Chap9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc Irene tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối, khá bất ngờ khi thấy mình ở trên phòng. Nhìn sang bên cạnh, Wendy đã đi đâu mất, cười khẩy, cô cầm lấy điện thoại đầu giường mà anh để cho cô. Mở ra, bên trong chứa đầy tin nhắn của SeungYeol.
"Irene , em đã về nhà chưa? Anh rất nhớ em."
"Sao không trả lời anh? Irene ? Em đâu rồi?"
"Chắc em không cầm máy, bao giờ cầm máy gọi lại anh ngay nhé."
"Sao anh gọi em cũng không nghe vậy?"
"Irene , em giận anh à? Đừng giận mà, công ti có chuyện đột xuất."
"..."
Có rất nhiều tin nhắn, Irene cũng không rảnh rỗi đọc hết, vì cô đã quăng điện thoại vào tường làm nó vỡ ra nhiều mảnh nhỏ.
Thấy có tiếng động, Wendy chạy lên.
"Chuyện gì vậy?"
Irene ngồi trên giường, ánh mắt căm tức nhìn những mảnh điện thoại dưới chân tường.
Quay sang nhìnWendy đứng trước cửa khiến cô tưởng mình hoa mắt.
Một người đàn ông cao hơn mét tám mặc tạp dề kitty hồng, một tay cầm thìa một tay cầm đũa đang ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn điện thoại bị ném xuống.
"Em sao vậy?"
"Anh... sao lại ăn mặc kì cục như vậy?" - cô nheo mắt lại, cảnh này còn khó tin hơn cả cảnh tận thế.
Wendy thấy cô ngạc nhiên cũng cúi xuống nhìn mình, thật ra cũng không có gì không ổn cả, chỉ là khoác lên chiếc tạp dề bên ngoài áo tắm thôi mà.
"À, tôi đang nấu ăn cho bữa tối."
"Anh biết nấu ăn?" - Irene không tin nổi vào cả tai mình nữa rồi. Wendy biết nấu ăn?
Anh gật đầu.
"Phải, thôi, đừng ngồi đó nữa, đi tắm rồi xuống ăn, tôi nấu xong rồi."
Irene quấn lấy chiếc khăn quanh người rồi vào phòng tắm. Nhìn trong gương, cô không khỏi đỏ mặt, trên ngực, cổ, eo toàn dấu hôn tím đỏ, thế này cô làm sao gặp người khác đây.
Làm xong vài món đơn giản, Wendy ngồi suy nghĩ, thật ra trong lúc Irene ngủ anh đã khám phá ra một chuyện, Irene chính là tổng giám đốc B&H.
Lúc anh dậy, cô vẫn ngủ rất say, anh ngồi dậy, nhìn lên tủ cạnh giường có một vài tờ giấy để lộn xộn, khi anh nhìn vào đó thì có vài tờ hợp đồng của SW và B&H.
Cộng thêm một vài nghi vấn vì giọng nói, vẻ lạnh lùng của cô thì anh có thể khẳng định 100% cô chính là tổng giám đốc B&H.
Quả là che giấu rất giỏi, nhưng Wendy đã khám phá ra rất dễ dàng, nhưng anh sẽ không dùng nó để uy hiếp hay bắt ép cô gì cả, anh sẽ chờ cô đến và ở bên anh bằng chính con người của cô. Và anh cũng vậy.
Tắm xong, Irene vào thư phòng, lấy một chiếc điện thoại mới, lắp sim cũ vào rồi xuống nhà.
"Chúng ta ăn thôi." - Wendy  đứng dậy kéo ghế cho Irene , thoáng thấy những dấu hôn trên cổ, anh khẽ cười.
"Làm gì mà cười dâm tiện như vậy?" - cô cầm điện thoại để xuống bên cạnh, vừa đặt xuống thì có tiếng chuông.
Nhìn màn hình, Irene có chút ngạc nhiên, liếc qua Wendy thấy anh đang chăm chú nhìn cô, cầm điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.
"SeungYeol."
"Ừm, là anh, sao anh nhắn tin rồi gọi điện mà em không nghe vậy?" - giọng anh rất lo lắng, biểu hiện anh rất lo cho cô, nhưng Irene vẫn duy trì trạng thái không nghe không tin, chỉ nhàn nhạt.
"Điện thoại em bị rơi xuống nước, em vừa thay cái khác."
"Ra là vậy, mai anh tới đón em đi ăn nhé." - SeungYeol vui vẻ nói, anh chờ ngày hai người bên nhau lâu lắm rồi.
"Để em xem đã." - cô nói nhỏ - "Mai em vẫn phải tới B&H, có gì em sẽ nhắn cho anh."
"Ok, vậy em ăn sớm đi nhé."
Cúp máy, Irene khẽ thở dài, nếu như anh trở về sớm hơn vài ngày, cô không nhận được thông tin từ Mĩ, chắc chắn giờ này cô đang ở bên anh, quấn quýt không rời, nhưng...
"Hẹn hò rất vui vẻ sao?" - giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau.
Irene quay lại, Wendy đã đứng sau cô từ lúc nào.
Khẽ khiêu mi, Irene trả lời.
"Phải, rất vui."
"Chết tiệt, em hiểu thế nào là một chân không thể đứng trên hai thuyền chứ?"
Wendy tức giận, nữ nhân này rõ ràng thân mật với anh, vậy mà lúc ngủ dậy xong đã trở lại bộ dạng lạnh lùng này.
"Em quên rằng tôi mới chân chính là người đàn ông của em sao? Em quên bộ dạng em dưới thân tôi dưới cao trào mà ngất đi à? Em quên em đã một bộ dạng dâm đãng dưới thân tôi à?"
"Nhưng tôi không yêu anh." - vẫn lạnh lùng trả lời, một câu nói này đã chấm dứt toàn bộ ý niệm của Wendy về Irene .
Phải rồi, cô là nữ tổng giám đốc B&H, tuy anh là tổng giám đốc SW, nhưng với cô đâu có quan hệ gì? Người cô yêu là SeungYeol, anh trai của anh.
Khi Irene bừng tỉnh đại ngộ thì xung quanh đã vắng lặng, chỉ còn vang lại tiếng động cơ ô tô của  Wendyđã đi được một đoạn.
Irene cười nhạo mình, rồi lại nghĩ sao cô phải suy nghĩ cho mệt, cô chỉ nói những gì thật sự thôi mà. Đâu có sai? Cô không yêu Wendy.

Nhưng... cô cũng không còn yêu Son SeungYeol nữa rồi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro