CHƯƠNG 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa nhà Khải Thái được bao quanh bởi những bức tường kính thẳng tắp, hôm nay ánh nắng không tệ, hành lang được ánh nắng chiếu rọi trở nên sáng sủa, nước da của Chung Tư Viễn trắng nhợt, ánh sáng tập trung trên người làm anh trông hơi không chân thực, càng giống như một bức tượng được tạc ra bằng ngọc trắng.

Hai phòng nghỉ cách nhau không xa, chỉ một cái hành lang, nằm chéo góc đối diện, đạo diễn gõ cửa hai lần, bên trong vừa mở ra một khe nhỏ, đạo diễn bèn xổ một câu tiếng Hàn: "Xin chào."

Người mở cửa là một anh chàng trẻ tuổi mặc đồ trợ lý, vẻ ngoài trông không tệ, thuộc loại có thể trực tiếp debut trong showbiz.

Phiên dịch viên vẫn chưa tới, tiếng Hàn của đạo diễn chịu đựng không quá nổi ba câu, nên chỉ có thể dùng tiếng anh để giao tiếp trước: "CEO Kim đang makeup à? Thầy Chung đến rồi, muốn vào chào hỏi ông ấy."

Lúc này cậu thanh niên mới nhìn đến Chung Tư Viễn ở phía sau, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, người nọ nở một nụ cười thân thiện với Chung Tư Viễn, sau đó bước sang một bên và nói: "Mời vào."

Kim Yoo Hee đang ngồi làm tóc trước gương trang điểm, mớ tóc rối trên trán đều được vuốt lên hết, để lộ rõ đường nét của một người đàn ông trưởng thành.

Bắt gặp ánh mắt của Chung Tư Viễn ở trong gương, ông ta lập tức nở nụ cười yêu mến của một người lớn tuổi: "Tư Viễn, lâu lắm rồi không gặp nhỉ."

"Thầy Kim," khuôn mặt lạnh lùng của Chung Tư Viễn dường như dịu đi một chút, anh nói: "Chú vẫn khỏe chứ ạ?"

Kim Yoo Hee cười sang sảng: "Không tệ, quay xong khoan về đã, tôi vẫn còn đánh bóng với cậu được."

Hằng năm GPO đều tổ chức Idol Star Championships, mấy năm trước lúc Chung Tư Viễn và Phương Tri Hành còn ở trong nhóm cũng từng tham gia, hai người từng chơi bóng rổ với nhau, nhưng tiếc là đối thủ của nhau chứ không phải đồng đội. Chung Tư Viễn nhớ trận bóng này mấy quan chức cấp cao của GPO cũng tham gia, Kim Yoo Hee và Phương Tri Hành một đội, người hơn bốn mươi tuổi, nhưng đánh bóng vẫn rất mạnh, cuối cùng còn giành được giải nhất.

Đạo diễn nói với Kim Yoo Hee: "Thể diện của CEO Kim lớn ghê, thầy Chung đồng ý lên sân khấu đệm nhạc rồi ạ."

"Ồ?" sắc mặt Kim Yoo Hee ôn hòa, lúc nhướn mày như có cơn gió xuân lay động: "Vậy tôi phải hát cho thật hay mới được."

Chung Tư Viễn không phải người thân thiện, ở đây còn có những staff khác, anh chỉ qua chào hỏi mấy câu rồi quay về phòng nghỉ của mình để trang điểm.

Sau khi tạo hình xong đã gần mười giờ, tổ đạo diễn gọi Chung Tư Viễn lên sân khấu để diễn tập một chút.

Anh thay một bộ âu phục màu xanh đậm, bên trong mặc một cái áo sơ mi cổ lật lớn, ren ở cổ tay áo kéo dài đến mu bàn tay, tôn lên đôi tay thon dài đẹp đẽ.

Đúng lúc Kim Yoo Hee vừa bước ra từ phòng nghỉ, ông ta vốn trông không hề già, chiếc áo khoác nhung đen khiến ông ta trông rất quyến rũ.

Hai người gặp nhau ở hành lang, sau đó cùng nhau đi thang máy lên tầng mười chín.

Kim Yoo Hee chỉ chàng trai trẻ phía sau, giới thiệu với Chung Tư Viễn: "Đây là trợ lý của tôi, tên Kang Won."

Theo phép lịch sự, Chung Tư Viễn gật đầu.

Kim Yoo Hee nói: "Lần này tôi sẽ ở Trung Quốc gần hai tháng, thằng nhóc này vẫn còn trẻ, tôi dẫn theo để va chạm với xã hội."

Cửa thang máy mở ra, Chung Tư Viễn và Kim Yoo Hee người trước người sau bước vào.

Thêm cả staff và trợ lý, thang máy lập tức đầy người.

Kang Won dáng người nhỏ gầy nên đứng nép trong góc, lẽ ra không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng Chung Tư Viễn cứ có cảm giác rất lạ với cậu ta, nên hiếm khi nhìn thêm mấy lần.

Qua tấm gương trong thang máy, anh ung dung thu hết vẻ mặt của Kang Won vào trong đáy mắt.

Anh phát hiện Kang Won cũng đang nhìn vào gương, nhưng không phải nhìn anh, cũng không nhìn bản thân mình, càng không phải nhìn staff, mà Kang Won nhìn chằm chằm Kim Yoo Hee chẳng chớp mắt.

Cửa thang máy mở ra, người đứng đầu bước ra ngoài trước.

Các staff cung kính tiếp đãi hai vị đại phật, trải một tấm thảm đỏ từ cửa thang máy cho đến tận hậu trường.

Kim Yoo Hee chuẩn bị một bài hát tiếng anh rất nổi tiếng, Chung Tư Viễn nhận lấy bản nhạc, ngồi trước đàn piano nhấn vài phím để kiểm tra âm thanh.

Staff đưa micro cho Kim Yoo Hee, giọng nói trầm ấm của ông ta vang vọng khắp trường quay: "Tư Viễn, cậu có cần luyện tập trước không?"

Chung Tư Viễn không nói gì mà chỉ chậm rãi lắc đầu, ngón tay anh uyển chuyển chơi chương nhạc trên cực kỳ trôi chảy.

Kim Yoo Hee mở công ty giải trí đã hơn hai mươi năm, từng đóng vai khách mời trong các bộ phim truyền hình do công ty sản xuất, lúc còn trẻ cũng từng phát hành album, có thể nói hát hò đóng phim đối với ông ta đều là chuyện nhỏ. Hơn nữa ông ta còn đẹp trai, đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn có rất nhiều fans mới ở showbiz Hàn.

Hai người một đàn một hát cũng coi như là lần đầu tiên hợp tác với nhau, nhưng hiệu ứng sân khấu lại tốt đến bất ngờ, chỉ cần diễn tập một lần là thành công.

Tổ đạo diễn cực kỳ bất ngờ trước sự chuyên nghiệp của họ, rồi lại trân trọng mời họ quay về.

Vào giờ ăn trưa, ekip chương trình đặt cơm hộp cho từng vị khách mời, hương vị của bữa cơm công sở cũng bình thường, Chung Tư Viễn chẳng có ham muốn đặc biệt gì về chuyện ăn uống, miễn là có món mà anh ăn được.

Điện thoại di động nằm trên bàn vang lên, Phương Tri Hành gửi wechat hỏi thăm: "Thầy Chung nhà chúng ta ăn trưa chưa?"

Máy điều hòa trong phòng nghỉ làm người ta chóng mặt, Chung Tư Viễn cầm điện thoại ra ngoài hành lang hít thở không khí trong lành, anh dựa vào lan can bấm số của Phương Tri Hành.

Bên kia nghe máy rất nhanh: "Anh Viễn! Anh nhớ em rồi à?"

"Ừm." Chung Tư Viễn ngẩng đầu lên, nhìn qua lớp kính sáng bóng, bầu trời trong vắt giống như vừa được gột rửa, trái tim vốn đang sục sôi cả một buổi sáng của anh cũng dần bình tĩnh lại: "Trưa nay em ăn gì?"

Nhắc đến chuyện ăn uống Phương Tri Hành rất có tinh thần, có lẽ là do cuộc sống ăn uống điều độ trong ba tháng để lại cho cậu cái bóng quá lớn, cậu hào hứng nói: "Đồ ăn ở căn tin của tụi em hôm nay siêu cấp ngon! Có món bún thịt mà em thích nhất!"

Phương Tri Hành rất kén ăn, miếng thịt hơi lớn một chút sẽ không ăn, thịt có xương cũng không ăn, từ trước đến nay ghét nhất là xương sườn, bún thịt kích thước vừa vặn lại không có xương đúng là đo ni đóng giày cho cậu.

Chung Tư Viễn bật cười: "Còn gì nữa không?"

Phương Tri Hành liệt kê tiếp: "Ngoài nó ra, có cả cà chua xào trứng, rau cải và khoai tây chiên nữa."

Thức ăn siêu cấp ngon kể cả buổi cũng chỉ có một món bún thịt.

Nhưng chỉ cần một món đó cũng đã khiến Phương Tri Hành thỏa mãn.

Nghĩ đến cậu, đáy lòng Chung Tư Viễn chợt trở nên mềm mại: "Tối mai nấu bún thịt cho em ăn tiếp nhé?"

"Vậy em không ăn đâu, món ngon không thể ăn mỗi ngày được, ăn nhiều sẽ thấy không thích nó nữa." Phương Tri Hành lùi lại để cầu việc khác: "Em muốn ăn cá hố, anh nấu cá hố cho em đi."

Chung Tư Viễn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, toàn bộ sự dịu dàng và cưng chiều của anh đều dành hết cho Phương Tri Hành chẳng chừa lại một chút nào.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau hết mười phút, Chung Tư Viễn bèn giục Phương Tri Hành đi ngủ trưa.

Phương Tri Hành không cam lòng mè nheo: "Được rồi, vậy em đi ngủ đây, buổi trưa anh cũng phải nghỉ ngơi đấy!"

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Chung Tư Viễn vừa trả lời vừa quay đầu lại: "Ừm, buổi tối nhớ bảo chú Trương tới đón em, ngoan ngoãn ở nhà đợi..."

Lời còn chưa nói hết, một giọng nói vang lên ngắt lời anh: "Tư Viễn?"

Kim Yoo Hee từ phòng vệ sinh đi ra, đang dùng khăn tay lau nước đọng trên mu bàn tay, giọng nói của ông ta lọt thẳng vào tai nghe truyền đến bên kia chẳng chút che giấu: "Cậu đang làm gì vậy?"

Vẻ dịu dàng trên mặt Chung Tư Viễn lập tức tiêu tan.

Phương Tri Hành ở bên kia điện thoại chợt sửng sốt, không xác định hỏi: "Ai đang gọi anh đấy?"

Tiếng Hàn, giọng nói giống như ác mộng, làn da Phương Tri Hành lập tức run cầm cập.

"Staff." Chung Tư Viễn nói cho hết lời như không có chuyện gì xảy ra: "Buổi tối ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi sẽ cố gắng về sớm, cúp máy đây."

Đây là lần đầu tiên, Chung Tư Viễn không đợi Phương Tri Hành trả lời mà đã cúp máy.

Theo phép lịch sự, lúc người khác đang gọi điện thoại không nên tùy tiện lên tiếng.

Là CEO của một công ty giải trí, Kim Yoo Hee đã làm mưa làm gió suốt ba mươi năm, ông ta không thể nào không hiểu nguyên tắc này được.

Lý do duy nhất, là ông ta cố ý.

Sắc mặt của Chung Tư Viễn dần trở nên nặng nề, anh bước tới, thân hình và khuôn mặt trẻ trung là vốn tự hào của anh, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Yoo Hee, phép lịch sự và tôn trọng mà anh luôn duy trì ngoài mặt hoàn toàn bị phá vỡ, thái độ thù địch của anh thể hiện cực kỳ rõ ràng.

Nhưng Kim Yoo Hee lại nhếch môi cười như chẳng hề nhận ra, những nếp nhăn ở đuôi mắt khiến ông ta trở nên thân thiện hơn, thậm chí ông ta còn xin lỗi rất tự nhiên: "Xin lỗi, có phải tôi làm phiền cậu không?"

Người của ekip chương trình bắt đầu gọi khách mời lên sân khấu, Chung Tư Viễn và Kim Yoo Hee không nhúc nhích, hai luồng khí đối lập trong không gian chật hẹp không cho phép người khác chen vào.

Chung Tư Viễn cuối cùng cũng hiểu ra: "Cấp cao của Khải Thái tìm tôi lên show là do ông gợi ý?"

Kim Yoo Hee không nhanh không chậm xếp chiếc khăn tay đã bị dính nước lại thật ngay ngắn, đôi mắt nhìn thấu mọi sự trên đời vẩn đục hơn Chung Tư Viễn rất nhiều, nhưng cũng đã được tính trước kỹ càng. Ông ta vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như mọi khi, không để ý đến kết luận của Chung Tư Viễn mà ôn hòa nói: "Nghe nói cậu và Phương Tri Hành đóng chung một bộ phim truyền hình, giờ couple của hai người rất nổi tiếng."

Chung Tư Viễn quay qua nhìn ông ta, nghe thấy tên Phương Tri Hành từ miệng Kim Yoo Hee làm anh cảm thấy buồn nôn. Anh hỏi thẳng: "Ông đã làm gì em ấy?"

Kim Yoo Hee ra vẻ không hiểu lời anh nói, còn lẩm bẩm: "Tin tức của các cậu lan truyền sang Hàn Quốc, đám nhóc Times cũng thấy rồi, chúng nó không vui lắm. Tư Viễn, các cậu mấy năm rồi không gặp?"

Bức tường kính phản chiếu bóng dáng mạnh mẽ của hai người đàn ông.

Sắc mặt của Chung Tư Viễn cực kỳ lạnh lùng, anh cao hơn Kim Yoo Hee một chút, những chiếc cúc kim loại trên bộ vest lạnh lùng và sắc bén, giống như những con dao găm đâm vào đôi mắt đang rũ xuống của anh, cắt rời ánh mắt của Chung Tư Viễn, sắc bén và gai góc, chẳng chút che giấu ném về phía khuôn mặt trông như nho nhã khiêm tốn của Kim Yoo Hee, nếu như ánh mắt có thực thể , có lẽ chiếc mặt nạ vô hại của Kim Yoo Hee đã bị xé tan thành từng mảnh.

"Có phải vì ông mà em ấy chấm dứt hợp đồng không?"

Kim Yoo Hee mỉm cười thay cho câu trả lời.

Staff từ bên kia vội vã chạy tới, thở hổn hển nói: "Thầy Kim, thầy Chung, hai người ở đây ạ, nhanh đi theo tôi, sắp ghi hình rồi."

Người đó nói tiếng trung, Kim Yoo Hee không hiểu một chữ nào, nhưng đã đi trước Chung Tư Viễn một bước.

Lâm Mạn Mạn cũng tới tìm người: "Anh đại! Anh làm gì thế! Người ta đang giục kìa."

Chung Tư Viễn bị Lâm Mạn Mạn đẩy vào thang máy.

Thang máy đã đầy người, Kim Yoo Hee lấy lại điện thoại của mình từ chỗ Kang Won.

Ở đây ngoại trừ ba người bọn họ không có ai hiểu tiếng hàn, Kim Yoo Hee chẳng chút kiêng dè nói: "Nếu cậu đã muốn biết như vậy, thì tôi có thể tiết lộ cho cậu một chút."

Staff trong thang máy tò mò nhìn về phía bọn họ.

Kim Yoo Hee mỉm cười mở album ảnh rồi chọn ra một tấm.

Ông ta và Chung Tư Viễn đứng cạnh nhau, màn hình điện thoại nhấp nháy, chiếu thẳng vào đôi mắt của Chung Tư Viễn.

Xung quanh toàn là người, Chung Tư Viễn cố gắng kìm nén sự căm ghét trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào màn hình.

Một giây sau, khuôn mặt của Phương Tri Hành bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn, hô hấp của Chung Tư Viễn ngừng lại, anh sững sờ ngay tại chỗ.

Trái tim đột nhiên bị một tấm lưới lớn chiếm giữ, đôi đồng tử lạnh lùng của Chung Tư Viễn chợt run lên dữ dội.

Chiếc gương phản chiếu màu cam làm bùng lên một đốm lửa trên đuôi mắt anh, anh nhìn chằm chằm Phương Tri Hành trên màn hình, chắc chắn đó là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy bao giờ.

Người trong ảnh ngây ngô non nớt hơn bây giờ rất nhiều, cậu để kiểu tóc dài ngang vai được yêu thích vào mấy năm trước, mặc một chiếc áo dài nam cách tân màu trắng, bông hoa anh đào màu hồng nhạt trên cổ tay áo bị ngón tay kéo ra, bông hoa nở rộ che đi chiếc cằm thanh tú, vừa vặn dừng lại trên khóe môi cong cong.

Và đôi mắt ấy, trong veo như nước, hàng ngàn ngôi sao sáng ngời hội tụ nơi đó, ngưng kết thành viên kim cương tinh khiết nhất.

Cậu trông thuần khiết, sạch sẽ, mềm mại hơn cả hoa anh đào, lóa mắt hơn cả kim cương.

Đó là Phương Tri Hành, cậu đang múa.

Kim Yoo Hee chỉ cho phép Chung Tư Viễn nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng cất điện thoại đi, ông ta tiếc nuối chạm vào khuôn mặt tĩnh lặng kia, phiền muộn nói: "Tấm ảnh này tôi đã giữ được 5 năm, đến nay vẫn không thể nào quên được, đáng tiếc, Khanh Khanh không chịu nhảy cho tôi xem nữa rồi."

Chung Tư Viễn chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt tay lại, hai chữ 'Khanh Khanh' như kim đâm vào thái dương, khiến đầu anh đau như búa bổ, trên trán nổi gân xanh, anh cắn chặt răng, dùng sức đến mức cằm cũng căng đau, mới miễn cưỡng nặn ra một câu từ giữa kẽ răng: "Ông gọi em ấy là gì?"

Thang máy đến tầng được chỉ định, tiếng 'ting ting' vang lên cùng với nụ cười đắc ý của Kim Yoo Hee. Tiếp đó ông ta nhìn về phía Chung Tư Viễn, thưởng thức sự cuồng nộ của chàng trai trẻ hơn mình hai mươi tuổi ở cự ly gần, rồi liếm môi ra vẻ thích thú, thở dài nói: "Cậu nếm chưa, mùi vị rất ngon."

Cửa thang máy mở ra, Kim Yoo Hee bước ra ngoài trước, ông ta như gió xuân ấm áp nhìn xung quanh một vòng, rồi cực kỳ khéo léo dùng tiếng anh nói với đạo diễn: "Tôi muốn đổi qua một bài hát tiếng trung."

"Hả?" Đạo diễn hơi khựng lại: "Nhưng chúng ta đã diễn tập với thầy Chung rồi, đổi bất ngờ như thế nhỡ ra..."

"Không đâu, Tư Viễn rất quen thuộc." Kim Yoo Hee dùng tiếng trung rành mạch nói với đạo diễn: "Tôi muốn hát Viễn Hành."

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Chung Tư Viễn.

Trên tầng mười chín của tòa nhà Khải Thái, toàn bộ bước tường kính được ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua.

Vị ảnh đế trẻ tuổi trên mặt không hiện rõ vui hay giận bước ra khỏi thang máy, ánh sáng tự nhiên quá mạnh làm nhòe khuôn mặt của anh, khiến anh trông giống bóng mờ bị phủ thêm một tầng sương mù.

Ngọn lửa trong đôi mắt anh lan xuống tận chân, rồi lăn dài về phía Kim Yoo Hee trên tấm thảm đỏ rực.

Tiếp đó, anh lần lượt mở cúc áo vest, rồi cởi ra ném đi.

Lâm Mạn Mạn luống cuống bắt lấy cái áo, không biết chuyện gì đang xảy ra: "Anh... anh đại?"

Chung Tư Viễn cởi áo vest xong, bắt đầu cởi cúc áo trên cổ tay.

Người xung quanh khó hiểu nhìn anh: "Thầy Chung?"

"Viễn Hành."

Chung Tư Viễn tức giận mỉm cười, đôi vai thẳng tắp như đỉnh núi đóng băng, cơ bắp căng cứng sẵn sàng hoạt động.

Đó là bài hát được viết vào 5 năm trước lúc anh đau khổ nhất, từng câu từng chữ, anh đều nghĩ về Phương Tri Hành, cho dù không hiểu, không cam lòng, không điên cuồng, không thể nói thành lời, từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn nhìn thấy Phương Tri Hành sống không tốt.

Anh nhào nặn tất cả tình yêu và sự thù hận vào trong bài hát, dồn nén tương lai vô hình đến cùng cực, cuối cùng biến nó thành một mong ước vô vọng.

Kim Yoo Hee dựa vào cái gì mà đòi hát Viễn Hành?

Ông ta làm sao có thể?

Làm sao xứng?

Ngọn lửa căm ghét thiêu đốt Chung Tư Viễn, anh dùng giọng điệu lạnh lùng trước nay chưa từng thấy nói từng chữ: "Là của tôi."

Xung quanh chợt vang lên một chuỗi tiếng hét sợ hãi.

Lần đầu tiên trong đời, Chung Tư Viễn tức giận hạ gục Kim Yoo Hee chỉ bằng một cú đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro