Chương 157 Giúp em lấy ráy tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Vương Thành bắt đầu hành trình đến Đế Đô. Vẫn là sân bay lần trước, nhưng mục đích lần này đã thay đổi rất nhiều. Mùa đông ở Đế Đô lạnh hơn cả Sơn Hải ,  tuyết rơi nhiều hơn, nhiệt độ thấp nhất có thể liên tục dưới mười độ trong nhiều ngày, sân bay toàn người quấn áo khoác dày và áo lông, y như chiếc bánh chưng mập mạp.

Vương Thành cùng Chử Diệc Phong bước ra khỏi sảnh sân bay, không khí lạnh thổi đến khiến hắn rùng mình. Lớn lên ở Sơn Hải , hắn chưa quen với cái lạnh như thế này. Bên ngoài sân bay đã có xe chờ sẵn, cạnh xe còn có một người đàn ông đeo kính đen, khi thấy họ đến, lập tức mở cửa xe.

Dưới sự thúc giục của Chử Diệc Phong, Vương Thành nhanh chóng chui vào xe. Hắn vừa ngồi vào thì cửa xe đóng lại,  không khí lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn cách.

"Lạnh chết em rồi, thành phố Sơn Hải chưa bao giờ lạnh như thế này." Vương Thành xoa xoa đôi tay, mặc dù đã đeo găng nhưng vẫn bị lạnh cóng, ma sát tạo ra nhiệt khiến đôi tay hăn dần ấm lên.

"Chắc khoảng âm bảy độ." Chử Diệc Phong tháo găng tay , giúp hắn phủi đi lớp sương lạnh trên khăn quàng cổ và áo, anh từng sống ở nước ngoài mùa đông lạnh hơn Bắc Kinh, nên không cảm thấy nhiệt độ này có gì ghê gớm.

"Thấp như vậy, mà vẫn là ban ngày? Đêm ở thành phố Sơn Hải cũng chỉ dưới âm độ chút thôi." Vương Thành cảm thấy mình không muốn làm quen với thời tiết nơi đây , định bụng hôm nào đó sẽ gọi cho bạn học Vương Tử Vũ, chắc hẳn cô bé rất khó thích nghi.

"Dành thời gian , anh đưa em đi mua áo khoác ấm." Chu Dịch Phong nói.

"Không cần đâu, lần khác em tự đi được, không cần phiền Chử tổng ." Vương Thành lập tức từ chối, không phải hắn không muốn đi cùng Chử Diệc Phong, nhưng nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ  rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, "Hơn nữa, em cũng không có ý định ở mãi Đế Đô, Đế Đô tuy phồn hoa, nhưng em cảm thấy thành phố Sơn Hải vẫn tốt hơn."

Chỉ cần ngửi một chút, hắn đã biết không khí ở Đế Đô không tốt bằng Sơn Hải.

Chử Diệc Phong khẽ mỉm cười, rõ ràng nhận ra suy nghĩ của anh, "Anh quên mất, ai đó vẫn còn nợ anh rất nhiều tiền."

Vương Thành cảm thấy như mình bị bắn trúng đầu gối.

Chử Ôn Đình, không lâu sau cũng biết họ rời  thành phố Sơn Hải đến  Đế Đô, trong lòng thầm kinh ngạc.

"Chẳng lẽ anh họ biết Chử gia sắp ra tay, nên tính toán tiền trảm hậu tấu?"

Chuyện này không phải là không thể xảy ra, theo điều tra trước đó của cậu, anh họ đã âm thầm qua lại với người đàn ông tên Vương Thành này được vài tháng, tình cảm đến giờ vẫn rất ổn định, trong thời gian ở Sơn Hải thường làm những việc không phù hợp với tính cách của mình, có thể thấy anh họ rất coi trọng người đàn ông này.

Chử Ôn Đình càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhưng cậu quyết định không nói cho ông nội và ba biết, đợi họ đến Đế Đô rồi quan sát, lúc đó đưa ra biện pháp cũng không muộn.
Chử Diệc Phong có ba bất động sản ở Đế Đô, nhưng vì không thường xuyên ở nên hầu như không có nhân khí, bất quá mỗi tuần vẫn có người đến quét tước sạch sẽ. Chử gia biết hai nơi, Chử Diệc Phong kêu tài xế chở đến biệt thự thứ ba.

Hoa Viên Tân Hải là khu biệt thự cao cấp nổi tiếng ở Đế Đô, nơi cư trú của những người giàu có quyền lực, vì vậy việc quản lý ở đây rất nghiêm ngặt. Ngay cả bảo vệ bên ngoài cũng có đến ba người. Đặc điểm của khu này là tính năng cao cấp: khi vào cổng, bước đầu tiên phải nhận diện bằng dấu vân tay của chủ biệt thự, bước thứ hai là nhận diện mống mắt của chính biệt thự đó. Chủ nhà cũng có thể ủy quyền cho những người mình tin tưởng, chỉ cần ghi lại dấu vân tay và mống mắt là được.

"Độ bảo mật cao quá, kim ốc tàng kiều chắc chắn không ai phát hiện ra."

Vương Thành thấy rất ngạc nhiên, tưởng chỉ chiếu trên tivi không ngờ bản thân có ngày được tận mắt trải nghiệm.

Chử Diệc Phong nghe vậy vậy nói: "Yên tâm, nếu có giấu ai thì cũng chỉ giấu em thôi."

"Phì, anh mới là 'Trần A Kiều' đó."

"Nếu em nghĩ vậy , anh cũng không ngại."

Chử Diệc Phong ném hành lý lên sofa,
"Anh đi bật lò sưởi, lát đưa em đi làm quen một chút"
Biệt thự này rất rộng, hai người ở vô cùng thoải mái, hơn nữa nội thất còn sang trọng hơn cả căn hộ của họ, thiết kế theo kiểu thông tầng, theo phong cách kết hợp hiện đại, màu sắc cũng không tối tăm, không giống như căn hộ với tông màu đen trắng nghiêm túc lạnh lùng, nhìn vào thấy tinh thần cũng phấn chấn hơn một chút. Khi bật lò sưởi lên, trong nhà cuối cùng cũng ấm áp hơn chút ít, quả thật biệt thự lớn như vậy chỉ có người giàu mới có thể tận hưởng, nếu gia đình bình thường mà ngày nào cũng bật sưởi như này, chẳng mấy chốc sẽ tán gia bại sản.

"Cởi áo khoác ra." Chử Diệc Phong đã cởi áo khoác và khăn quàng của mình, bên dưới là một chiếc quần jogger thoải mái, phía trên là một chiếc áo len cổ V, trông anh tuấn lại đẹp trai.

Vương Thành cũng cảm thấy hơi nóng, hơn nữa áo còn dính không ít sương lạnh, ngửi thấy có mùi ẩm ướt nặng nề.

Tầng hai của biệt thự chỉ bằng một nửa tầng một, có một phòng ngủ chính, hai phòng khách và một phòng làm việc, có lẽ mới được dọn dẹp hôm qua, nhà cũng tương đối sạch sẽ, nhưng với người có chứng khiết phích thì vẫn thấy bụi bẩn khắp nơi. Vương Thành còn tưởng rằng Chử Dịch Phong sẽ khó chịu, nhưng ai ngờ anh  hoàn toàn không để ý, Vương Thành lại quên mất rằng cái gọi là cuồng sạch của tên này chỉ là giả vờ, mà hắn lại tin thật.

Vương Thành tranh thủ lúc Chử Diệc Phong tắm rửa, liền ra bếp xem qua, phát hiện dụng cụ bếp gần như chưa dùng đến, trong tủ lạnh thì chẳng có chút nguyên liệu nào, trống rỗng. Vương Thành sờ soạng một phen không khí, sớm biết vậy ghé siêu thị trước.

Chử Diệc Phong tắm xong đi ra, tìm một vòng mới phát hiện Vương Thành đang ở phòng bếp dọn dẹp.

"Ông chủ Chử, trong tủ lạnh không có gì cả, hôm nay chúng ta ăn gì?" Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Thành không thèm quay đầu lại.

"Bên ngoài rất lạnh, hôm nay gọi đồ ăn ngoài đi."

"Được rồi, nhiệm vụ này giao cho anh đi." Vương Thành trước đó đã ra sân, lạnh đến mức phải quay trở vào,  giờ hắn không hề muốn ra ngoài, nguyên liệu chỉ có thể chờ lần sau đi mua.

Chử Diệc Phong vào phòng khách, cầm vài tấm thẻ đặt món bên cạnh điện thoại bàn. Anh ít khi ở đây nên gần như chưa bao giờ gọi đồ ăn, những nhà hàng này có hợp tác với hoa viên Tân Hải, nên chắc đồ ăn giao đến cũng không tệ.

Vương Thành dọn dẹp xong phòng bếp thì lên lầu tắm rửa, quần áo Chử Diệc Phong đã chuẩn bị sẵn, để bên cạnh giường trong phòng ngủ. Khi hắn tắm xong đi ra, nghe thấy tiếng chuông cửa ở dưới, xuống lầu thì thấy Chử Dịch Phong đang cầm hộp đồ ăn đi tới.

"Nhanh vậy sao?"

"Xuống ăn cơm thôi." Chử Diệc Phong hoàn toàn không bất ngờ.

Khách hàng tại hoa viên Tân Hải gọi món, họ đâu dám chậm trễ, dù chưa đến lượt , nhưng những nhà hàng này vẫn sẽ ưu tiên cho họ, cố gắng gửi đồ ăn đến sớm nhất có thể, không để họ phải chờ lâu.

Vương Thành tiện tay ném khăn tắm lên tay vịn sofa, hộp đồ ăn không phải là loại hộp ăn nhanh thường thấy, mà là loại đặc chế, bên ngoài thêu những hoa văn tinh xảo, rõ ràng đã tốn không ít công sức. Vì được giao nhanh, nên dù hộp đồ ăn không có chức năng giữ nhiệt, nhưng bên trong vẫn nóng hổi như vừa mới nấu, tỏa ra mùi thơm ngon hấp dẫn. Chử Diệc Phong bày các món ăn ra, những hộp đồ ăn nhỏ bé như chứa đựng cả thế giới, từng món ăn đều rất tinh xảo.

Vương Thành vội vàng đi vào bếp lấy bát và đũa, đó là những thứ hắn vừa rửa sạch và khử trùng, cầm trên tay còn rất nóng. Hắn chưa bao giờ ăn bữa cơm phong phú như thế này, trước đây từng nghe Trình Thành và Phương Thiên mô tả về đồ ăn giao tận nơi, bọn họ đều nói không an toàn, không sạch sẽ, dinh dưỡng không cân đối, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe. Giờ nghĩ lại, thật ra đều do thiếu tiền à nha.

Sau khi ăn xong, Vương Thành gọi điện cho Vương Ninh An, bởi vì đã đến đây thì không thể không báo cho anh trai một tiếng. Nghe nói hắn đã đến Đế Đô, Vương Ninh An thực sự rất ngạc nhiên. Vương Thành biết chắc anh sẽ hỏi, nên nói với anh rằng mình hiện đang ở nhà bạn.

"Bỗng dưng sao lại muốn đến Đế Đô ? Ba mẹ biết chưa? Ở nhà bạn nào?"

Vương Thành lấy tay xoa xoa tai, "Anh à, câu hỏi của anh nhiều quá. Ba mẹ biết rồi, chuyện này thật ra dài dòng lắm, để khi nào gặp anh, em sẽ kể cho nghe."

"Được thôi, lúc đó gọi cho anh, anh sẽ cử người đến đón em."

"Không cần đâu, em đang ở với bạn, cậu ấy quen thuộc với Đế Đô hơn em nhiều. Hơn nữa, em cần giải quyết một số việc trước, ngày mai còn định đi thăm Tử Vũ, không biết tiền sinh hoạt của em ấy có đủ không. Thời tiết lạnh rồi, phải mua nhiều áo ấm, Đế Đô lạnh hơn Sơn Hải nhiều."

"Em không cần lo cho nó, anh đã chuyển cho nó phí sinh hoạt rồi. Tử Vũ nói đang làm gia sư, vẫn tạm ổn , không cần lo cho con bé.."

"Chỉ sống tạm ổn thì không được, con nhóc đó chắc lại tiết kiệm quá. Không được, mai em phải đi xem sao." Hai anh em trò chuyện hơn nửa tiếng mới tắt máy. Vương Thành tưởng mình đã thành công trong việc chuyển đề tài, không biết rằng Vương Ninh An đã nhận ra từ lâu, chỉ là theo ý hắn mà thôi. Anh không muốn bàn về chuyện bạn bè, rõ ràng không phải là bạn bè bình thường. Vương Thành thở phào nhẹ nhõm, Chử Diệc Phong ngồi xuống bên cạnh, tay hình như đang cầm một chiếc tăm bông? Hắn nhướn mày hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Anh giúp em lấy ráy tai."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro