2. SẮP CÓ BÁNH BAO CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Linh lắc đầu, túm cô ra khỏi cái lưng của mình, nhíu mày :
                             
Thu Phương còn chưa kịp trả lời đã thấy đám của Hà My chạy tới, bộ dạng vô cùng hung hãn. Bọn chúng cùng tuổi với nàng và cô, nhưng học chung lớp với Thu Phương ở dãy trên, nàng thì học dãy dưới, cái đám này thật sự quá đáng, lúc nào cũng theo ức hiếp Thu Phương. Lúc thì giành bánh kẹo của cô, lúc thì đánh cô, lúc thì véo vào gò má của cô, lúc thì bắt cô phải chép bài hộ bọn chúng.                      

Uyên Linh xắn tay áo lên, lôi Thu Phương ra sau lưng mình, nghênh mặt nhìn bọn chúng :
                             
- Gì đây ? Định làm gì chị ấy ?
                           
- Ai cha, Uyên Linh.....mỹ nhân cứu cục bột sao ? Haha....Tránh ra. - Hà My nhìn nàng đăm đăm, rồi ngó con rùa sau lưng nàng, nhếch môi cười.

- Mày đụng tới người yêu của tao, tao cho mỗi đứa một trận....- Uyên Linh gằng giọng, nhìn bọn chúng, dám đụng tới Thu Phương, nàng liều mạng với chúng, nàng có võ đó. Bây giờ lo cho người yêu, quên luôn trong bụng mình đang có một đứa nhỏ yếu ớt.
                             
- Mày dám ? - Hà My nhào tới 2,3 bước, hậm hực nhìn nàng.

Uyên Linh nhướn mắt thách thức, tay giơ ra thủ võ. - Thử......

Bọn chúng biết nàng có võ, lại hung dữ  có tiếng của khối 12 này, liền giơ tay ra, dọa Thu Phương, rồi nhanh chóng biến đi nơi khác.

Sau khi thấy bọn chúng đã đi, cô mới chui ra khỏi lưng nàng, hất mũi, rồi xoa xoa hai cái vật tròn trĩnh của mình, nhăn nhăn mặt :

- Tự nhiên đá vào mông người ta.....đau chết được.

Uyên Linh lắc đầu, tại sao nàng lại yêu say đắm cái con người trẻ con này chứ ? Nàng xoay mông cô lại, phủi phủi bụi ở mông cho cô rồi khoanh tay lại nhìn cô, khuôn mặt có phần bất lực :

- Sau này đừng có lại gần tụi nó.

- Hứ, Phương có lại gần tụi nó đâu, tự nhiên á, đang ăn kẹo, cái lại đá vào mông người ta, còn giựt kẹo của người ta. - Thu Phương méc méc, cái má bánh bao lắc lắc theo từng câu nói, làm Uyên Linh cảm thấy cưng thêm mấy phần.

Nàng bật cười, chắc tại cái tính hiền lành của Thu Phương nên nàng mới yêu chăng ? Yêu cái má bánh bao, yêu làn da trắng trẻo, yêu cái bộ mặt trẻ con, nhất là cái tính siêng năng và hiền như cục đất.
                             
Họ gặp nhau vào hai năm trước, nhà Uyên Linh chuyển lại gần căn hộ nhà Thu Phương, lúc đó hai đứa mới bắt đầu vào lớp 10.
                             
Ban đầu nàng còn nghĩ cô là một soái ca tính khí ngút trời khi thấy bộ dạng cô mặc sơmi trắng quần âu, mang sneaker đi học. Ai dè.....thôi bỏ đi. Khỏi kể nữa. Từ lúc yêu nhau, toàn Uyên Linh đứng ra bảo vệ cô, học võ cũng là ý của cô, cô kêu nàng học võ để bảo vệ cô, coi có chịu nỗi không ?
                             
Nhưng nàng cũng thông cảm, cô là con một, cha mẹ cũng hiền lành nên tính cô hiền lành cũng là đương nhiên. Thôi, thà có người yêu hiền lành như vậy đi cho nó lành, chứ gặp mấy ông soái ca miệng lưỡi ngon ngọt, tán gái như cơm bữa, mất hồi nào không hay.                  

Thu Phương thấy nàng dòm mình hoài nên ngại ngại, rồi sực nhớ gì đó, lôi trong đó ra hộp sữa milô chìa ra cho nàng :

- Cho em nè !

- Thôi, chị uống đi. - Nàng từ chối, lắc đầu, véo véo gò má của cô, nàng đặc biệt yêu thích cái gò má này đó nha. Ngày nào cũng muốn ngắc cho thỏa lòng.

Thu Phương nghe xong thì gật đầu, cắm ống hút vào hộp, hút rột rột trước mặt nàng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Uyên Linh thở dài, thử đời có người yêu nào như Thu Phương không, nàng nói không uống thì cô lập tức uống, người gì vô tư dễ sợ. Thôi, không thèm chấp nhất.

Cả hai bắt đầu đi dọc lên lớp. Đến dãy học của nàng, Thu Phương vẫy vẫy tay, mắt híp lại :

- Bái bai, học chăm chỉ nha.

- Bai. - Nàng vẫy tay, sau đó đi vào lớp, vẫn chưa thể nói chuyện đứa nhỏ cho Thu Phương nghe.

Nàng nằm ền trong lớp, tay luồn xuống xoa xoa cái bụng của mình, chỗ này thật sự có một đứa nhỏ sao ? Nàng thật không thể tin được, tại sao có thể chứ ? Tại sao có một đứa bé " chui " vào cái bụng nhỏ xíu của nàng được chứ ? Uyên Linh lắc lắc đầu, nghĩ tới có hơi.....ớn ớn.

Rồi mai mốt, bụng mình to lên, ôi.....làm sao đây ? Bạn bè sẽ nhìn nàng như thế nào ?

Rồi ba mẹ biết, nhất định mắng chửi nàng, tệ hơn là bắt nàng bỏ cái thai, nghĩ tới đây, Uyên Linh,buồn hiu, đây là con của bọn họ, nàng nhất định không bỏ đâu. Tội nghiệp lắm.

Nhất định học xong tiết cuối nàng phải báo cho Thu Phương nghe chuyện này mới được.

Giờ ra chơi, tiếng trống đánh thức Uyên Linh, nàng dụi dụi mắt, trời đất, đã ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, người có thai thường mệt mỏi như vậy sao ? Nàng ngồi dậy, ưỡn người, nhưng lại nằm ịch xuống lần nữa, quả nhiên mệt mỏi.

Mấy đứa bạn nàng ồn ào hẳn lên, có đứa réo :

- Linh, cục bột xuống tìm kìa.

Nàng ngó lên, thấy Thu Phương đang đứng ngoài cửa, mấy đứa bạn bu xung quanh cô. Sao cứ gọi người yêu của nàng là cục bột, cục đất thế nhỉ ? Hừ, cũng tại chị ấy hiền quá mà. Đi đâu cũng bị người khác ức hiếp.

Nàng lê cái thân đi ra bên ngoài, trừng mắt với đám bạn, có vài đứa còn chọc ghẹo cô, đánh vào mông cô nữa, vậy mà Phạm Hương vẫn im lặng chịu trận, cô quen rồi. Mỗi lần xuống đây rủ nàng đi ăn sáng, đều bị chọc ghẹo như vậy, nhưng không sao, có Uyên Linh đại ca bảo kê cho cô rồi, cô không sợ.

Cả hai ngồi ở dưới căn tin, Thu Phương gắp qua cho nàng miếng thịt, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn nàng kho thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng :

- Em bệnh hả ?

- Dạ......không có. - Nàng lắc đầu, không bệnh, nhưng trong người cứ bức rức khó chịu, bụng lại có gì đó lạ lạ, tay chân nhức mỏi, cổ họng lại nhờn nhợn.
                          
Uyên Linh gắp miếng thịt, đưa vào miệng, nhưng chỉ mới nghe mùi thịt, đã chịu không nỗi, ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh gần đó, mặt mày tái méc.

Thu Phương nhìn theo bóng nàng, bị gì vậy, đồ ăn thơm lắm mà, cô cầm dĩa cơm của nàng ngửi ngửi, ò, thơm lắm mà ta. Cô gãi gãi đầu rồi chạy theo vào nhà vệ sinh, gõ gõ phòng :

- Linh ơi, em không sao chứ ?

- Ụa.....em....ụa ụa.....- Uyên Linh không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết cúi người nôn mửa liên tục.

Thu Phương không nghe tiếng nàng trả lời, chỉ nghe tiếng nôn mửa, thì có chút lo lắng, hay đau dạ dày ? Cô lắc đầu, đứng bên ngoài chờ đợi.

Một lát sau, Uyên Linh từ trong bước ra, đến bồn rửa miệng cho sạch sẽ rồi vô lực rã rời, ngã vào lồng ngực của Thu Phương.

Cô ôm nàng, xoa xoa cổ họng cho nàng rồi nói nhỏ nhỏ :

- Chị biết chị phải làm gì rồi.

- Chị biết ? - Uyên Linh ngạc nhiên, Thu Pgương tinh tế đến vậy sao ? Chỉ thấy nàng ói mửa đã biết nàng mang thai ? Quả nhiên nàng không chọn nhầm người yêu, nàng cảm động rịn vài giọt nước mắt, Thu Phương tuy trẻ con nhưng rất tâm lí. Nàng tự hào về người yêu.

- Đương nhiên, chị sẽ kiện căntin vì không giữ vệ sinh thực phẩm. - Cô nói một câu, chắc chắn căntin làm ăn không đàng hoàng nên mới khiến nàng như vậy. Nhưng nói là nói cho oai vậy thôi, chứ chắc không dám kiện cáo gì đâu.

Uyên Linh im lặng, quả nhiên là nàng tự ảo tưởng. Người yêu nàng cũng chỉ là một cái bánh bao vô tư thôi.

Làm mất hứng, Uyên Linh tách khỏi người cô, đi thẳng lên lớp. Thu Phương lẽo đẽo theo sau, không biết vì sao nàng giận nữa.

Đi vào tới cửa lớp, Uyên Linh xua cô. - Chị về lớp đi.

Thu Phương " ờ " một tiếng rồi đi thẳng lên lớp, làm Uyên Linh bực chết được , người gì mà vô tâm, nàng vẫn chưa ăn gì mà. Sao cô có thể như thế chứ ? Vậy nàng có nên nói cho cô nghe chuyện đứa nhỏ không ? Thu Phương trẻ con như thế, liệu có chấp nhận được chuyện động trời này không ? Rồi cô có đủ chính chắn để làm ba không ? Nàng rối quá.

Tầm 3p sau, bên ngoài lại có tiếng ồn ào, mấy đứa bạn của nàng lại ầm ĩ lên :

- Cục bột, xuống đây tìm Linh à ? Chậc, sao mà Uyên Linh lại yêu một cục bột như chị chứ....

- Tôi.....tôi đem sữa xuống cho Uyên Linh. - Cô nói xong, tránh né bọn họ rồi đi vào trong, đi thẳng đến chỗ nàng.

Uyên Linh ngó lên, nhìn cô. Thu Phương cười toe toét nhìn nàng, rồi chìa cho nàng một mớ thức ăn, có sữa, có socola, có bánh ngọt.

- Em ăn đi, nãy em đâu có ăn gì đâu.

Uyên Linh mỉm cười, thì ra ít nói nhưng vẫn quan tâm âm thầm, chứ không phải thứ vô tâm vô tình gì. Nàng nhận lấy rồi ngồi xích qua một chút cho cô ngồi.

Thu Phương ngồi kế bên, cẩn thận cắm ống hút vào hộp sữa cho nàng, khui bánh ngọt, bóc socola cho nàng. Nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, sợ đám bạn nàng lại dòm ngó, dèm pha.

Kết thúc giờ học, Uyên Linh nhanh chóng lôi cô vào một góc của nhà xe. Nàng phải nói ngay mới được.

Thu Phương không biết nàng muốn làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo, miệng thì ngậm cây kẹo, tay thì cầm hộp milô, nhìn nàng :

- Gì á em ?

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc nhìn chị người yêu. - Chị bình tĩnh nha...ừm.....em - có - thai - rồi.

- "........." - Phạm Hương nghe xong im lặng, mắt trợn tròn, hai cái gò má phùng ra, miệng luyến tiếc chẹp chẹp thêm vài cái rồi đem cây kẹo trên miệng xuống, có ai đó nói rằng cô vừa nghe lầm đi. Có thai ? Là có con á hả ? Rồi nó có giành kẹo với cô không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro