Chap7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  Đại sảnh khách sạn RV.
Xuất hiện một bóng dáng nam nhân cao lớn, đường nét trên khuôn mặt cương nghị nhưng nụ cười dịu dàng lại tỏa sáng, khiến không ai không ngước nhìn, anh kéo vali, hướng tới phía trước, nơi có một người con gái đang đợi anh.
"Irene." - anh cất tiếng gọi cô gái đang đứng gần đài phun nước, sắc đẹp khuynh hoa khuynh quốc.
Irene mặc chiếc váy  tím, trên ngực gắn đóa hoa trắng, ngắn tới gối, mái tóc dài xoăn gợn sóng nâu cam. Đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót khiến người ta phải xuýt xoa.
Cô đứng đó, chỉ nhìn nụ cười của anh, rồi cô từ từ bước tới bên anh.
Son Seungyeol giơ tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Irene. Bốn năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn, cô vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, thậm chí sắc sảo hơn trước, vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt dành cho anh vẫn không thay đổi.
"SeungYeol." - Irene khẽ gọi tên anh, đôi tay khẽ ôm cổ anh.- "Welcome home." (Chào mừng về nhà)
"Anh đương nhiên về. Anh rất nhớ em." - Son SeungYeol cười dịu dàng, với anh, Irene là tất cả, bốn năm với anh như bốn thế kỉ, giờ phút trùng phùng, anh không biết dùng lời nào Irene tả, chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt lấy Irene  mãi không buông ra.
Khuôn mặt Irene đang bình thường chợt nở nụ cười.
Nụ cười khiến Son SeungYeol mê mẩn. Suốt thời gian bốn năm, anh chỉ nhớ tới nụ cười này. Cô chưa từng cười hạnh phúc với bất cứ người ngoài nào trừ anh. Chỉ bên anh, cô mới có thể bộc lộ con người thật, cảm xúc thật.
"Irene..." - nhất thời xúc động, SeungYeol  mắt phiếm hồng, bao phủ một tầng sương.
"Thế nào lại khóc?" - nhìn SeungYeol khóc, Irene vẫn không tránh khỏi xót xa. Anh chỉ khóc vì cô. Irene có thể tưởng tượng ra khi ở Mĩ, anh đã nhớ cô thế nào.
"Chỉ là vì quá nhớ em." - SeungYeol vuốt mái tóc của cô như ngày trước, khẽ hôn vào trán, đôi môi ấm áp khiến Irene cảm thấy khó lòng yêu thương nổi.
Mọi người xung quanh không khỏi ngắm nhìn cặp đôi hoàn hảo đến từng chi tiết này. Cả nam lẫn nữ đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Không được, anh phát điên lên rồi, sao xung quanh lại nhiều người thế chứ, anh hận không thể ôm lấy cô thật chặt, cưng chiều cô như ngày trước.
Khi anh đi, cô kìm nén cảm xúc, cô không muốn anh biết cô yêu anh rất nhiều. Irene sợ anh ở Mĩ vì nhớ nhung cô mà không chuyên tâm vào sự nghiệp. Hơn nữa, Irene không muốn SeungYeol lo lắng cho cô, không muốn lộ ra tình yêu của mình với anh một phần cũng vì thế.
Tràn đầy sự ngọt ngào, Irene  cùng SeungYeol lên xe đi tới nhà hàng RedVelvet.
Vào nhà hàng, hai người thu hút không ít sự chú ý của mọi người, nam anh tuấn,nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo chút lạnh lùng mê hoặc.
Gọi món xong, SeungYeol chỉ nhìn chằm chằm Irene , suốt bốn năm không liên lạc, nói chuyện, cô dường như xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, vẻ lạnh lùng băng giá cũng tăng lên, duy chỉ có nụ cười dành cho anh là không thay đổi. 

  Anh hạnh phúc thực sự, bốn năm bên Mĩ, anh lao đầu vào công việc chỉ để cố gắng không nghĩ tới cô, lúc nào trong đầu anh cũng có ý niệm muốn gọi điện để nghe giọng nói người yêu. Irene là người con gái đầu tiên anh yêu sâu sắc.
"Sao nhìn em ghê vậy?" - Irene nghiêng đầu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy.
"Em thật xinh đẹp, Irene." - khẽ vươn tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của cô. Anh mỉm cười ôn nhu. Đời này, anh hoàn toàn chịu trói buộc ngọt ngào bên cô.
Phục vụ đưa món ăn lên, hai người dùng bữa rất vui vẻ. Irene thầm nghĩ liệu chuyện cô là Bae JooHyun có nên nói cho SeungYeol không? Dù sao anh cũng chỉ biết cô là Irene bình thường thôi, và cô cũng tin tưởng anh. Mà cô cũng sẽ nói thật, và đợi xem anh có thể nói thật với cô chuyện của anh không.
"SeungYeol..." -Irene khẽ gọi.
"Ừm, sao thế?"
Cô không do dự mà nói thẳng.
"Em là Irene Bae, cũng chính là Bae JooHyun- tổng giám đốc B&H."
Im lặng.
Son SeungYeol hai tay vẫn cầm dao dĩa, chăm chú nhìn Irene. Không, phải nói là ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời.
Irene thở ra một hơi, sớm biết anh sẽ có phản ứng này.
"Tự, em biết điều này hơi bất ngờ với anh nhưng nó là sự thật, em phải giấu thân phận của mình, bởi một nữ nhân 16 tuổi đã phải tập tành điều hành tập đoàn, 18 tuổi đã chính thức làm tổng giám đốc, sức ép là không nhỏ, nên đành làm một tổng giám đốc giấu mặt. Giờ em mới nói cho anh, đừng giận em."
Cô bình thản như thể đang kể chuyện vậy, cô biết quyết định này là chính xác, cô tin anh.
Mãi vài phút sau, SeungYeol mới tiêu hóa được những lời Irene nói, anh hơi giật mình, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, anh chậm rãi.
"Không sao, Irene, anh không quan tâm em là ai. Dù em là ai, tình cảm của anh dành cho em là không thay đổi."
Cô mỉm cười với anh, anh cũng nhẹ lòng mà đáp lại. Chỉ có điều, cô biết anh không nói thật với cô, vẫn giấu Irene.
Cửa nhà hàng mở, một bóng dáng cao lớn bước vào, một lần nữa thu hút ánh mắt nhiều người. Phục vụ vội cúi chào.
"Son Tổng."
Irene quay ra, giật mình, kia không phải Wendy, người mà cách đây vài giờ giao đấu bi-a với cô sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Vạn nhất anh ta nhớ ra cô từng có với anh ta một đêm tình thì sao?
Đang lo lắng, Wendy không hiểu sao lại tiến tới bàn bọn họ.
"SeungYeol, anh đã về sao?"- Wendy nói, anh liếc qua người con gái ngồi đối diện anh trai cùng cha khác mẹ của mình, không phải thấy cô thì anh sẽ không vào đây.
Irene không khỏi giật mình, sao anh ta lại biết SeungYeol?
SeungYeol thấy Wendy cũng không ngạc nhiên, anh mỉm cười đáp lại.
"Ừm, anh đã về." - rồi anh chỉ sang Irene - "Cô ấy là Irene, người yêu của anh."
"Cô Irene, xin chào."
"Vâng." - Irene cũng đáp lại, cũng hờ hững nói - "Nếu anh rảnh thì cùng dùng bữa với chúng tôi."
Wendy mỉm cười, anh thật không ngờ cô gái này còn là người yêu của anh mình. Anh cố tình nói ra chuyện hôm trước.
"Tôi thấy cô Bae khá quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải."
Irene giật mình, lại nhìn SeungYeol, anh cũng có vẻ hiếu kì.
"Hai người gặp nhau rồi sao?"
Irene ngước lên nhìn Wendy , thản nhiên nói.
"Tôi rất ít khi ra ngoài, Wendy  có thể đã nhầm với ai đó. Giả dụ chúng ta có gặp nhau rồi đi nữa, đó cũng chỉ là cái duyên thôi."
Irene trả lời nước đôi, nhất thời làm Wendy  và SeungYeol không biết nói gì.
Cuối cùng, SeungYeol phá vỡ im lặng.
"À, coi như cả ba chúng ta đều có duyên, Wendy, ngồi xuống cùng ăn thôi."
Wendy cười cười, liếc nhìn Irene, cô thật sự rất xinh đẹp.
"Thôi, em cũng dùng bữa rồi, đi qua đây thuận lợi thấy anh thì vào chào một câu thôi." Kì thật, anh nhìn thấy Irene  nên mới vào xem phản ứng của cô sau khi hai người xảy ra tình một đêm thì thế nào.
Chợt SeungYeol có điện thoại, nhìn màn hình, anh khẽ nhíu mày.
"Xin lỗi, có lẽ anh phải đi có chút việc rồi. Sợ là không đưa được em về Irene ạ."
Irene đáy mắt xẹt qua chút sớm biết, nhưng nhanh chóng phục hồi, cô nở một nụ cười với anh. Đúng như cô dự liệu mọi chuyện.
"Không sao, em có thể tự về."
"Tôi sẽ đưa cô về." - Wendy vừa dứt lời, nhận ra mình có chút vô duyên, anh đằng hắng vài tiếng rồi gật gật đầu với SeungYeol.
"Yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Irene chưa kịp từ chối, SeungYeol đã vội vàng cầm cặp xách, chào hai người rồi đi.
Wendy chìa tay ra điệu bộ xin mời, Irene cùng Wendy ra xe.
"Giờ anh có gì thắc mắc cứ nói đi." - Irene chủ động mở lời, cô không muốn anh ta cản chuyện của cô và SeungYeol.
Wendy khởi động xe. Anh vốn không muốn cô và Son SeungYeol có quan hệ gì, vì từ ngày đó, không ngày nào anh không nghĩ đến cô, anh luôn nhớ đến nụ cười lúc sáng sớm đó. Anh để ý cô chỉ cười với anh trai mình, còn ngoài ra không thấy cô nở nụ cười với anh dù là mờ nhạt.
"Em và anh trai tôi là thế nào?" - kì thậtWendy thấy mình hỏi câu này là hơi thừa, biết hai người họ yêu nhau mà còn hỏi như vậy.
Tuy nhiên, Irene cũng giữ thái độ bình thường trả lời Wendy.
"Chúng tôi yêu nhau."
Không hiểu vì sao nghe xong, Wendy lại có xúc động muốn độc chiếm Irene. Anh không muốn cô ở bên người khác, dù là anh trai anh. Nhưng anh làm gì có tư cách ấy?
"Nhưng sao em còn quan hệ với tôi?" - anh vội chất vấn, vốn anh nghĩ là vì tiền, nhưng Irene sáng đó còn không có lấy đi của anh tiền, nên anh không thể kết luận như vậy.
"Đó không phải điều anh cần quan tâm." - nhắc tới chuyện này Irene lại đau đầu.
Hôm đó cô một bộ dạng thỏa mãn thần phục dưới thân Wendy, không khỏi đỏ mặt. Cô quay mặt ra ngoài cửa kính.
Thoáng thấy hai má Irene đỏ lên. Wendy không nhịn được mà trêu cô vài câu.
"Tôi rất nhớ tối đó, biểu hiện của em rất tốt."
Irene  im lặng.
"Mỗi lần nhớ đến tiếng rên rỉ của em, tôi lại không ngủ được."
"Anh không thấy xấu hổ à?" - Irene lạnh lùng quay lại nhìn Wendy - "Loại đàn ông giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời đó. Không thấy ngại sao?"

Wendy nhất thời á khẩu, không ngờ cô có thể phản bác dễ dàng như vậy, mà anh... cũng không biết đáp lại thế nào. Anh đành im lặng chịu trận, mà Irene  cũng không nói thêm gì. Chỉ nói Wendy đi tới địa chỉ nhà cô.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro