Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khoác túi xách trên vai, Irene thất thần nhìn lên một bàn đầy đồ ăn, tiếng bước chân củaWendy nặng nề trên cầu thang. Cô chợt thấy tim mình thật đau.

Wendy lại bỏ đi rồi. Cô cũng lỡ quên đi ngày kỉ niệm này.

Là lỗi do cô sao? Sao cô có cảm giác như tim mình bị xé nát vậy?

Nguyên một ngày cô ở bên ngoài, Wendy lại ở nhà vì cô mà làm ra một bàn tiệc để kỉ niệm, những cánh hoa rải rác khắp căn nhà, ánh nến lung linh vẫn như ngày ấy- ngày đầu tiên cô tới đây ở.

Cô ném túi lên bàn. Quay ra hướng cầu thang đi lên phòng.

Đứng trước cửa phòng của hai người. Cô biết Wendy sẽ không khóa cửa đâu. Khẽ đẩy ra, Wendy đã nằm trên giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ.

Đã ngủ sao? Cô tiến tới nằm xuống bên cạnh, ôm lấy Wendytừ phía sau, áp má vào tóc Wendy, ở bên tai Wendy hôn khẽ.

"Em..."- nói được một chữ, cô thấy Wendy mở mắt.

Wendy thở dài, nắm lấy tay cô đang vòng qua người Wendy. Lúc nàyWendycũng không biết phải nói gì, cũng không thể nói nên lời, Wendy chỉ sợ nếu lỡ nói ra sẽ làm cô tổn thương, hoặc nếu cô nói thêm, sẽ là đáp án mà Wendy sợ hãi.

Irene thấy Wendynhư vậy, không khỏi nghĩ hay là Wendy đang dỗi. Cô lại càng ôm anh chặt hơn, ghé sát vào tai Wendy, cô nói nhỏ.

"Em... yêu người yêu em."- giọng nói của cô ngọt ngào hơn bao giờ hết, coi như là món quà tặng Wendy nhân ngày kỉ niệm một tháng sống chung, cũng là lời bày tỏ của cô với Wendy.

Wendy quay ra, ngạc nhiên nhìn cô.

"Irene..."- Wendy gọi tên cô, rồi không cần nghe cô trả lời, Wendy lật ngược cô lại.

"Em thật đáng ghét, em phải đền choWendy cả buổi sáng hôm nay nữa."- Wendy giọng nói vẫn mang theo ủy khuất, ôm chặt lấy cô. Wendy đang vui sướng chết được. Những lời đó của cô thật đáng giá cho cả ngày chờ đợi của Wendy.

Irene mỉm cười ôm lấy Wendy.

Cho dù mai này có ra sao, cô vẫn sẽ mãi như vậy, mãi yêu Wendy... đến tận cùng thời gian.

Wendy nhìn tập thư vừa được gửi đến, quả đúng như Wendydự đoán, sau lưng Wendy chắc chắn có người giở trò quỷ.

Người đó là ai đương nhiên chẳng cần suy nghĩ cũng biết, những hành động của anh ta có thể qua mắt được cha mẹ Wendy, nhưng sao có thể qua được mắt Wendy? Cha mẹ chính là vì không để ý và tin tưởng, còn Wendy thì từ cái ngày dự án phi trường A kia đã sớm biết, SeungYeol sẽ có ngày làm càn hơn nữa.

"Wendy, tôi nghĩ chuyện này cậu nên giải quyết một lần gọn luôn, không nên để dây dưa nữa."- một cô gái trẻ tuổi, mang trong đôi mắt sự rét lạnh nói.

Wendynhìn Joy, Wendy biết việc giải quyết là dễ dàng, thế nhưng Wendylo ngại gia đình.

SeungYeol dù sao cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, anh không thể đuổi tận giết tuyệt. Anh không lo chuyện Irene, bởi cô đã sớm chia tay anh ta, chỉ còn một rào cản duy nhất là gia đình.

Ngày trước, Moon Company không đồng ý trợ giúp SeungYeol trong vụ phi trường, nhưng giờ, lại đang phần nào hợp tác với SeungYeol để đánh lại SW.

Muốn đánh đổ SW? Có là nằm mơ giữa ban ngày sao?Moon Company là một tập đoàn lớn về dầu mỏ ở nước ngoài, về Seoul tất nhiên vẫn là đứng sau In thị về sự lớn mạnh. Vậy mà dám cùng một tập đoàn nhỏ mới thành lập đối địch với SW.

Wendy suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên nhân Moon Taeil đối nghịch Wendy.

Irene... xem ra Wendy nên sớm trói em bên mình, tránh để cho em ban phát tình yêu khắp nơi.

Nhưng trói bằng cách nào đây? À hình như là có cách rồi...

Đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, chỉ còn cách đó, Wendy sẽ không đời nào để bất cứ ai mơ tưởng đến cô.

Lúc này, trong đầu Wendy chỉ còn tức tối chuyện Taeil để ý Irene, ngoài ra, chuyện Taeil đối đầu với Wendyđã sớm quăng xuống ba mươi sáu tầng lầu.

Irene đang nấu ăn chờ Wendy về, anh nói tối nay sẽ về sớm, cô cũng nhanh chóng giải quyết chuyện công ty qua điện thoại với Seulgi một lúc, cũng biết được sắp tới Wendy sẽ phải sang Mĩ.

Chỉ là, Wendy sẽ không biết được điều đó.

Nấu ăn xong mọi thứ thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng chân bước đến sau cô. Rồi cô bị một vòng tay ấm áp vây lấy.

"Wendy về mà em không ra đón sao?"

"Em sao mà phải ra đón?"- cô mặc kệ Wendy ôm, tay vẫn lau dọn quanh bếp, hôm nay cô làm cá nên phải lau sạch chút, bằng không ngày mai mùi sẽ vô cùng khó chịu.

Wendy vòng xuống ôm eo cô, ghé sát xuống vai cô hôn nhẹ.

"Ngoan nào, em đang dọn, Wendyđi thay quần áo rồi xuống ăn."- người nào thật kì lạ, người cô đang đầy mùi dầu mỡ còn muốn ôm ấp cái gì?

Wendy không nói, cũng không cười, Wendy một tay cầm lấy tay cô, một tay đưa vào trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh bằng nhung đỏ.

Toàn bộ diễn ra thật yên lặng, Wendy mở chiếc hộp, lấy ra thứ bên trong đó và đeo vào ngón áp út trên tay trái của cô.

Irene trân trân nhìn theo chiếc nhẫn của Wendy đeo cho cô, như hạnh phúc từ từ rót vào lòng, trên môi cô nở nụ cười lúc nào cũng không hay.

Sau khi đeo xong chiếc nhẫn, Wendy cầm lấy tay cô, vẫn ở phía sau mà ôm lấy cô như vậy, nhẹ nhàng nói.

"Wendykhông biết phải nói với em ra sao, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Wendy cũng không biết hứa hẹn điều gì, cũng sợ một ngày nào đó làm em thất vọng nếu Wendytrót hứa mà không giữ lời. Wendy chỉ biết cho đến hiện tại, khi trên tay em đã đeo chiếc nhẫn này, chính là... em bị Wendy trói buộc, mà Wendy... cũng sẽ không bao giờ quên em dù đến khi Wendy chết."

Wendy chậm rãi nói, trong đầu Wendy bây giờ chỉ có nữ nhân trước mắt, cô vìWendymà làm mọi thứ nhưng không nói ra, cô cho Wendy cái cảm giác yêu, cảm giác thất bại khi đánh mất và hạnh phúc khi tìm lại được. Cô chiếm giữ trái tim Wendy, cô vì Wendy mà nói "Em yêu người yêu em"- những lời đó còn giá trị hơn ba chữ kia rất nhiều.

Irene cảm thấy thật ấm áp, cũng thật hạnh phúc, cô biết tình cảm của Wendy dành cho cô cỡ nào lớn lao, cũng biết rằng cô sẽ mãi yêu Wendy, không quên được Wendy dù có thế nào đi nữa.

Tay trong tay với Wendy, cô không còn cảm thấy cô đơn như ngày trước, không còn cảm thấy cuộc sống này chỉ là khô khan ngày tới tập đoàn tối về nhà nữa.

Cô cảm thấy mình hạnh phúc thực sự.

"Em yêuWendy , Son SeungWan."- cô quay lại, không cho Wendy cơ hội đáp lời, trực tiếp hôn lên môi Wendy, hai người trao cho nhau những gì tốt đẹp và yên bình nhất. Wendy yêu cô, cô cũng vậy. Những lời Wendy muốn nghe nhất cô cũng đã nói, giờ họ chỉ đơn giản là yêu nhau, sẽ bên nhau, vậy thôi. Không cần biết mai sau ra sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro