Chap 41 [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar ánh đèn mập mờ, ở trên sân khấu, vũ công xinh đẹp với những đường cong nóng bỏng đang chầm chậm đụng chạm trên chiếc cột inox.
Bên ngoài thời tiết vô cùng lạnh, nhưng khi ở đây, không khí nóng như trong lò lửa vì những động tác nóng bỏng của vũ công.
Bài múa không theo bài bản, không phải qua trường lớp, nhưng lại khiến bao người đắm chìm vào đó, vẻ mị hoặc trên đôi mắt, bờ môi đỏ rực gợi cảm dưới ánh đèn. Cả thân hình cô như một vũ công chuyên nghiệp, như một ác quỷ khiến người ta muốn phạm tội.
Âm nhạc cũng là yếu tố quan trọng làm cho cô trở nên ma mị hơn bất cứ ai trong quán bar này. Cô uốn mình theo điệu nhạc, cho quên đi những điều không vui. Trong lúc này, dù đã uống rất nhiều rượu nhưng cô vẫn không quên được hình ảnh Wendy.
"Em rất nhớ Wendy..."
Mắt cô lướt qua lối vào, một hình ảnh quen thuộc hiện lên, Wendy đứng đó, ánh mắt trách móc nhìn cô chỉ mặc trên người bộ đồ lót khêu gợi múa bên chiếc cột. Cô cười khẩy, Wendy trách móc cô sao? Cô nhìn Wendy thách thức, khi cô chuẩn bị lột chiếc mặt nạ trên mắt ra, chợt thấy mình bị lôi về đằng sau bởi một vòng tay rộng lớn. Để lại đằng sau tiếng reo hò của đám đàn ông.
"Sao?"- cô khiêu khích- "Wendy thấy tôi thế nào? Tôi thích hợp với nghiệp vũ công chứ? Hả?"- cô cười tự giễu- "Wendy tới đây làm gì? Tôi chán các các người rồi, thấy tôi không nói thì nghĩ tôi không biết, hứa hẹn đủ điều rồi lại thất hứa, nói yêu tôi rồi lại phản bội tôi. Còn Wendy... Wendy nghĩ mình tốt đẹp à? Nghi ngờ tình cảm của tôi, trong khi biết rõ tôi không còn gì với anh trai cao quý của Wendy"
Cô ngồi gục xuống sofa trong phòng riêng, chống tay lên đầu mệt mỏi.
"Irene..."- Wendyquỳ xuống bên cạnh, Wendy nắm lấy tay cô- "Tôi xin lỗi, lúc đó chỉ là tôi không nghĩ thông suốt, tôi biết tôi sai rồi."
Ngay lúc cô bỏ đi,Wendy đã biết mình sai, vội vàng đi thang máy bí mật xuống tìm cô, khi cô bỏ lên taxi, Wendy đành quay về, ngồi một lát thì thấy Seulgi gọi cho Wendy báo cô đang ở trong bar của một người bạn uống rượu rồi làm loạn, khiến Wendykhông thể yên tâm, Wendy phải nhanh chóng tới đây.
Trên đường đi, Wendy cũng tự nhận ra được tình cảm của cô dành cho Wendy là có thật, cô vì nhớ Wendy nên mới chăm sócWendykhi Wendy ốm, chấp nhận lên phi cơ từ nửa đêm để trở về Seoul bất chấp bị lộ thanh danh, cô đi cùng anh trai về nhà Wendy, cô vì bị Wendyhiểu lầm nên buồn bã uống rượu. Và cô cũng vì Wendy mà hủy hoại Goo Thị.
Những điều này so với ba chữ kia còn quan trọng hơn nhiều
Wendy chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm, có chút vui, Wendyôm cô vào lòng.
"Irene, Wendyyêu em."
Irene khựng lại, cô nghĩ mình đang mơ, Wendy nói yêu cô, Wendy nói yêu cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Wendy.
"Wendy, Wendynói gì?"
Wendymỉm cười, Wendyvuốt nhẹ lên tóc cô.
"Wendyyêu em, Irene."
Cô ôm lấy Wendy. Wendy mới chính là tình yêu của cô.
Bây giờ Irene biết được, ba chữ ấy trở nên thật quan trọng.
Chưa bao giờ Irenethấy mình cần Wendy như lúc này, cô dùng đủ mọi cách quyến rũ khiến Wendy muốn điên lên. Cô hôn lên từng nơi trên cơ thể Wendy, khẽ vuốt ve bờ vai rắn chắc của Wendy, áp sát bộ ngực nóng bỏng lên người Wendy.
Wendykhông chịu nổi sự quyến rũ của cô, Wendy lật Irene xuống dưới, bắt đầu chuỗi hành trình chơi đùa với thân thể cô.
"Đừng mà..."- cô rên rỉ, Wendy đang khiến cô khó chịu vì những đụng chạm nóng bỏng, dù trời khá lạnh nhưng cô lại thấy cơ thể rất nóng, nhất là những nơi Wendychạm vào.
"Còn không muốn sao?"- Wendyvéo má cô, cười gian xảo- "Ngoan, cầu xin tôi đi..."
Ireneôm chặt Wendy, cô cất lên những tiếng kiều mị.
"Wendy, xin Wendy... em muốn Wendy, cho em đi."
Wendylập tức tiến sâu vào cô, hôn cô dồn dập khiến cô thở không nổi nữa, chỉ có thể ưm ưm kêu lên. Cô càng ngày càng thấy cơ thể nóng lên, vô cùng khó chịu, nhưng cũng đem lại khoái cảm rất khó nói.
"Tôi muốn em, Irene, em là của tôi."
"Vâng... em là của Wendy."- Irene thầm nghĩ, cô ôm chặt Wendy.
Lúc này, cả hai người họ đều biết, họ cần nhau.
Không gian nồng đậm hương vị tình yêu, Wendy khiến cô không chịu được nữa, Wendy chiếm giữ cô cuồng dã nhất có thể. Wendy độc chiếm cơ thể cô, làm cô kêu lên đến khản giọng. Cầu xin Wendy dừng lại, Wendy lại càng chiếm giữ cô sâu hơn.
Irene càng van xin, Wendycàng lấn tới, cô bắt đầu cảm thấy Wendy không còn coi cô ra gì nữa rồi. Wendyhết sợ cô rồi sao?
"Wendy, dừng lại ngay đi... em không muốn... dừng lại."
Wendy khóe môi cong lên gian xảo.
"Em nói không muốn dừng lại phải không? Vậy được, chiều theo ý em."
Anh càng động mạnh, môi chiếm giữ môi cô, lần xuống dưới, hôn mạnh trên cổIrene tạo nên những vết tím đỏ.
Irene vô cùng tức giận, Wendy cứ như vậy cô sẽ không chịu được mất, cô bắt đầu đẩy Wendyra, nhưng càng làm Wendy thêm kích thích.
Phải mất một lúc lâu sau, khi cả hai cùng thỏa mãn, mà cô thì cảm thấy như chết đi từng tế bào, Wendy ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô, hai người cùng đi vào giấc ngủ.
Do lúc tối cả hai người đều chưa ăn gì nên nửa đêm, Irene tỉnh dậy, nhìn Wendyđang nhắm nghiền mắt, cô hận không thể dùng súng bắn chết Wendy, cho Wendy biết trả giá khi đã khi dễ cô.
Vừa ngồi dậy, một bàn tay kéo cô lại.
"A..."- cô nhìn Wendy, Wendy đang nắm chặt tay cô, nhìn cô âu yếm. Đó cho cô một cảm giác yên bình, chỉ khi bên Wendy, cô mới thấy được làm chính mình.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
"Em muốn ăn cái gì đó, Wendy có muốn ăn không? Em sẽ làm luôn."
Wendynhìn cô một lát, thật tốt khi mỗi lúc tỉnh dậy lại thấy cô- người con gái Wendy yêu.
"Wendy muốn ăn em, vậy chúng ta làm đã."
Nụ cười trên môi Irenevụt tắt, này là sao? Cô không tự tìm đến mệt người,Wendy vừa hành cô mệt chết rồi không phải sao.
"Wendy không muốn ăn có thể nói một câu mà."- cô đẩy tay Wendy ra, quấn tạm chiếc khăn bông quanh người, cô ra phòng bếp, để lại Wendy vẻ mặt hơi thất vọng ngồi trên giường.
Ra bên ngoài, cô tiến ra phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một ít thức ăn. Cô nấu qua những món ăn tuy bình thường nhưng bổ dưỡng. Thoáng có suy nghĩ cô cũng ra dáng một người vợ đảm đang đấy chứ.
"Đang làm gì?"- giọng nói trầm thấp đằng sau, Wendy tiến đến ôm lấy cô.
"Không thấy em nấu ăn sao?"
Đương nhiên là Wendythấy rất rõ, chỉ là Wendy có cảm giác như mình đang mơ, cô đang nấu ăn cho Wendy, một cảm giác ngọt ngào ùa đến, Wendy ôm chặt lấy cô.
"Đừng rời xaWendy nhé."
Cô thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Nhất định sẽ không."

Wendy và Irene đắm chìm trong không gian ấm áp. Chỉ cần có vậy, hai người đã hạnh phúc lắm rồi, và mùa đông trở nên chẳng có gì đáng sợ nữa.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro