Chương 156 Một mũi tên trúng hai đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Chử Lập là một người đàn ông thực sự điển trai , với gương mặt có nét sâu sắc và đôi mắt đa tình không biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái . Trước đây, mẹ Chử Diệc Phong bị hắn quyến rũ một phần cũng vì lý do này. Chử Lập đúng là một hình mẫu lý tưởng , không chỉ có vẻ bề ngoài mà còn mang trong mình sự lịch lãm của người trí thức. Hai nét tính cách này kết hợp lại, khiến nhiều người khi lần đầu nhìn thấy hắn sẽ lầm tưởng đây là một ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí . Do đó, hầu hết mọi người cảm thấy hắn phù hợp trở thành minh tinh , với diện mạo và khí chất đó , hắn chắc chắn có thể bạo hồng chỉ trong một lần xuất hiện.
             Mặc dù không chọn con đường giải trí , Chử Lập vẫn có sự khác biệt lớn so với đại đa số quan viên Hoa quốc.
             Thời trẻ, Chử Lập là một công tử phong lưu có tiếng, nhưng sự phong lưu của hắn không biểu hiện ở việc lạm dụng tình cảm. Hắn nhận định bản thân vẫn mang một tâm hồn chung  thủy , dù thời gian hắn dành cho mỗi mối tình đều ngắn hơn so với những cặp đôi bình thường.
              Hiện tại, Chử Lập đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bề ngoài lại trông như một người đàn ông ngoài ba mươi, mang phong thái nho nhã của một người đàn ông trưởng thành. Tuy nhiên, do tính cách phong lưu, hắn không giống như những quan chức thông thường nghiêm túc và khuôn phép, mà hành vi, cử chỉ, cũng như cách ăn mặc hoàn toàn có thể so sánh với những ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí, thường xuyên được ví là chính trị gia đi đầu xu hướng.
              Chử Lập là người thường xuyên vắng nhà, một tháng ba mươi ngày số lần người làm gặp hắn ở Chử gia chẳng nổi một bàn tay.
             Chử lão gia tử đã từ lâu thất vọng đến tuyệt vọng về người con trai cả này. Dù có nói gì hắn cũng không nghe, luôn làm theo ý mình cũng chưa bao giờ để tâm đến lời ông. Mặc dù có người khen Chử Lập là quan chức trẻ trung và điển trai nhất của Hoa Quốc, nhưng hắn cũng là người khó kiềm chế nhất. Nếu không phải nhờ Chử gia có ảnh hưởng lớn trong cả quân đội và chính trị, không ai dám đối đầu với nhà họ, thì hắn đã sớm mất chức từ lâu rồi.
          Cũng may, Chủ Lập cũng không phải không có điểm yếu, Chử lão phu nhân chính là tử huyệt của Chử Lập. Chỉ cần bà lên tiếng, cho dù Chử Lập có ở tận chân trời góc bể cũng phải lập tức trở về. Tuy nhiên, khi nghe là chuyện liên quan đến con cái, Trử Lập lập tức mất hết hứng thú.

"Thằng nhóc này lại gây ra chuyện gì nữa chứ? Ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa khiến người ta bớt lo."
Nhiều lúc, Chử Lập quên mất rằng mình là một người cha, vì đến khi hắn biết mình có con, thì đứa trẻ ấy đã lớn, không còn cần sự quan tâm của người lớn nữa. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên đứa trẻ trở về nhà họ Chử, gia đình ép hắn phải bù đắp tình thương của cha mà đứa trẻ đã thiếu thốn suốt năm năm. Nhưng khi nói chuyện với Chử Diệc Phong , hắn cảm thấy trước mặt không phải đứa trẻ năm tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành , chín chắn. Sau vài lần tiếp xúc , hắn không thể xem thằng con mình là một đứa bé nữa.
            Chử lão gia lạnh lùng hừ một tiếng:"Nó so với người cha như anh còn khiến tôi yên tâm hơn. Một người đàn ông đã hơn năm mươi mà chẳng khác nào thanh niên chưa trưởng thành, bao giờ anh mới để cha mẹ anh bớt lo!"
            Chử Lập nhất thời không hé răng, dù ông có nói j thì cha ông cũng có thể phản bác , còn chẳng bằng im lặng.
            Chử Ôn Đình nhận được sự ám chỉ từ cha mẹ hắn, khẽ ho một tiếng, "Đại bá, ông nội gọi ngài trở về lần này là muốn bàn về chuyện của anh cả. Mấy ngày trước, anh ấy đột nhiên ra tay gây khó dễ cho Khương gia, ngài cũng biết, anh cả rất ít khi làm những chuyện như vậy, nên muốn tập hợp mọi người lại để thương lượng một chút."
           Chử Lập nhíu mày, tuy rằng không thường xuyên tiếp xúc với Chử Diệc Phong, nhưng ông biết con trai mình có tính cách như thế nào. Nói như vậy, hành động của nó thật sự có phần không bình thường, "Các người đã điều tra trước một chút chưa?"
             "Có, nghe nói là có quan hệ với một người đàn ông, mà người đó hình như còn đến từ nông thôn."
             Chử Lập còn tưởng mình đang mơ, nhẹ nhàng xoa xoa tai, Đàn ông? Ôn Đình, con chắc chắn không phải là phụ nữ, mà là đàn ông sao?"
            "Con chắc chắn." Chử Ôn Đình khi tra xét cũng không nghĩ đến sẽ liên quan đến một người đàn ông.

Chử Lập trên phương diện tình cảm lại kém xa so với lão gia tử, "Tiểu tử này không phải thích phụ nữ sao, sao lại có thể phát sinh quan hệ với một người đàn ông được?"

"Cụ thể tình huống chúng ta cũng không rõ ràng lắm, nên mới muốn gọi mọi người cùng nhau thương lượng xem nên xử lý chuyện này như thế nào. Đại bá cũng biết,anh cả so với ngài còn khó đối phó hơn nha." Chử Ôn Đình cười nói.

Chử Lập thật không muốn thừa nhận, hắn ít nhất còn có một điểm yếu, còn đứa con trai này lại chẳng biết tử huyệt là gì. Vợ trước của hắn cũng chưa bao giờ quan tâm, việc hình thành tính cách này không biết là do ai, hắn nhìn về phía lão gia tử, "Ba, nếu Diệc Phong thật sự có mối quan hệ không thể cho ai biết với người đàn ông kia, thì người tính toán sẽ làm thế nào?


Trong ngôi nhà này, người quyết định mọi chuyện vẫn là Chử lão gia .

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía ông.

"Đương nhiên là phải bắt chúng nó chia tay, Chử gia chúng ta không thể mất mặt như vậy." Ánh mắt ông cụ mang theo sự sắc bén và nghiêm nghị không thể bỏ qua của quân nhân, khiến bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Ai cũng biết ông không hề đùa. Chử Lập nhíu mày, "Nếu vậy, gọi thằng nhóc kia trở về, bắt nó với người đàn ông kia tách ra ."

"Anh à, nếu dễ như vậy thì đã không cần gọi anh về rồi," Chử Anh Hoa, cô Chử Diệc Phong , lên tiếng.

"Vậy còn có thể làm gì khác? Có phải như những bộ phim truyền hình nhảm nhí, ném một tấm séc vào mặt người đàn ông đó không?" Chử Lập thờ ơ , trong lời nói ẩn chứa sự châm chọc.

"Đương nhiên là không thể." Chử Anh Hoa lắc đầu , người được Chử Dệc Phong để mắt tới chắc chắn không phải là kẻ ngốc. Chử gia tuy có thế lực lớn trong quân đội và chính trị, nhưng về tài sản thì không thể sánh với người cháu này. Chỉ cần người đàn ông đó có chút thông minh , hẳn sẽ hiểu rằng từ bỏ Chử Diệc Phong đồng nghĩa với việc từ bỏ một ngọn núi vàng còn cao hơn đỉnh Everest.
       Chu Lập lập tức nhận ra em gái đang nghĩ gì, nhưng anh lại có ý kiến khác.

Chu Anh Hoa nói: "Cứng rắn dễ gây phản kháng, vậy thì chúng ta hãy dùng cách mềm mỏng hơn. Con có một kế hoạch."

Cả Chử Anh Hoa và Chử Lập đều theo con đường chính trị, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau. Chử Anh Hoa thuộc kiểu mưu lược , nói đơn giản là bày mưu tính kế. Hiện tại, chức vụ của cô ngày càng cao, không cần tự mình nghĩ biện pháp, dưới cô có một nhóm người sẵn sàng cống hiến sức lực.Cô nói có cách, mọi người tự nhiên sẽ không nghi ngờ tính khả thi của nó.

"Bậc làm cha mẹ không ai muốn thấy con cái mình đi sai đường, con tin rằng cha mẹ của người đàn ông kia cũng vậy. Hơn nữa, tư tưởng người nông thôn thường bảo thủ, chỉ cần cho cha mẹ cậu ta biết chuyện này, không cần chúng ta can thiệp, họ sẽ giúp chúng ta chia tách hai người." Chử Anh Hoa tự tin nói.

Nghe xong những lời này, sắc mặt mọi người nhất thời khác nhau. Phương pháp của Chử Anh Hoa thực sự rất tốt, còn là một mũi tên trúng hai đích. Mặc dù có thể hơi áy náy với người đàn ông kia, nhưng nếu anh ta đã chọn ở bên Chử Diệc Phong, chắc chắn đã có sự chuẩn bị tâm lý.

Chử Lập nhìn về phía lão gia tử, "Ba , người nghĩ sao?"

Ông lão lập tức gật đầu, "Cứ làm theo lời Anh Hoa, giải tán."

Sau khi hai lão nhân Chử gia rời đi, Chử Ôn Đình nhìn ba và các bác, đột nhiên có một dự cảm không tốt, và dự cảm đó nhanh chóng trở thành sự thật.

"Ôn Đình, việc tiếp theo giao cho cháu." Chử Anh Hoa cười nói với cậu.

"Cô, có thể đổi người khác không?" Chử Ôn Đình cười khổ, tại sao việc khó nhằn này lại phải giao cho cậu, nếu bị anh họ biết được, không biết cậu sẽ bị trả thù như thế nào.

"Không được, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa, trong lứa con cháu Chử gia chỉ có cháu làm việc ổn thỏa nhất, chúng ta hoàn toàn yên tâm về cháu. Cô và bác cả cháu lại không tiện ra mặt , nên tính đi tính lại, chỉ có cháu là thích hợp nhất."

Chử Ôn Đình ngay lập tức biết mình không thể từ chối.

"Ôn Đình à, cố gắng nhé, cô rất tin tưởng cháu, tin rằng cháu sẽ không khiến chúng ta thất vọng." Chử Anh Hoa làm như không thấy vẻ mặt bất lực của cậu.

Nếu như mẹ Vương không biết trước rằng con trai mình là người đồng tính, kế hoạch của họ có tới chín phần sẽ thành công. Nhưng giờ đây, mẹ Vương đã bị thuyết phục, dù có ba Vương biết cũng không gây ra sóng gió gì lớn. Đó là sự thật, nên không phải là kế hoạch của Chử Anh Hoa không khả thi, chỉ là thời điểm đã không còn đúng.

Việc Khương Sương bị tuyên án đã là sự thật không thể tránh khỏi, Vương Thành không quan tâm đến diễn tiếp theo nữa, bởi vì Trịnh Kính Ân đã gọi điện đến.

Về việc Vương Thành bị Khương Sương kéo vào, Trịnh Kính Ân cũng biết. Ban đầu, anh cũng định cho Khương Sương một bài học, nhưng quan hệ trong Trịnh gia  phức tạp. Chỉ cần anh ra tay, những người đó sẽ không thể không biết, Trịnh Kính Ân còn không muốn để họ biết đã tìm được em trai mình. Vì vậy, anh quyết định ám binh bất động, chờ đến khi Vương Thành quay về nhận tổ quy tông thì sẽ tính sổ sau. Có câu nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn." Trịnh Kính Ân rất kiên nhẫn, nhưng Chử Diệc Phong lại nhanh hơn anh một bước. Nói đến Chử Diệc Phong, tâm trạng của Trịnh Kính Ân rất phức tạp. Anh vừa cảm thấy vui mừng vì em trai có chỗ dựa vững mạnh, lại vừa bất lực vì mối quan hệ của họ. May mắn thay, Chử Phong có vẻ không giống như đang chơi đùa, nếu không thì dù không có lập trường, anh cũng sẽ không cho phép họ ở bên nhau.

"Thành Thành, vài ngày suy nghĩ kĩ, khi nào thì em chuẩn bị về Đế Đô, ba cũng rất muốn gặp em." Trịnh Kính Ân gọi tên thân mật của hắn mà không có chút áp lực nào.

Vương Thành nghe vậy lại bất ngờ không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thoải mái hơn khi Chử Diệc Phong gọi hắn như thế . Quan hệ huyết thống quả thực là một điều kỳ diệu, nếu hắn không biết Trịnh Kính Ân là anh trai mình, hắn có thể sẽ thấy hơi kì quái.

"Gần đây em không bận, khi nào em xử lý xong công việc bên này, em sẽ qua."

"Thật không?" Trịnh Kính Ân suýt nghĩ rằng mình nghe nhầm.

"Thật đấy, muộn nhất không quá ba ngày." Vương Thành trả lời chắc chắn. Hắn không phải người có thể lằng nhằng , sự thật không thể trốn tránh, chi bằng cho mọi người một câu trả lời dứt khoát.

"Được, anh chờ em. Trước khi đến, nhớ gọi điện cho anh."


"Em sẽ ."
Sau khi biết chuyện, Chử Diệc Phong đã quyết định sẽ cùng hắn đến Đế Đô.

"Anh chắc chắn muốn đi cùng em sao? Người nhà anh nhất định sẽ biết đấy." Cảm giác mách bảo hắn rằng gia đình của Chử Dịch Phong còn khó xử lý hơn cả mẹ  Vương.

"Họ đã biết."

"Ý anh là ?"

"Ý là họ đã biết rồi." Chử Diệc Phong bình thản nói.

Vương Thành bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút thì đoán ra đại khái, "Có phải anh đã biết trước rằng gia đình anh sẽ đoán được mối quan hệ của chúng ta từ chuyện đó không?"

"Họ sớm muộn cũng sẽ biết. Để họ chuẩn bị tâm lý chút cũng tốt. Em cũng phải cẩn thận, Chử gia không giống như những gia đình bình thường, nếu họ có hành động, thì chắc chắn sẽ nhắm vào điểm yếu của chúng ta."

Vương Thành giật mình, "Điểm yếu? Họ định cử người bắt em à?"

Chử Diệc Phong nâng mày, "Bắt em sao lại là điểm yếu?"

Vương Thành hoảng hốt, "Chử tổng, chẳng lẽ em không phải là tử huyệt của anh sao?"

Chử Diệc Phong hơi ngẩn người, sau đó cười, "Phải!"

Vương Thành không giấu diếm cha mẹ, khi trở về đã tranh thủ nói chuyện này, hai người cũng không có phản ứng quá lớn, họ biết thời khắc này sớm muộn sẽ đến, dù Vương Thành có nhận cha mẹ ruột hay không, trong lòng, Vương Thành vẫn là con trai của họ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.

"Đến đó nhớ giữ phép tắc, cậu Trịnh trông không giống người bình thường, gia đình có tiền luôn có nhiều quy tắc, không thể để họ coi thường." Mẹ Vương trước đây là fan của những bộ phim truyền hình, đã từng xem không ít chuyện về con nhà giàu bị nhầm lẫn.

Vương Thành ngán ngẩm, "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Hy vọng là mẹ suy nghĩ nhiều thật, mẹ cũng không muốn con chịu thiệt. Nếu con thấy ở đó không ổn, có thể về bất cứ lúc nào, con luôn là con trai của ba mẹ." Mẹ Vương nói, trong lòng đã có chút chua xót.

Vương Thành nắm tay bà, "Mẹ yên tâm, mẹ và ba luôn là những người thân nhất của con, thân hơn cả anh trai và em gái."

"Thằng nhóc thối, dùng anh trai và em gái để làm mẹ vui à." Mẹ Vương vẫn cười, mọi cảm xúc ấm áp và buồn bã đều bị hắn làm tan biến. Vương Thành cũng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro