Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Wendy bây giờ, nhẹ nhàng với Wendy có vẻ tốt.

Biết là như vậy, nhưng thay vì thử hết đống đó, cô chỉ thử thêm chiếc váy màu đỏ và một chiếc váy màu trắng.

Nhìn Irene hợp size, Wendy bắt đầu vung tay chỉ đến hết những bộ Wendy đã soi xét qua. Kết quả vẫn là túi lớn túi nhỏ rời khỏi. Mà hóa đơn lại dài như bản tuyên ngôn độc lập. Khiến nhân viên nơi đây hận không thể gói hết đồ đưa cho họ.

Irene vẫn phải thầm công nhận, tình tiết không khác phim Hàn Quốc là mấy.

"Để em cầm cho."- Irene đón lấy hai chiếc túi có vẻ nhẹ hơn những chiếc còn lại. Nhìn Wendy khổ sở như vậy, cô không đành lòng.

"Em thương Wendy có phải không?"- Wendy cười cười nhìn cô, tuy nhiên lại không có ý đưa đồ cho cô, Wendy vẫn có thể cầm được mà, từng này đồ sao có thể làm khó Wendy?

Irene nhún vai.

"Nặng quá Wendy sẽ làm rơi, mà bẩn rồi sao có thể mặc?"- thương Wendy cũng không cần nói ra, Wendy sẽ dựa vào đó mà làm càn.

Wendy tổn thương cụp mắt xuống. Cô vẫn là không chịu thừa nhận tình cảm dành cho Wendymà.

Irene từ phía sauWendytiến tới, khoác lấy tay Wendy.

"Hôm nay về nhà em đi."- dù sao Wendy cũng có công sức mua đến cả núi đồ cho cô, mời Wendy đến nhà cô ăn cơm thì có gì không thể?

Wendy đang ủ rũ, nghe cô nói vậy thì cười thật tươi, rồi trước bàn dân thiên hạ, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.

Irene cũng không trách Wendy cái gì, hai người xuống khu thực phẩm, mua thêm thật nhiều đồ ăn, cuối cùng gần trưa mới về nhà.

Công việc vẫn tiếp diễn như cũ, cô làm gì thì làm, việc bếp núc vẫn là việc của anh. Cô ngồi xem TV, trên đó có nói đến dự án phi trường A của Ann thị, Lee thị và Hwang thị, tiến hành đã được một phần ba, hoàn toàn không có vướng mắc gì, cũng vô cùng thuận lợi.

Tiffany và người kia có lẽ đang vui vẻ khoái hoạt tận nơi nào rồi, cô cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là cô đạt được những gì mình muốn.

Lại nhớ đến Choi minho, hắn lần đó khiến cô sống dở chết dở, đưa đồ rởm cho cô, cô vì thế nên cũng động tay động chân chút ít vào dự án của hắn.

Dù là ai, một khi hại cô, cũng đừng mong có ngày lành.

Bên trong phòng bếp tiếng băm chặt vang lên đều đều, Irene đi vào, Wendy đang rán chả cá, trên tay là đũa, thỉnh thoảng lại ấn ấn vào miếng chả xem đã chín chưa.

Wendy đột nhiên quay ra.

"Em vào đây làm gì? Ra kia đợi một lát rồi vào ăn."

Thấy anh nói vậy, cô cũng cười nhẹ nhàng rồi đi vào. Ai dám bảo đây chính là tổng giám đốc cao cao tại thượng của SW? Không phải cũng chỉ đứng bếp nấu ăn thôi hay sao?

Trong lòng cô ngọt ngào trở ra, ngồi trên sofa nhắn tin cho Seulgi hôm nay cô nghỉ. Seulgi chỉ nhắn lại đã biết, kèm theo kí hiệu khóc ròng.

Cô mới không quan tâm, hôm nay, cô muốn có với Wendy một ngày bình thường trọn vẹn.

Wendy đang nấu ăn, cảm thấy không chân thực chút nào, Irene là người đầu tiên Wendy nấu ăn cho. Hơn nữa, công việc này Wendy thấy thật thoải mái. Nhìn cô ăn những món ăn Wendynấu, trong lòng Wendythấy thật hạnh phúc.

Dù cô không nói qua có yêu Wendy, nhưng điều đó quan trọng gì? Qua lần kia, Wendy cũng biết được tình cảm của cô, cô cần một người yêu cô thật lòng, Wendy chính là muốn làm người đó, vậy thì nấu ăn cho cô có gì không tốt?

Gần tiếng sau, Wendy ra gọi cô vào ăn cơm, mỗi món Wendy chế biến rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ gắp cho cô rồi nhắc cẩn thận còn nóng.

Vừa ăn Wendy vừa hỏi cô về chuyện Moon Taeil ban sáng có nói gì với cô không? Rồi nói những gì, cô trả lời ra sao.

Irene vốn nghĩ Wendy không quan tâm, nhưng thấy Wendy hỏi vậy, cô cũng trả lời hết.

"Hắn gạ em đến làm thư kí cho hắn?"- Wendy mặt lạnh, gằn từng chữ.

"Phải."- cô thản nhiên, ngẩng lên nhìn Wendy- "Không phải em cũng từ chối rồi sao?"

"Vấn đề là hắn ta dám..."- Wendy nhíu mày, tay nắm răng rắc.

"Wendy, anh ta có gì là không dám? Anh ta là Moon tổng của Moon Company cơ mà, nhưng về Seoul này, anh ta so ra cũng kém Wendy, Wendylo gì?"

"Wendykhông muốn hắn để ý em."- Wendy bỏ đũa xuống, lúc này cần phát huy cái bộ mặt kia.

Irene thở dài, Wendy lại nữa sao? Cái vẻ mặt đó, làm như có ai thiếu nợ Wendy mấy trăm vạn ấy.

"Em đã nói rồi, chúng ta là chúng ta, Wendy cần gì phải quan tâm mấy người ngoài."- cô đứng dậy bước đến cạnh Wendy, ngồi xuống, ôm lấy Wendy, đầu dựa vào vaiWendy- "Wendy biết em thế nào mà."

Wendy lợi dụng thời cơ mà ôm chặt lấy cô. Wendy hôn nhẹ lên tóc cô.

"Wendy biết, Wendybiết chứ."

Hai người ăn xong, Irene lại "bị đuổi" ra ngoài, Wendy bên trong dọn dẹp rồi cho bát vào máy rửa.

Xong công việc, Wendy ra sofa thì thấy cô đã thiếp đi, nhẹ nhàng bế cô lên phòng, đặt cô xuống giường, rồi chính mình cũng nằm xuống.

Cô cứ mãi đơn thuần thế này thì tốt.Wendy vuốt lên mái tóc cô, hôn lên đôi mắt có hàng mi dày cong vút.

"Ngủ ngon nhé. Wendyyêu em."

Wendy ôm lấy cô, tắt điện thoại, dù sao không cần nói cũng biết Joy đã và đang hận Wendy đến thấu xương rồi.

Mặc kệ, Irene vẫn là quan trọng hơn SW mà.

Tầm đầu giờ chiều, Irenevì tiếng đổ vỡ trong nhà tắm mà tỉnh lại, cô đi đến cửa phòng tắm gọi vọng vào.

"Chuyện gì vậy?"

Wendy bên trong nhặt vội bình sữa tắm thủy tinh lên. Wendy đi dép ra mở cửa.

"À... Wendy đang chuẩn bị nước tắm cho em, định đánh thức em dậy, trong lúc cho sữa tắm vào bồn thì đánh rơi. Kết quả..."- Wendy chỉ vào một đống bừa bãi bên cạnh bồn, bình thủy tinh vỡ ra, vô số các mảnh vụn bắn tung tóe. Wendyái ngại nhìn cô.

"Không sao đâu."- vốn cô tưởng Wendy bị làm sao, dù gì cũng chỉ là rơi vỡ chai sữa tắm- "Làm em cứ tưởng..."- cô kéo Wendy ra- "Không cần dọn đâu, dễ bị thương lắm, để em lấy máy hút bụi."

Bỏ qua mọi nỗ lực của Wendy, Irene vẫn kiên trì mang máy hút bụi vào dọn dẹp.

Wendyrất sợ cô bị thương, muốn cô để Wendy vào dọn, nhưng cô lại tự mình vào. Cũng may cô cũng không làm sao.

Lúc Irene tắm xong, xuống nhà thìWendy cũng đã nấu ăn xong cho bữa tối. Cô từ phía sau ôm lấy Wendy.

"Em rất thích ôm Wendy hả?"-Wendy hơi ngả ra sau. Mùi hương trên người cô thật thơm.

"Ừ."- Irene nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp.

Wendy không ngờ chỉ là hỏi một câu bâng quơ lại đúng, Wendy nhanh quay lại hôn lên môi cô.

"Thật đáng yêu."

Irene nghe xong thì bật cười rồi ra ngoài.

"Một lát nữa có thể vào ăn rồi, ăn xong cơm Wendy sẽ ăn em, nhớ kĩ đấy."- Wendy tay vẫn đảo qua

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro