi vẫn luôn suy nghĩ chuyện vì sao Moonbyul lại xuất hiện ở đây, em ấy không thể tự nhiên mà chạy đến đây được, có gì đó không đúng. Nếu như vừa nãy Moonbyul thật sự mở ra cửa hầm, nàng cũng chẳng biết giây tiếp theo cô sẽ như thế nào dưới thanh sắt trên tay nàng. Có lẽ nàng phải tìm ngày lựa lời hỏi cho ra lẽ mới được.

Moonbyul rất nhanh liền đến nhà nàng nhưng mà lại không thấy Yongsun ở đâu, cửa bên ngoài nhà cũng khoá mất, vốn định gọi cho nàng nhưng vừa xoay người liền thấy Yongsun bước xuống taxi.

"Yongsun, chị đi đâu thế?" – Moonbyul chạy tới bên cạnh nàng, tay gãi đầu không hiểu, Yongsun gọi cho cô bảo đến nhà, vậy sao chị lại bước xuống từ taxi vậy?

Yongsun mỉm cười nói:

"Tôi vừa từ nhà em về đó, tôi còn tưởng em ở nhà cho nên đến nhà tôi định nhờ cái này một chút, ai ngờ đến trước nhà lại thấy đóng cửa mất rồi nên tôi gọi taxi trở về nhà tôi."

"Oh, ra là vậy. Em xin lỗi, sở cảnh sát nhiều chuyện cần phải xử lý nên em về hơi trễ." – Moonbyul khuôn mặt áy náy nói, ẩn trong đôi mắt còn là một chút gượng gạo vì cô biết mình ít nhiều nói dối nên cũng hơi chột dạ. Yongsun bắt trọn được biểu cảm trên khuôn mặt Moonbyul, nhưng bây giờ thì điều đó không quan trọng.

"À xin lỗi, tôi quên mất em ở sở cảnh sát. Tôi gọi em qua có làm phiền đến em không? Việc này tôi nhờ em giúp thực ra cũng nhỏ thôi." – Yongsun bày ra vẻ mặt vờ như bản thân không muốn làm phiền đến Moonbyul, chỉ là do bất đắc dĩ nên mới gọi cho em ấy, cùng lúc bước tới mở cửa rồi mời Moonbyul đi vào.

Moonbyul nghe vậy vội tỏ ý không có gì, sở cảnh sát không còn việc gì nữa, lúc cô định lái xe về nhà thì nghe được điện thoại của Yongsun. Moonbyul không muốn nhắc đến khu phố đó, càng không muốn bàn luận về ngôi nhà đã bỏ hoang hàng chục năm kia, bởi vì nó cũng là một góc khuất trong quá khứ mà Moonbyul không muốn ai biết được, nhất là người cô yêu.

Chỉ cần nghe giọng thôi cũng đoán được cô không muốn nhắc đến chuyện kia, Yongsun dù không biết khu nhà bỏ hoang có liên hệ gì với cô nhưng không chừng cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Mặc kệ là như thế nào, nếu Moonbyul thật sự phát hiện ra căn hầm bí mật của nàng, thì nàng cũng chỉ còn cách ra tay với cô. Nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, nàng nghĩ mình phải cài thêm thiết bị theo dõi trên người cô, không thể qua loa như lúc trước nữa.

Moon Byulyi, rốt cuộc khu nhà bỏ hoang đó liên quan gì đến em hay em chỉ là tình cờ chạy tới mà tò mò tham quan một chút?

"Chuyện là như vậy, bóng đèn nhà tôi tự nhiên nó chớp vài cái rồi tắt cái bụp luôn, tôi xem qua thì phát hiện hình như bị cháy đuôi đèn nhưng mà tôi không biết thay đèn như thế nào. Em có thể giúp tôi chứ?" – Yongsun tìm đại một cái cớ nào đấy, vừa hay nàng nhớ đến cái bóng đèn đã hư từ lâu này, thường ngày nàng cũng không sử dụng đến nhưng mà bây giờ chính là lúc nó phát huy công dụng.

Moonbyul nhìn theo hướng chỉ tay của Yongsun quan sát được bóng đèn nhỏ gắn trên trần nhà, xung quanh đều bị cháy thành một màu đen thui như than. Yongsun đi vào nhà kho kéo cái thang gấp ra đặt ở vị trí phía dưới bóng đèn để Moonbyul bước lên nhìn qua một lần nữa xem có giúp nàng được không. Cô leo lên bậc cao nhất của cầu thang, tháo bóng đèn ra, quả nhiên là cháy đuôi rồi, chỉ cần thay một cái bóng đèn mới khác thôi thì sẽ dùng được, cũng không có gì quá phức tạp.

"Chị đợi em một chút, chị đến cửa hàng mua cái bóng đèn mới rồi gắn vào là xài được." – Moonbyul leo xuống, tay cầm bóng đen cũ nói với Yongsun, sau đó liền quay người đi khỏi nhà nàng nhanh chóng lái xe đi mất.

Yongsun mệt mỏi ngả người lên ghế sofa, hôm nay còn định chơi đùa cùng tên Jung Ah đến khi nào hắn còn nửa cái mạng mới thôi, không ngờ cô lại đột nhiên xuất hiện. Được rồi, dù sao đó cũng là Moonbyul nên không khiến nàng cảm thấy bực bội vì đã cắt ngang cuộc chơi của nàng, chỉ duy nhất cô là được đặc cách thôi đấy.

Nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc, cuối cùng Moonbyul cũng trở về, trên tay cô mang theo một bóng đèn mới, rất tự giác leo lên cầu thang thuần thục vặn bóng đèn qua lại, sau đó leo xuống nhờ Yongsun nhấn nút mở thử xem đèn có hoạt động không. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh cầu chì kéo gạt lên, đèn chiếu sáng đến nỗi nàng cảm giác như cả hạt bụi trên đất còn có thể thấy rõ được không sót một hạt nào.

"Woa, Byulyi mua cái đèn này ở đâu thế?. Đúng là đội trưởng Moon, cái gì cũng là giỏi nhất." – Câu này là Yongsun khen thật lòng, Moonbyul của nàng ưu tú như vậy, rất đáng được khích lệ.

Moonbyul nghe Yongsun khen mình, hai bên má liền đỏ lên.

"À, không có gì, thường ngày em cũng hay tự thay nên biết thôi. Giúp được chị là tốt rồi."

"Đợi tôi một chút, tôi đi lấy nước cho em uống." – Thình lình gọi người ta tới nhà mình như vậy nhờ giúp đỡ mà nãy giờ nàng lại quên mất rót nước cho người ta thì đúng là có hơi thất lễ rồi. Yongsun chậm rãi đi vào nhà bếp lấy ra ly nước ấm đưa cho Moonbyul.

Moonbyul nói Yongsun không cần khách sáo nhưng tay vẫn là nhận lấy ly nước từ em rồi uống gần hết nửa ly mới dừng lại. Lúc này Yongsun bỗng nhiên giật mình nói:

"Chết, xin lỗi Byulyi, này là ly nước của tôi uống vừa nãy, hình như tôi lấy nhầm ly của tôi cho em rồi. Giờ nhìn vết son nhạt nhạt trên đây tôi mới nhớ."

Moonbyul nhìn miệng ly nơi mà mình vừa đặt môi lên uống đúng là có vết son của Yongsun, lúc nãy vì ngại ngùng quá nên cô không đế ý đến, bây giờ nhìn lại mới biết nơi mình vừa uống cũng chính là nơi Yongsun đặt môi lên. Đây... đây chẳng phải là hôn gián tiếp à? Moonbyul tự mình nghĩ lung tung rồi tự đỏ mặt, đỏ tai, cổ họng còn tự động nuốt ừng ực mấy đợt nước bọt.

Yongsun tuy mệt nhưng sẽ không sơ sót đến mức đó, nàng cố tình muốn xem phản ứng đáng yêu này của Moonbyul thôi.

"À, cũng không sao, tôi uống nước rất sạch sẽ, sẽ không nhả nước bọt vào đó nên em không cần lo."

Moonbyul đang suy nghĩ lung tung nghe được Yongsun nói mới như bừng tỉnh khỏi trí tưởng tượng phong phú của mình, miệng lắp bắp trả lời:

"À không... được uống chung một ly nước với luật sư Kim là vinh hạnh của em."

Mấy ai biết được một giây sau, sau khi Moonbyul biết mình vừa nói ra câu nói kì quặc phía trên thì cô liền muốn chui xuống lòng đất mà sống luôn ở dưới đó. Trời ạ, tự nhiên nói cái gì ngộ nghĩnh vậy, Yongsun có hiểu lầm cô là kẻ biến thái không nhỉ, cái gì mà được uống chung một ly nước là vinh hạnh, trời ạ.

Moonbyul luôn nói ra những câu mà Yongsun không tài nào đoán trước, mấy câu của cô luôn khiến nàng không nhịn được phải bật cười, quả nhiên chỉ có cô mới khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

"Byulyi, để cám ơn em đã thay bóng đèn giúp tôi, không bằng tối nay em cùng tôi đi ăn tối được không, tôi còn chưa ăn tối đây này."

Moonbyul đương nhiên không thể từ chối, ăn tối cùng người mình yêu thích thì còn gì bằng, nhất là sau khi cô đã nghĩ thông về mối quan hệ giữa mình và Yongsun.

Lần này Yongsun cho Moonbyul chọn địa điểm vì trước đó nàng đã chọn rồi thì lần này tới cô, không nên để mình nàng chọn hết. Nàng cũng muốn xem Moonbyul thường đến đâu ăn.

Moonbyul chọn một quán ăn tương đối bình dân, ở đây là quán ăn Hàn Quốc truyền thống, bán những món ăn đặc trưng của Hàn Quốc và tuy không nổi tiếng trên mạng xã hội cho lắm nhưng chủ quán ở đây rất thân thiện, làm đồ ăn cũng ngon nữa nên Moonbyul thường hay ghé đến khi lười biếng nấu cơm canh ở nhà.

"Chị chọn món đi, cái gì em cũng ăn được hết." – Yongsun để menu lên bàn không có ý định xem qua, dù sao Moonbyul hay đến đây ăn thì cô tự động sẽ biết món nào ngon nhất ở đây. Nàng không rõ lắm nên không muốn phí công gọi làm gì. Moonbyul gật đầu gọi 5 món, gồm hai tô cơm trộn, hai tô súp thịt bò và một đĩa tokbokki gà phô mai lớn. Tuy quán không lớn lắm nhưng phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, vừa nghe Moonbyul gọi liền ghi chép lại ngay sau đó như tên lửa mà phóng vào trong nhà bếp.

Không gian ở đây thì bình thường, không có điểm gì nổi bật so với nơi khác, có lẽ lí do duy nhất chính là chủ quán ở đây thân thiện chăng? Yongsun bắt đầu hơi tò mò về vị chủ quán này rồi đấy, nói thật thì quán rất đông khách, đông khách hơn những quán bên cạnh rất nhiều.

"Người chủ quán ở đây còn nhỏ tuổi lắm nhưng mà em ấy rất giỏi, không những tự tạo ra món ăn riêng của mình còn làm chúng ngon đến không cưỡng nổi nữa, đặc biệt là em ấy chỉ dùng có một năm để thu hút lượng khách đến quán nhiều hơn gấp ba lần so với lúc vừa mới mở thôi."

Moonbyul vừa nói ánh mắt theo đó loé sáng lên khiến Yongsun có hơi khó chịu trong lòng, biết là cô chỉ đang thưởng thức và khen ngợi tài năng của người chủ quán gì đó nhưng mà nàng vẫn không nghe lọt tai từ nào.

"Oh, Moonbyul unnie, chị lại tới hả? Hôm nay lại lười biếng không nấu cơm phải không nè ~?" – Một cô gái tầm 1m6, nhìn mặt mũi khá non nớt, chắc là khoảng 2ba đổ lại đi đến bên cạnh Moonbyul vỗ vai cô. Yongsun thu hết vào mắt mình, đây chắc hẳn là nhân vật chủ quán mà Moonbyul khen hết lời nhỉ.

"Ủa, chị tưởng em về quê mấy tháng mà, hôm nay lên lại rồi à?" – Moonbyul bỏ qua kính ngữ mà xưng hô thoải mái như thể đang nói chuyện với bạn thân hay em gái của mình.

"Không, em xuống có hai tháng chứ nhiêu, nhớ chị nên phải trở về sớm thôi, vừa hay em mới lên lại ngày hôm nay liền gặp được chị, đây có phải gọi là định mệnh không ta." – Cô gái vừa nói hai mắt vừa cười tít lại trông vô cùng tinh nghịch, đây là năng lượng của tuổi trẻ chứ đâu.

Nói thế thôi chứ Moonbyul và Yongsun cũng có lớn hơn cô gái trước mặt bao nhiêu đâu nhỉ. Nhưng có lẽ vì những trải nghiệm khác nhau trong suốt những năm qua nên thành ra nhìn Moonbyul và Yongsun mới có chút trưởng thành hơn tuổi.

Yongsun nhấc lông mày lên một cái, cô em này được đấy chứ.

"À, em xin lỗi, đây là Eun Beol, còn đây là luật sư Kim. Lo nói chuyện quá mà em quên mất giới thiệu hai người với nhau." – Moonbyul cười ngượng ngùng nói.

Thì ra cô gái này tên là Eun Beol, một cái tên không mấy thông dụng trên thành phố.

"Chào em, Eun Beol." – Yongsun gật đầu lịch sự nói lời chào trước.

Eun Beol nghe đến Moonbyul nói người trước mặt đây là luật sư Kim, trong lòng nhanh chóng như đốt lửa hưng phấn, tay chân kích động cùng đôi mắt mở to không chịu tin luật sư Kim sẽ xuất hiện ở đây.

"OMG, em...em là fan của chị ấy ạ, chào chị, luật sư Kim, chị muốn ăn gì cứ gọi thoải mái ạ, bữa nay em bao ạ."

Ban đầu Moonbyul không giới thiệu tên của Yongsun, không phải vì nghĩ rằng nói luật sư Kim sẽ nhiều người nhận ra hơn mà là vì cô không muốn người ta gọi tên nàng ngoại trừ cô.

"Vậy sao được, cám ơn em, chị sẽ ăn thật ngon miệng." – Yongsun cười rạng rỡ đáp lại ý tốt của Eun Beol. Cô bé này nếu mà hâm mộ nàng thì tốt nhất đừng đứng gần Moonbyul nữa, cái tay kia còn đang đặt trên vai cô kìa, trông chẳng vừa mắt chút nào.

"Khách bên kia gọi em kìa, còn không qua bển đi á." – Moonbyul thấy Yongsun cười vui vẻ với Eun Beol, trong lòng đột nhiên khó chịu, gì chứ, em cũng có thể bao chị bữa này mà, tất cả các bữa sau còn được ấy nếu chị thích đến vậy.

"Quả nhiên, chủ quán ở đây thật sự có một sức hút riêng nhỉ?" – Yongsun cười nói với Moonbyul khi để ý được biểu cảm không mấy vui vẻ của cô.

Moonbyul bĩu môi nói:

"Cũng bình thường, làm sao có sức hút bằng em." – Đúng là ghen quá hoá ngốc, tối nay cô bị sao nhỉ, cứ nói ra mấy câu mà bản thân tự thấy nhục thế này. Yongsun cố gắng nén cười, nhìn chằm chằm Moonbyul giọng điệu tự hào nói:

"Ừ, đội trưởng Moon là hấp dẫn nhất, cũng không cần so đo với người khác làm gì, trong mắt tôi không ai có thể so lại em đâu."

Moonbyul quay mặt nhìn sang nơi khác không dám nhìn thẳng vào mắt Yongsun, nàng khen cô như vậy khiến tim cô không chịu được mà đập nhanh mấy nhịp. Hiển nhiên chỉ có lời khen của Yongsun mới khiến cô rung động tới mức này.

Hai người miệng nhỏ nhưng lại ăn rất tốt, ăn sạch từng món một không để đồ ăn thừa lại, thật ra cũng là thói quen và nguyên tắc ăn uống, hai người từ nhỏ đều được dạy là không được để thừa đồ ăn, sẽ rất phí phạm và người ưa hoàn hảo như cả hai thì lại càng không muốn thấy một dĩa đồ ăn còn sót lại vài ba miếng vụn vặt nằm trên đó, nhìn đến liền khiến người ta khó chịu không thôi, nhất định phải ăn cho sạch mới dễ chịu được. Eun Beol không nói suông, em thật sự đãi Yongsun một bữa nên không hề tính tiền hai người mà còn rất vui vẻ tiễn hai người khỏi quán, bày ra một nụ cười toả nắng chào tạm biệt Yongsun, trực tiếp bỏ qua sự hiện diện của Moonbyul.

Trên đường chạy trở về nhà cô, trong lúc Yongsun và Moonbyul đang nói chuyện phiếm với nhau,

"Không biết vụ của Shim Kiay như thế nào rồi nhỉ?" – Moonbyul chuyển chủ đề sang Shim Kiay, mặc dù cô không hề thích nhắc đến hắn ta nhưng mà bỗng nhiên muốn hỏi một chút về vụ kiện trước đó.

Yongsun lắc đầu.

"Tôi cũng không có theo dõi, đều giao cho thực tập sinh làm hết rồi, tuỳ vào năng lực của họ thôi."

"Aaaaaaaaaaaaa!"

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh từ dãy nhà bên phải vang lên đúng lúc xe Moonbyul vô tình chạy ngang qua, Moonbyul nhăn mày quay sang nói với Yongsun:

"Chị có nghe thấy gì không?" – Cô vừa nói vừa đạp thắng từ từ dừng lại, tay xoay bánh lái quẹo đầu xe chạy ngược trở về.

Yongsun gật đầu, lông mày đồng thời cau lại, tiếng thét này những người làm cảnh sát như nàng và Moonbyul nghe qua không ít rồi và chắc chắn là có liên quan đến điều gì đó không hề tốt lành chút nào. Đương nhiên rồi, gần như không có tiếng thét nào đột nhiên cất lên mà báo hiệu điềm tốt cả nhưng mà tiếng này còn ẩn bên trong sự sợ hãi và hơn hết là cội nguồn của những tội lỗi xấu xa đang ngự trị.

Chạy trở về nơi phát ra âm thanh vừa nãy, Moonbyul cùng Yongsun bước xuống xe quan sát xung quanh, là một căn nhà rất bình thường, hai người gõ cửa muốn vào bên trong xem có chuyện gì nhưng truyền đến bên tai là giọng người phụ nữ lớn tuổi đang run rẩy nói:

"Sao con lại khờ dại như vậy hả!!! Sao lại tự tử chứ con..."

Tự tử? Moonbyul ra hiệu với Yongsun, Yongsun hiểu ý đứng sang một bên sau đó cô đạp phăng cánh cửa ra, cả hai chạy vào bên trong cùng lúc đứng hình, hai mắt mở to hết cỡ khi phát hiện cảnh tượng bi thương trước mặt. Một cô gái treo cổ bằng dây thừng đang lơ lửng trên trần nhà, toàn thân dây thừng chỉ toàn máu với máu, không ngừng chảy dọc từ trên xuống dưới rồi thấm lên đỉnh đầu, mắt mũi miệng của cô gái trẻ và chảy xuống lem lên chiếc áo trắng tinh. Còn một điều nữa khiến thi thể này trở nên ám ảnh hơn chính là trên mặt cô gái được khâu bằng một lớp da dính máu đắp lên đè lấy phần da thật ở đằng sau.

Đây chắc chắn không chỉ là một vụ tự tử, chưa từng có vụ tự tử nào mà nạn nhân lại tự khâu phần da của người khác lên mặt mình hết.

Moonbyul lấy điện thoại ra gọi ngay cho đồng nghiệp của mình tới hiện trường, đương nhiên không thể thiếu người bên tổ pháp chứng và pháp y cũng phải đến hiện trường xem qua.

"Moonbyul, em đi lên tầng gác mái xem thử, tôi nghĩ trên đó có gì đó. Em đưa điện thoại cho tôi mượn một chút, tôi ở dưới đây chụp lại hiện trường trước."

Để tránh đợi mọi người đến hiện trường vụ án có thể bị tác động bởi một lí do ngẫu nhiên nào đó nên thường cảnh sát sẽ chụp lại trước để có thể nhìn tổng quan được hiện trường ban đầu chưa bị ảnh hưởng bởi cái yếu tố ngoài luồng khác. Moonbyul gật đầu đưa điện thoại cho Yongsun, còn cô thì leo lên cầu thang được thả từ tầng gác mái xuống, không quên nói qua thân phận của mình cho người phụ nữ tạm thời được cho là mẹ của nạn nhân biết.

"Tôi là đội trưởng Moon đến từ tổ điều tra đặc biệt tại sở cảnh sát thành phố Busan, hiện tại chúng tôi sẽ nhận vụ án này."

Người phụ nữ lớn tuổi ngồi dưới sàn nhà không ngừng khóc vì đau lòng cô con gái của mình phải đi tới bước đường này, trong lòng bà ta em thực sự đã tự kết liễu đời mình.

Moonbyul vừa bước lên tầng gác mái nhìn sang trái liền phát hiện ra có thêm một thi thể nữa, thi thể có vẻ còn mới vì máu vẫn đang chảy nên giải thích được việc vì sao vừa nãy khi ở dưới lại nhìn thấy dây thừng bị nhuốm máu và cả người cô gái bên dưới cũng bị dính máu. Máu của xác chết trên đây không ngừng chảy xuống dưới, không biết vô tình hay cố tình cô gái lại chọn treo cổ ở đây nên máu liền theo đó chảy xuống, tạo nên cảnh tượng cực kì ám ảnh những người chứng kiến được.

Moonbyul bước trở xuống đi đến đỡ người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy.

"Cô đừng kích động, cảnh sát sẽ xử lý tốt chuyện này."

Trông thấy bà ta cứ khóc mãi không dứt, Moonbyul lịch sự đưa khăn giấy cho bà.

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát dừng lại bên ngoài cửa, Yongsun trả điện thoại lại cho Moonbyul, đứng lại sang một bên quan sát mọi người làm việc. Moonbyul nhận lấy điện thoại từ nàng rồi cũng chẳng rảnh rỗi phải ngồi hỏi về những gì mà người phụ nữ lớn tuổi này chứng kiến được khi phát hiện ra thi thể nạn nhân và hỏi về thân phận của hai nạn nhân kia.

"Tôi vừa về đến nhà, còn định làm một bữa ngon cho con bé thì vừa mở cửa đã thấy con bé treo cổ tự tử rồi. Con bé là đứa con gái duy nhất của tôi."

"Vì sao cô lại nghĩ là tự tử?" – Mặc dù việc treo cổ gần như chiếm 90 phần trăm là nghiêng về khả năng tự tử nhưng mà Moonbyul vẫn không hiểu từ đầu tới cuối vì sao bà ta lại khẳng định chắc nịch đến vậy.

"Gần đây con bé tính tình rất thất thường, cũng tại bọn người thất đức buôn bán thứ hại người mới khiến da mặt con bé ngày càng trở nên tồi tệ, không những bị ửng đỏ mà còn nhiễm trùng nặng và không chữa khỏi được, sau đó mặt con bé liền nát ra trông vô cùng đáng sợ, từ đó con bé không dám đến trường sợ bạn bè trêu chọc mình. Gần đây tôi thấy con bé tinh thần tuột dốc, tối nay còn định nấu bữa ngon cho nó ăn thì không ngờ..." – Bà mẹ vừa khóc vừa kể.

Moonbyul nhăn mày.

"Ý cô là những loại kem dùng cho mặt không rõ nguồn gốc đang nổi trên mạng gần đây?" – Đúng là gần đây Moonbyul có chú ý đến những video tự bào chế kem dưỡng da mặt đang tràn lan trên mạng xã hội một cách không kiểm soát được, cô cũng biết những thứ đó không hề tốt chút nào, tổ quản lý an ninh mạng vẫn chưa bắt tay vào xử lý à?

Bà mẹ nghe Moonbyul nhắc đến từ kem liền gật đầu lia lịa, nước mắt lại chảy như thác đổ.

"Đúng vậy, chính là chúng nó, tôi nhớ là khoảng tuần trước con nhỏ bán mấy thứ đó còn đến nhà chúng tôi vì trước đó con bé nhà tôi có gọi điện hỏi về vấn đề da mặt của nó bị sưng đỏ thì có sao không, con nhỏ đó còn bảo không sao, chỉ là chút tác dụng phụ mà thôi, sau đó nó hẹn con bé sáng ngày hôm sau đến nhà tặng con bé một hủ kem chống tác dụng phụ phát tán. Con bé còn cười vui vẻ cám ơn nữa. Mặc dù tôi đã khuyên hết lời nhưng con bé không chịu nghe, vẫn tin vào con nhỏ đó, không nghe thì không biết, chúng nó nói chuyện thật sự rất khéo, cho nên liền thuyết phục được con bé tiếp tục mua và sử dụng, sau đó mặt mới bị nhiễm trùng nặng, chết tiệt, đúng là thất đức mà."

Trông thấy nhân viên tổ pháp y đã di chuyển thi thể nạn nhân nữ trên tầng gác mái xuống, Moonbyul vừa nói chuyện với bà vừa hướng tay chỉ về phía thi thể kia.

"Ý cô là người phụ nữ này đã bán những thứ kem kia cho con cô phải không?"

Bà nhìn sang hướng chỉ của Moonbyul, lúc nãy vì quá sốc và đau buồn khi phát hiện ra con gái tự tử nên bà căn bản không để ý thấy có thêm một cái xác trên tầng gác mái.

Bà mở to mắt giật mình, dù khuôn mặt người phụ nữ này có bị lột sạch đi chăng nữa thì bà cũng nhận ra chắc chắn cô ta là người đã bán thứ độc hại đó cho con bà.

"Chính là nó, lần trước nó tới đây cũng là mặc chiếc áo này, tôi nhớ mà."

Bà không hề ẩn dụ khi nói về việc dù da mặt cô ta có bị lột sạch bà cũng nhận ra vì trên thực tế cái xác chết này đúng là bị lột sạch da mặt một cách triệt để, hiện tại trên mặt là phần thịt mỏng đỏ tươi cùng với đôi mắt là thứ duy nhất được giữ nguyên trên khuôn mặt. Một phát hiện nữa là da mặt được khâu trên mặt cô bé hoàn toàn trùng khớp với da mặt bị rạch đi của người phụ nữ này.

"Tìm được những gì rồi Wendy?" – Moonbyul để lại lời cám ơn và an ủi bà rồi đi đến bên cạnh Wendy hỏi về tình hình của hai thi thể xem có gì khác thường.

"Trên tầng gác mái phát hiện thêm có một cây dao nằm sát góc bên trong còn dính máu, là máu của nạn nhân B – người phụ nữ tầm 29 tuổi, bước đầu xác định là hung khí giết B, cùng lúc đó phát hiện thi thể bị di chuyển từ bên trong kéo lết ra ngoài, góc áo xuất hiện vết răng của chó, ta cũng tìm được chú chó cảnh nằm trên tầng gác mái ở góc trong cũng là nơi tìm ra hung khí. Có thể cho ra suy đoán là con chó đã kéo lê thi thể đến gần cửa và hình như vị trí ở trong góc là nơi mà nó thường nằm, như cái ổ riêng của nó vậy. Khi thi thể được đặt trong góc, con chó đã nghĩ rằng có người muốn chiếm cái ổ của nó nên mới lôi người đó sang chỗ khác, trùng hợp lôi tới cạnh cửa,  máu trên thi thể chảy xuống dọc theo sợi dây thần được thắt qua móc treo trên tầng gác mái."

Moonbyul gật đầu, sau đó gọi Jung Sik qua tiếp tục dò hỏi, Jung Sik nhanh chóng tường thuật lại mọi thứ.

"Theo kết quả sơ bộ của tổ pháp chứng là vân tay của nạn nhân A – cô gái treo cổ có trên hung khí tại cán cầm con dao, xác định là nạn nhân B bị đâm nhiều nhát cho tới lúc chết, sau đó mới bị lột da mặt. Còn nạn nhân A thì do thiếu oxi mà chết do cổ bị siết chặt, trong trường hợp này nói chung chính là treo cổ rồi chết. Thời gian tử vong của hai người rất gần nhau, nạn nhân B chết trước đó nửa tiếng hoặc một tiếng sau đó tới nạn nhân A. Dây thừng chỉ có dấu vân tay của A, xác định phần da mặt được khâu lên mặt A chính là da mặt của B. Hiện trường không xuất hiện thêm dấu chân hay dấu tay của người thứ ba nên em nghĩ đây là vụ giết người rồi tự tử."

Yongsun vẫn luôn đứng cạnh Moonbyul quan sát từng thứ một, tai nghe mắt nhìn, đầu liền nhảy ra vô vàn trường hợp và tình huống.

"Hoàn toàn có khả năng người thứ ba xuất hiện!" – Yongsun cùng Moonbyul cùng lúc lên tiếng, lúc này cả hai đảo mắt nhìn đối phương một cái, miệng hơi kéo lên vì cả hai đều quan sát được điểm khác thường trong vụ việc lần này.

Yongsun không tiếp tục nói, nàng biết Moonbyul đang nghĩ điều gì và chắc chắn rằng nó chính là điều mà nàng cũng đang nghĩ đến.

"Trên các bậc cầu thang lên tầng gác mái, có tìm được dấu chân hay dấu tay nào không?" – Moonbyul hỏi Jung Sik và Wendy, lúc này hai nhân viên cấp dưới mới lật lại sổ ghi chép xem lại một lần nữa.

"Dạ không ạ, sao vậy đội trưởng?" – Jung Sik mặt ngu ngơ không hiểu vì sao Moonbyul lại hỏi điều này.

"Jung Sik, nếu cậu là A, cậu có giết người sau đó tốn công bưng cái xác lên tầng gác mái giấu đi rồi còn xoá sạch dấu tay và dấu chân trên bậc thang cũng như trên người nạn nhân B nếu có không? Ý là cậu đã xác định rằng mình sẽ tự tử lúc sau ấy." – Moonbyul xem qua quyển nhật ký vừa được tìm thấy trong phòng A, quyển nhật ký này miêu tả rất rõ cảm giác tuyệt vọng của cô bé.

Hình như cô bé còn nhiều lần khóc khi đang viết nữa nên mực ở trên trang mới bị lem đi ít nhiều. Cô bé nói về việc mặt mình ngày càng trở nên xấu xí, nói về việc bị bạn học trêu chọc là con quái vật xấu xí, phù thuỷ ghê tởm hay thậm chí là bạn học còn vẽ lên bàn cô bé những hình ảnh về khuôn mặt nguệch ngoạc để hình dung khuôn mặt của em. Gần như ngày một tuyệt vọng hơn về vẻ ngoài của mình nên cô bé đã nhiều lần ghi hai chữ tự tử ở cuối trang, cuối cùng cô bé thật sự đã chọn cách tự tử.

Nếu xét về mặt hiện trường và các bằng chứng bề mặt thì có thể người thứ ba đã xuất hiện một là có kế hoạch giết chết B, hai là không hề có kế hoạch nhưng vẫn ra tay giết chết B một cách ngẫu nhiên, sau đó giấu ở trên tầng gác mái trong nhà A, tiếp đó là xoá đi dấu vân tay và dấu chân của mình ở tất cả các nơi, không quên để vân tay của A lên hung khí giết B ý muốn đổ tội cho A giết người rồi tự tử giấu xác. Tuy nhiên, cô không hiểu vì sao nếu B chết trước A thì hung thủ lại phải đợi A treo cổ tự tử mới đi bưng xác B lên tầng gác mái sau đó còn rất tỉ mỉ mà lột da B để khâu lên mặt A.

Nghi vấn ở đây: một là hung thủ không lý nào nếu muốn giết B mà lại quay trở ngược vào nhà A và biết trước được A sẽ tự tử mà đi giấu xác trên gác mái, hai là hung thủ có thể để xác ở dưới sàn nhà thay vì phải bưng lên đó cho tốn sức lại tạo khả năng để lại dấu vết của mình, ba là tại sao hung thủ lại lột da B rồi khâu lên mặt A.

Còn nếu nghiêng về trường hợp A giết B thì A đáng lẽ phải để lại dấu vân tay hay dấu chân trên cầu thang, và một cô bé nhỏ người như A gần như không có khả năng cõng một người lớn như B lên mấy bậc thang sau đó còn lột da rồi tự khâu vào mặt mình được. Nếu nói A tự xoá đi bằng chứng trên bậc thang vậy thì sao không xoá luôn trên hung khí, thậm chí là khi A có ý định tự tử, không tự nhiên lại tốn sức chứng minh mình không phải hung thủ.

Một trường hợp nữa là A và B đều do hung thủ giết chết nhưng mà dựa trên hiện trường thì A hoàn toàn thuộc về khả năng tự tử vì có động cơ, có quá trình miêu tả tâm lý thiên về chấm dứt cuộc sống, nguyên nhân chết cũng được xác thực là bị dây thừng siết chết, nếu như bị giết thì chắc chắn cô bé phải vùng vẫy hơn thế nữa, phải cố gắng nắm lấy phần thân dây thừng phía trên để không bị siết chết, cào cấu hoặc làm những động tác khác lên thân dây nhưng móng tay của cô bé hoàn toàn sạch sẽ, nguyên vẹn và không có hình dạng bị sứt mẻ.

Thế nên tình huống đầu tiên là khả quan nhất, chỉ có điều không hiểu vì sao hung thủ lại xử lý mọi thứ quá mức bất hợp lý và cồng kềnh như vậy.

"Trước cứ vậy, Wendy, em ghi lại hết mọi thông tin dù lớn hay nhỏ nhất đều không được bỏ sót, Jung Sik, cậu đi điều tra danh tính của nạn nhân B, Lin và Punch, hai người đến mấy nhà hàng xóm bên cạnh hỏi xem trong lúc xảy ra vụ án có nghe hay thấy được điều gì kì lạ không." – Moonbyul phân phó nhiệm vụ cho mỗi người, còn cô thì quay sang một lần nữa hỏi mẹ nạn nhân A về tất cả những gì liên quan đến A để giúp vụ án nhanh chóng đi đến hồi kết.

Yongsun bước đến gần xác của B nhìn khuôn mặt còn thấm đầy máu của cô ta, tay nghề lột da này không phải đơn giản, lột đi phần da với độ dày không hề bị chênh lệch đi là điều không phải ai cũng làm được. Hung thủ không thể là cô bé được, hung thủ này nắm rõ được ngũ quan trên mặt mỗi người nên việc dùng dao cứa phần da ra không những phải bén mà thân dao còn phải sạch để không làm dơ da mặt khi cắt ra.

Nếu là nàng thì sẽ không dùng phương thức này, chỉ là nó cũng không có gì thú vị cho lắm, nếu một cái xác không có mặt thì làm sao thoả mãn được niềm vui khi tra tấn của nàng, ít ra nàng muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt còn dính da của người mà nàng chơi đùa trong khoảng thời gian ngắn hoặc dài.

****************

Đêm tối tĩnh lặng, ánh trăng dù vẫn luôn soi sáng bầu trời nhưng cũng là lúc những con ác quỷ trỗi dậy đi săn lùng con mồi thơm ngon của chúng, một là để ăn, hai là để thoả mãn thú tính của chúng. Màn đêm làm sao khiến người ta cảm thấy cô đơn được khi mà bản thân họ không biết nó đáng sợ hơn là đáng buồn.

Sau khi thu thập hết tất cả những bằng chứng cũng như lời khai cần thiết, cả đội cùng nhau trở về sở cảnh sát, đêm nay lại là một đêm tăng ca nữa, thật không hiểu thành phố này bị sao, mới cách có mấy ngày lại thêm một vụ giết người. Bộ giáo dục nên xem lại hệ thống giáo dục của mình đi, hoặc con người trong xã hội này nên xem lại bản thân mỗi ngày ra đường có vô tình nói ra hay làm ra những thứ tổn thương người khác hay không, cớ sao cứ mỗi ngày mỗi giờ lại có một vụ sát hại xảy ra như vậy?

Moonbyul chở Yongsun về nhà trước, trên đường về nhà Yongsun mới lên tiếng nhận xét:

"Tôi nghĩ vụ này khá phức tạp đấy, em định ở sở cảnh sát tới sáng ngày mai luôn à?" – Từ nãy giờ mặt Moonbyul cứ giữ nguyên biểu cảm nghiêm trọng, cả lông mày cũng quên mất phải giãn ra.

Kì thực lúc này nghe thấy giọng Yongsun, Moonbyul mới nhớ ra bản thân là đang chở nàng về nhà, mặt cũng hoà hoãn hơn. Cũng chịu thôi, trước đó mỗi khi có vụ án xảy ra là tự động mặt cô sẽ đóng băng lại, chính cô cũng không phát hiện ra điểm đó.

"Ừm, em sợ là hung thủ sẽ không dừng lại ở một người, em gần như khẳng định là có người thứ ba trong vụ án này. Còn chị, chị nghĩ sao?" – Moonbyul muốn xin ý kiến của Yongsun, cô biết nàng từng đảm nhận chức đội trưởng ở tổ trọng án thì chắc chắn năng lực là cực kì tốt. Hậu bối xin chút nhận xét từ tiền bối là chuyện hiển nhiên.

Yongsun suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là có vài điểm chưa giải thích được nhưng mà tôi nghĩ suy nghĩ của em cũng giống tôi, nên tôi cảm thấy cứ điều tra theo hướng đó sẽ tìm ra được hung thủ thôi. Đừng bỏ sót bất cứ thứ gì là được."

Để bắt được hung thủ và kết thúc một vụ án thật ra không quá khó nhưng căn bản không thể xem là dễ dàng, nhưng mà chỉ cần chúng ta luôn đi theo từng bước một trong quá trình điều tra để không bỏ qua bất kì bằng chứng hay manh mối nào thì chắc chắn sẽ tìm ra được hung thủ. Không được chủ quan, không được chỉ đứng dưới một góc nhìn nào duy nhất, phải biến mình thành hung thủ, biến mình thành nạn nhân, biến mình thành nhân chứng, sau đó biến mình thành một người ngoài cuộc đứng bên ngoài sự việc và đoán xem mọi người sẽ làm gì, tình huống gì có thể xảy ra. Mỗi góc nhìn như vậy sẽ mang lại cho ta cảm giác gần với hung thủ hơn bao giờ hết, là một trong những bước cực kì quan trọng góp phần kết lại toàn bộ vụ án.

"Em hiểu rồi, cám ơn chị, Yongsun." – Moonbyul mỉm cười khi Yongsun là người duy nhất hiện tại có cùng suy nghĩ với cô, việc đó khiến cô cảm thấy như mình và chị có sự liên kết vô hình nào đó.

Yongsun cũng mỉm cười, đẩy giọng mình cao hơn để khích lệ Moonbyul.

"Cố lên, tôi chắc chắn đội trưởng Moon sẽ phá vụ án này trong vòng chưa đến ba ngày."

"Ây, chị nói vậy là gây áp lực cho em rồi." – Moonbyul cười xấu hổ nói, chuyện đó cũng hên xui thôi.

"Có áp lực thì mới làm việc hiệu quả được chứ, em mà xong việc trong vòng ba ngày thì tôi dẫn em đến nơi này rất đẹp luôn."

"Thật chứ, chị hứa rồi đó nha." – Moonbyul đôi mắt loé sáng trông vô cùng hiếu chiến và cũng xen lẫn mong chờ với lời hứa hẹn của Yongsun.

Sau khi chở Yongsun đến trước nhà nhìn nàng bước vào cửa rồi Moonbyul mới chạy ngược trở về sở cảnh sát, bắt đầu bắt tay sắp xếp mọi thứ. Một buổi tối tăng ca đầy căng thẳng với bầu không khí gần như ngưng đọng lại khiến những ai bước ngang qua tổ điều tra đặc biệt cũng cảm thấy bị khí thế bên trong bức đến hơi khó thở. Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, mọi người đều không có chuẩn bị trước nên tinh thần không tránh khỏi bị ảnh hưởng nhưng mà ai nấy cũng rất tôn trọng và nghiêm túc với công việc của mình, kéo căng đôi mắt cùng với công suất hoạt động mạnh nhất của bộ não mà mổ xẻ từng chi tiết một.

Cho dù có tăng ca 8 tiếng đồng hồ liên tục nhưng cho đến sáng ngày hôm sau, những thứ được xem là mới phát hiện được lại chỉ là danh tính của nạn nhân B.

Đúng như trước đó mẹ của nạn nhân A đã đề cập đến, B chính là người phụ nữ buôn bán thứ kem thoa lên da mặt được pha chế với những nguyên liệu độc hại và chưa qua kiểm duyệt. Người phụ nữ này tên là Seul Queen, năm nay ba mươi tuổi, cô ta quay rất nhiều video trực tiếp trên các trang mạng SNS để phục vụ cho việc buôn bán kem độc hại của mình. Mỗi video đều lên đến hàng nghìn lượt xem, khách hàng không phân lớn nhỏ, nhỏ có lớn có, nam có nữ có, mỗi ngày xem ra có thể bán từ 50 đến 100 hộp như vậy. Sống một mình và không có người thân, hàng xóm cạnh nhà cũng không hay bắt chuyện với Seul Queen nên không rõ cô ấy là người thế nào.

Nực cười, còn có thể là người thế nào chứ? Một người không có lương tâm chăng?

Còn nạn nhân A tên là Ahn Huyn, năm nay vừa tròn 18 tuổi, Ahn Huyn là khách quen của Seul Queen, khi xem qua tin nhắn trao đổi trên mạng của hai người thì Ahn Huyn rất hay đặt hàng của Seul Queen về dùng, mỗi lần như vậy đều mua 2 hộp trở lên. Những tin nhắn gần nhất là tin nhắn hỏi về việc vì sao da mặt của cô bé lại bị ngứa và sưng đỏ, Seul Queen nhắn lại là do tác dụng phụ, sau đó hẹn cô bé sẽ tới nhà chính tay tặng cô bé lọ sức chống tác dụng phụ. Có vẻ vì Ahn Huyn bắt đầu nghi ngờ Seul Queen nên bắt buộc cô ta phải tới thẳng nhà để nói cho ra lẽ.

Hàng xóm của A cũng như hàng xóm B, ít tiếp xúc với A nên cũng chẳng biết gì nhiều, với cả lúc đó trời đã tối nên căn bản nhà nhà đóng cửa, không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Cộng thêm việc khu phố nơi A sinh sống mỗi nhà đều được ngăn cách bởi hàng rào và xung quanh hàng rào thường trồng rất nhiều cây cối nên hẳn là không thể quan sát qua nhà người khác đang làm gì được rồi, trừ khi đi ngang qua cửa nhà.

Tài liệu tổ pháp chứng và pháp y đưa qua không tìm được thêm manh mối mới nào, chỉ khẳng định lần nữa những phát hiện trước đó là trùng khớp không sai. Còn hai thi thể không hề có điểm khác thường, vẫn là hai nguyên nhân chết như ban đầu suy đoán, treo cổ chết và bị đâm nhiều nhát đến chết. Lại là một vụ án không dấu vân tay, không dấu chân, không nhân chứng, thậm chí lần này còn không có camera quay lại được một chi tiết nhỏ nào.

"Mọi người về nhà thay đồ nghỉ ngơi một chút đi, ăn uống nạp năng lượng nhiều vào mới nghĩ ra được manh mối mới." – Moonbyul đứng dậy vươn người, bẻ khớp cổ qua lại để cơ thể không bị cứng khi ngồi quá lâu.

Lúc này một cảnh sát an ninh đường phố vừa thở hổn hển vừa chạy vào trong tổ điều tra đặc biệt, khuôn mặt hốt hoảng nhìn mọi người trong phòng, sau đó cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình càng nhanh càng tốt để tường trình lại với Moonbyul vụ việc mà cậu vừa tận mắt chứng kiến được.

"Có một xác chết...xác chết ở dưới con sông ngoài thành phố ạ!"

Moonbyul mệt mỏi xoa hai bên huyệt thái dương:

"Đây là tổ điều tra đặc biệt, cậu có đi lộn không, đáng lẽ phải qua tổ trọng án mới đúng." – Xác chết thì làm sao chứ, có liên quan gì đến vụ án của cô đâu.

Cậu thanh niên ôm ngực, mày nhăn lại nói:

"Xác chết khi kéo lên trên, phát hiện khuôn mặt bị lột mất phần da ạ."

"SAO!?" – Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt hét lên, trừ cậu thanh niên ra bị mọi người hét lớn hù đến giật mình lùi ra sau vài bước.

"Cho nên tôi mới tới đây báo cho đội trưởng Moon biết, tôi nghe nói tối qua mọi người tìm được xác chết cũng có tình trạng giống vậy nên chắc là có liên quan đến vụ án mọi người đang điều tra. Hiện tại thi thể đã được đem về tổ pháp y kiểm tra, vì xác bị trôi theo dòng sông nên không xác định được hiện trường đầu tiên xảy ra vụ sát hại là ở đâu." – Cậu cảnh sát an ninh đường phố chậm rãi nói hết những gì mà mình biết được cùng với một số thông tin cơ bản cho Moonbyul biết.

Moonbyul thở dài khoác áo khoác lên đi đến phòng pháp y, cô muốn nhìn qua hình dạng của thi thể là như thế nào. Trước đó cô đã nói là sợ hung thủ sẽ không dừng lại ở một người, nay liền đúng như vậy, nạn nhân thứ 2 thật sự đã xuất hiện.

Thay một bộ đồ trùm kín người, đeo khẩu trang cùng bao tay lên, Moonbyul bước vào phòng của nhân viên pháp y theo dõi quá trình khám nghiệm tử thi. Giống y hệt nạn nhân B, người này đồng dạng bị lột da mặt để lại hai con mắt, hơn nữa cũng là giới tính nữ. Xem ra hung thủ lần này là một tên biến thái thích lột da người khác, phần da kia đang trôi ở ngoài sông hay là hung thủ có ý định sưu tầm chúng nhỉ? Lần trước phần da của nạn nhân B không bị lấy đi mà thay vào đó là khâu vào mặt A, còn lần này vì phát hiện xác chết trôi dưới sông nên không biết được phần da kia ở đâu.

Điên mất thôi, Moonbyul lại nhận được kết quả không hề khả quan chút nào, vì ở dưới nước vớt lên nên đương nhiên là không thể để lại dấu tay hay dấu chân gì được, nạn nhân chết chưa đầy 5 tiếng, nguyên nhân chết là bị đâm một nhát trí mạng vào phổi, dẫn đến thiếu máu mà chết. Moonbyul trở về tổ của mình, mệt mỏi ngã người nằm lên ghế sofa.

"Sao rồi đội trưởng? Xác chết đó có thật liên quan đến vụ án của mình không ạ?" – Wendy vừa từ căn tin mua sandwich cùng với cà phê lên cho mọi người thì thấy Moonbyul nằm uể oải trên ghế sofa. Đội trưởng Moon còn nản thì xem ra vụ án này mệt đây.

Moonbyul ngồi dậy nhận lấy ly cà phê mà Wendy đưa cho cô.

"Lại là một vụ giết người liên hoàn, tôi nghĩ vậy." – Moonbyul thở dài uống hết nửa ly cà phê mới dừng lại không uống nữa.

Moonbyul không phải vì xuất hiện thêm một nạn nhân mà nản chí chỉ là nghĩ đến vụ án liên hoàn này chắc chắn sẽ kéo dài hơn ba ngày nên cô mới hơi thất vọng một chút. Nếu vậy thì không đi cùng Yongsun đến nơi nàng muốn dẫn cô đến được, cô đã mong chờ rất nhiều vào ngày đó mà.

Vốn định nghỉ ngơi thì bây giờ chắc chắn là không có thời gian nghỉ rồi, Moonbyul cùng mọi người lại bắt đầu chiến đấu với đống tài liệu, hồ sơ trên bàn, sau đó là đống ảnh được dán đầy trên bảng trắng, không quên nhờ Lin và Punch chạy xung quanh bờ sông xem có phát hiện gì mới không. Cảnh sát từ trước tới giờ căn bản sợ nhất là những vụ án không đầu không đuôi không có nguyên do gì như vậy, cứ như hung thủ chọn ngẫu nhiên một người để giết vậy.

Hung thủ lần này có vẻ chú trọng về vấn đề da mặt, vậy nghĩa là da mặt của hai nạn nhân B và nạn nhân mới đây tạm gọi là C chắc chắn phải có điểm gì đó đặc biệt. Xem qua thì đúng là B và C đều sở hữu kiểu mặt hài hoà, nếu xét trên những tấm ảnh tìm được của họ thì da mặt họ nhìn vào rất tự nhiên, không có son phấn nhiều, ngũ quan đẹp mắt, màu da cũng trắng. Vậy thì rất có khả năng hung thủ yêu thích những người có da mặt đẹp như vậy, nghĩa là hắn thích sưu tầm chúng.

Đó là những gì Moonbyul đoán thôi, còn thực tế thì không biết. Nhưng mà bên cạnh thì biết được một điều nực cười không kém nữa là B tuy bán kem độc hại cho người khác nhưng cô lại dùng toàn kem cao cấp từ những nhãn hiệu nổi tiếng.

Từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, cả tổ lại tiếp tục đứng rồi ngồi, ngồi rồi đứng trong phòng. Đi qua đi lại, ngồi lên ngồi xuống, chắc cũng phải ngáp gần chục lần rồi. Kết luận lại là... con số không tròn trịa.

"Thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi tắm rửa đi, tối 7 giờ tập trung tại sở, vậy đi." – Nói xong, Moonbyul quay người đi khỏi sở cảnh sát.

Đứng ở bãi giữ xe, Moonbyul mệt mỏi xoa mắt đi đến khu vực để xe của mình, tay cầm điện thoại bấm gọi cho Yongsun.

"Alo, Byulyi à?" – Yongsun đang đứng trong công ty bảo hành quan sát nhân viên kiểm tra xe của nàng thì nhận được điện thoại của Moonbyul. Đây là chiếc xe yêu quý của Yongsun nên nàng phải đích thân đến theo dõi kĩ tiến trình làm việc của nhân viên mới an tâm được.

Moonbyul thở dài:

"Lần này chắc không được rồi, ba ngày thì ngắn quá, cho em thương lượng được không?"

Moonbyul vừa nói xong, bên kia Yongsun liền bật cười thành tiếng

"Oh, không được thương lượng, quân tử thì nhất ngôn cửu đỉnh, nói rồi không được rút lại đâu."

Moonbyul bĩu môi bước tới xe của mình.

"Sáng nay người ta lại tìm thấy một nạn nhân mới cũng bị lột da như nạn nhân B hôm qua nên em nghĩ đây chắc chắn là vụ án liên hoàn rồi, bây giờ cả giới tính của hung thủ, em còn không rõ đây."

"Da mặt sao? Hẳn là hung thủ có tâm lý biến thái rồi." - Yongsun gật đầu không có gì quá bất ngờ, từ ban đầu nàng đã khẳng định 100% hung thủ là kẻ biến thái yêu thích việc lột da mặt của nạn nhân rồi.

Moonbyul lắc đầu chán nản

"Dù sao thì...Ưmmmm!!!!"

Ngay lúc này từ đằng sau xuất hiện một người đàn ông to cao dùng khăn tẩm thuốc mê bịt vào miệng Moonbyul, thuốc mê trên khăn được tẩm rất nhiều, vừa hít vào thôi đã khiến đầu cô trở nên mơ màng.

Dù trong tình huống bất ngờ như thế nhưng với kinh nghiệm xử lý tình huống của Moonbyul thì cô nhận ra bản thân hoàn toàn không cơ hội phản kháng dù chỉ một chút, chỉ còn cách đặt cược để người khác tìm được vị trí của cô thay vì lúc này giằng co thì thuốc sẽ thấm nhanh hơn. Moonbyul nhanh tay bỏ điện thoại vào trong túi quần, cô chắc chắn Yongsun sẽ hiểu ý cô và biết cô đang gặp nguy hiểm. Nếu nàng không biết thì cùng lắm khi cô bị giết, người ta vẫn có cơ hội nhờ vị trí phát trong điện thoại cô mà tìm được hung thủ. Cứ như vậy, người đàn ông to cao không để ý chuyện Moonbyul bỏ điện thoại vào trong túi quần vì hắn chỉ đang chăm vào việc khiến cô ngất đi, vừa nghe thấy có tiếng người bước vào bãi đậu xe, hắn liền ôm cô quăng vào hàng ghế ngồi phía sau, leo lên chiếc xe mà hắn vừa lái đến sau đó chạy khỏi bãi giữ xe với tốc độ cực nhanh.

Yongsun tim đập lệch đi một nhịp, nàng nói nhỏ qua loa điện thoại bởi vì nàng cảm nhận được có chuyện gì không tốt xảy ra với cô rồi. Nếu là bắt cóc thì nàng càng không thể nói lớn được, nếu vậy sẽ khiến hung thủ phát hiện ra.

"Byulyi... em có nghe tôi nói gì không? Byulyi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro