Chương 118.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một trăm mười tám (2)
Nghĩ vậy, Lâm Huyên lại cười nói: “Bộ quần áo của bạn thực đáng yêu, là bạn mua sao?”
Fan gấu trúc vẫn không trả lời.
Lâm Huyên không nghĩ quá nhiều, tùy tùy tiện tiện nói rằng: “Kỳ thật tôi rất thích gấu trúc, có điều tôi vẫn không nói với người ngoài. Nếu bạn có vấn đề gì thì phải nhanh chóng hỏi đi.”
Lại qua ba giây đồng hồ, vẫn không có hồi âm. Ngay khi khán giả toàn trường và Lâm Huyên đều bắt đầu hoang mang, lại nghe một âm thanh lanh lảnh kỳ quái từ trong thân thể gấu trúc truyền ra: “Bộ quần áo này là tui mua… đúng là đồ gấu trúc.”
Dung Hủ: “…”
Lâm Huyên: “…”
Khán giả hiện trường và trước máy tính: “…”
[ Ha ha ha ha ha ha, giọng em gái gấu trúc này cũng quá buồn cười đi ~ nói thật, cảm giác như là giọng một người đàn ông vậy, có điều thật sự buồn cười mà. Cảm giác giống như cố ý nắm mũi nói vậy, thật đáng yêu 233333 like cho wuli quốc bảo ~]
Fan Lâm Huyên tuy rằng nữ rất nhiều, nhưng mà fan nam cũng không ít, cái này không có gì để kỳ quái.
Lâm Huyên miễn cưỡng tỉnh táo lại, cười nói: “Vậy bạn có vấn đề gì muốn hỏi không?”
Gấu trúc gật gật đầu.
Con rối gấu trúc manh manh hiện lên trên màn hình lớn, rất nhiều khán giả và dân mạng đều cười đến ngửa trước ngửa sau, bị quốc bảo này manh đến. Sau đó liền thấy, bạn quốc bảo ấy chậm rãi xoay người, giống như vô cùng gian nan mới có thể di chuyển đầu, nhìn về phía Dung Hủ ở một bên vẫn luôn cười nhạt, nói: “Dung… Dung Dung, tui muốn hỏi bạn.”
Lâm Huyên: “…”
Dung Hủ miễn cưỡng ngừng tiếng cười, nghe âm thanh lanh lảnh cổ quái này, cậu nghiêm túc gật đầu: “Bạn hỏi đi.”
“Dung Dung… bạn thích tui hông? Thích… gấu trúc, chume.”
Trong tích tắc lời nói ra, gấu trúc để bảng đèn xuống đất, giơ hai cái tay tròn vo lên, đặt ở bên cạnh hai má, nghiêng đầu bự, làm ra một tư thế bán manh. Rõ ràng câu “chume” này nói đặc biệt đứng đắn, nhưng mỗi khán giả thấy cảnh như vậy đều cười ha ha, hiển nhiên bị bạn quốc bảo cố ý bán manh này làm cho buồn cười.
Rất nhiều người đều gửi bình luận trên video trực tiếp ——
[ Cái con quốc bảo này đang ác ý bán manh! Cố ý để Dung của tui nói thích mình~ Dung của tui khẳng định thích gấu trúc thôi, gấu trúc bảo bảo đáng yêu như vậy, mới không phải thích bạn ấy đâu ~! ]
[ ha ha ha ha, tuy rằng biết fan này đang ác ý bán manh, nhưng mị vẫn cảm thấy quốc bảo thiệt manh! Nếu mị là Dung Dung, mị khẳng định nói thích, hoàn toàn không thể ngăn cản thế công chume đáng sợ như vậy ~ chume chume, quốc bảo chume =3=]
[ Động vật manh nhất trên thế giới chính là quốc bảo của chúng ta… Nhất định thích! ]
Lúc này, lực chú ý của khán giả đều bị bạn quốc bảo ác ý bán manh ấy hấp dẫn. Dù giờ phút này Dung Hủ thật sự trả lời là thích, bọn họ cũng chỉ nghĩ là Dung Hủ đang dỗ fan, là đang thổ lộ với gấu trúc quốc bảo đáng yêu.
Vì thế, bọn họ liền nhìn thấy trên sân khấu, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp kia mỉm cười cong môi, nghiêm nghiêm túc túc hồi đáp: “Nếu là quốc bảo… tôi rất thích, vô cùng thích.”
Bạn gấu trúc kia nhanh chóng cầm lấy bảng đèn dưới đất, chỉ chỉ hàng chữ bên trên.
Trong phút chốc, trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra một nụ cười dịu dàng, cậu thì thầm từng chữ một: “Tôi yêu bạn.”
Lời nói ra, toàn trường sôi trào.
Chỗ nào còn có người để ý Dung Hủ nói những lời này với một con gấu trúc, bọn họ đều biết, Dung Hủ là nói với tất cả các fan. Dung Dung nói với fan ấy là “tôi yêu bạn”, thì chính là đang nói tôi yêu bạn với tất cả mọi người!
“A a a a a a a a hôm nay tôi bùng nổ, bùng nổ thành pháo hoa, tôi muốn lên tận trời a a a!!!”
Phân đoạn giao lưu đến đây là chấm dứt, gấu trúc quốc bảo vẫn cầm bảng đèn LED, ôm ở trong ngực, đứng trên lối đi, nghe Dung Hủ và Lâm Huyên song ca ca khúc cuối cùng.
Bài hát «Không tiếng động» này từ nửa tháng trước đã công khai trên toàm internet, lúc ấy liền đạt được sự yêu thích của vô số fan âm nhạc. Đây là một ca khúc vô cùng bi thương trầm buồn, bản gốc của Lâm Huyên mang theo một chút ngây thơ đơn thuần của trẻ thơ, mà khi Dung Hủ song ca với hắn, bài hát này lại trở nên càng thêm thương cảm.
Nếu như nói, thứ Lâm Huyên hát ra chính là một loại nước mắt đối với mối tình đầu ngây ngô, vậy thứ Dung Hủ hát ra, chính là một tiếng khóc đối với tình yêu và linh hồn. Hai người mỗi người mỗi vẻ, lúc song ca càng đủ phong cách, một lần nữa khiến khán giả toàn trường không kiềm lòng nổi mà cùng đại hợp xướng.
Câu chuyện êm tai, giai điệu uyển chuyển đau thương, khi bài hát này hát xong, rất nhiều khán giả cũng nhịn không được mà chảy nước mắt.
Tiếp đó, Dung Hủ liền rời khỏi sân khấu, phần sau lại là concert cá nhân của Lâm Huyên.
Lâm Huyên lại hát thêm bốn bài, cả buổi biểu diễn liền toàn bộ chấm dứt. Sau khi concert kết thúc, rất nhiều fan đều kích động dị thường mà chia sẻ với bạn bè về thứ hôm nay mình gặp được, nghe được. Fan Dung Hủ đương nhiên vô cùng hưng phấn, hai mắt lưng tròng; mà fan Lâm Huyên cũng thi nhau follow weibo Dung Hủ, rất nhanh chuyển thành fan.
Dung Hủ và Lâm Huyên chính là bạn tốt, cùng làm fan của hai người kia, thật sự không hề có áp lực.
Ba vạn khán giả tan cuộc, cần thời gian nhất định. Khi rất nhiều fan tụ tập cùng một chỗ, trò chuyện về nội dung concert, Tưởng Hiểu Uyển đột nhiên kỳ quái mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua chú gấu trúc đi theo sau đám người, nhanh chóng rời sân.
Chỉ thấy chú gấu trúc kia nhanh chóng sải cặp chân ngắn (hiệu quả quần áo), lạch bạch lạch bạch rời khỏi hiện trường, liền nhanh chóng không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tiểu Uyển, đang nhìn cái gì đấy?”
Tưởng Tiểu Uyển lập tức quay đầu về, cười nói: “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy, bạn gấu trúc hôm nay có chút kỳ quái.”
“Có cái gì kỳ quái? A đúng, tớ nghe ra, hắn hình như là fan nam nhỉ, ha ha.”
“… Nói không nên lời, chỉ là rất kỳ quái.”
“Kệ hắn đi, chúng ta đi ăn Haidilao ~ đặt xong chỗ rồi, đi nhanh lên!”
Một đám người hì hì ha ha rời khỏi concert, chuẩn bị đi ăn Haidilao một bữa, lại tụ tập lần thứ hai.
Sau khi concert của idol nhà mình kết thúc, rất nhiều fan đều sẽ hẹn ở Haidilao liên hoan. Ở nơi đó, bọn họ sẽ bảo tiệm ăn phát ca khúc của idol nhà mình. Gần như rạng sáng mỗi một đợt concert, Rất nhiều fan đều bị nhóm fan của ca sĩ nhận thầu, trong phòng ăn vĩnh viễn quanh quẩn nhạc của ca sĩ đó.
Lúc ăn cơm, Tưởng Tiểu Uyển vẫn có chút hoang mang, cô suy tư thật lâu, lại bị bạn cắt ngang suy nghĩ, lập tức vứt chuyện này ra sau đầu.
Về phần thật lâu về sau, khi Dung Hủ và Tần Trình công khai tình yêu, Tưởng Tiểu Uyển đột nhiên hiểu được: “Tớ đã nói mà! Vì sao bạn gấu trúc năm đó, chỉ vào lúc Dung Dung xuất hiện mới đứng lên mở bảng đèn ra, Dung Dung vừa rời khỏi sân khấu, hắn lại ngồi về vị trí, căn bản không bật đèn. Hắn căn bản đã sớm biết Dung Dung sẽ tham gia concert, hắn chính là đến thổ lộ với Dung Dung. Cho nên nói… chẳng lẽ hắn là Tần thần?!”
Chuyện lúc sau tạm thời không đề cập tới, sau khi concert kết thúc, nhóm fan có thể tụ tập thêm một trận, còn ca sĩ thì tình trạng kiệt sức.
Lâm Huyên ngồi ở hậu trường, tùy ý thợ trang điểm tẩy trang cho mình. Vừa tẩy trang, hắn vừa nói với Dung Hủ rằng: “Thế nào, hiệu quả concert lần này không tồi đi? Vừa rồi tôi bảo người đại diện xem, hiện tại chúng ta ôm đồm top 4 hot search toàn internet, gần như mỗi nơi đều thảo luận về chúng ta. Xem ra, Hứa đạo cũng nên vừa lòng rồi đi? Ông ấy nên mời chúng ta ăn cơm!”
Ngày kia chính là nghi thức công chiếu «Không tiếng động», hiện tại Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng đều ở thành phố S, thậm chí hai người còn muốn đến concert của Lâm Huyên. Có điều tiếc nuối chính là, Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng đột xuất quyết định tham gia phỏng vấn một tạp chí, cho nên hai người không thể đến hiện trường xem concert.
Nghe Lâm Huyên nói, Dung Hủ không có hé răng. Cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, không ngừng đánh chữ, không biết đang nhắn tin với ai.
Lâm Huyên còn nói vài câu, sau lại nhướn mày, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy, Dung Dung, cũng không để ý tới tôi.”
Dung Hủ nâng mắt cười liếc hắn một cái, cong môi nói: “Anh sẽ không muốn biết tôi nói chuyện với ai đâu.”
Lâm Huyên lập tức mở to hai mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Gì? Còn có người tôi không muốn biết à? Vậy cậu nói một chút xem, cậu đang nói chuyện với ai?”
Dung Hủ hơi cong khóe miệng: “Không nói cho anh biết.”
Dưới ánh đèn sáng ngời, mặt mày thiếu niên hơi hơi cong lên, thành hình trăng rằm xinh đẹp. Đôi mắt như mực như tranh kia lắng đọng ý cười nồng đậm, Lâm Huyên nhìn mà mãnh liệt ngẩn ngơ, theo trực giác nghĩ: “Không phải là cậu yêu đương chứ? Đột nhiên hai mắt hàm xuân như vậy…”
Dung Hủ: “…”
Ngay lúc này, di động Dung Hủ lại rung một cái, Lâm Huyên nhanh chóng đứng lên nhìn: “Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai!”
Dung Hủ còn chưa kịp ngăn cản, Lâm Huyên liền thấy được thông báo tin nhắn mới nhất ——
[ Clemens Hult: ừm, kịch bản mới nhất tôi đã gửi cậu, hơi sửa đổi một chút, sau khi cậu xem xong, nói cho tôi biết. ]
Ý cười bên môi ngưng bặt, một lát sau, tiểu thiên vương mặt baby hừ nhẹ một tiếng, ủ rũ nói rằng: “Hóa ra là đang nói chuyện phim mới với đạo diễn à, vậy thôi, chả có gì.”
Dung Hủ cúi đầu nhìn về phía di động, lúc này mới phát hiện, vừa vặn Clemens nhắn cho mình một tin, che trên tin nhắn của Tần Trình. Trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn biểu tình “tôi không có hứng thú, cậu thật nhàm chán” của Lâm Huyên, cậu nhướn mi.
Lúc này, Tần Trình lại gửi đến một tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn này, Dung Hủ khẽ cong môi: “Được rồi, vừa rồi không phải tôi nhắn tin với đạo diễn Cle. Có điều người tôi nhắn tin… hẳn là anh thật sự không muốn biết đâu, phỏng chừng anh cũng không quá dám nhìn thấy hắn.”
Nhất thời Lâm Huyên lại kích lên hứng thú: “Trên thế giới này còn có người tôi không dám gặp hả? Vậy cậu nói một chút xem, có ai, mà Lâm Huyên tôi không dám gặp? Bảo hắn đứng ra! Tôi cũng muốn xem, là ai nhắn tin cho cậu, tôi còn không dám…”
“Người nhắn tin với em ấy là tôi.”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.
Được La Chấn Đào đưa đến hậu trường concert, Tần Trình đứng ở bên cạnh phòng trang điểm, hơi hơi hạ mắt, bình tĩnh thong dong nhìn mọi người trong phòng. Mấy thợ trang điểm bất ngờ liếc nhìn nhau, Dung Hủ không tiếng động nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Về phần Lâm Huyên…
“…”
Có thể kêu người này đi nhanh lên hay không! Đi liền luôn! Hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Tần Phong Phong vào lúc này đâu!!!
Bất luận Lâm Huyên có không vui lòng như thế nào nữa, có không muốn nhìn thấy kẻ địch của nhóm Tần Phong Phong vào lúc mình đắc ý nhất như thế nào nữa, nhưng trên thực tế, hắn chính là đã gặp. Nhưng ngoài dự đoán chính là, Tần Trình chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, nói một câu “Chúc mừng cậu, concert viên mãn thành công”, tiếp đó liền cùng Dung Hủ nâng bước rời đi.
Thấy hai người đó sóng vai rời đi, Lâm Huyên nhanh chóng đứng dậy, theo bản năng hỏi: “Chờ một lát, hai người muốn đi đâu?”
Dung Hủ quay đầu, cười nói: “Trước đây tôi thiếu Tần Trình một bữa cơm, lần này hắn vừa lúc đến thành phố S, tôi mời hắn một bữa.” Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Không cần chờ tôi, Tần Trình có xe ở thành phố S, sau đó tôi sẽ tự về khách sạn.” Những lời này là nói với La Chấn Đào và La Thiến.
La Chấn Đào đương nhiên biết Dung Hủ và Tần Trình quan hệ tốt, dù sao hai người cũng đã ở chung hơn một năm, nếu quan hệ không tốt, ở cùng dưới mái hiên có thể không gây ra mâu thuẫn ư?
Về phần La Thiến, cũng thấy là lẽ đương nhiên. Bởi vì cô đã từng thấy Tần thần đến tham ban Dung Dung nhiều lần, hai người là bạn rất tốt.
Nhưng đối với Lâm Huyên mà nói, hắn làm thế nào cũng cảm thấy có điểm gì là lạ. Vì thế hắn theo bản năng nói rằng: “Hai người đi ăn cơm, sao không mang tôi theo! Tôi cũng phải đi ăn cơm, dẫn tôi đi theo đi!”
Những lời này vừa nói ra, đã thấy người đàn ông cao lớn kia xoay người, ánh mắt lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói: “Không phải ông nên giảm béo à? Lúc nhảy nhót, có mấy động tác lộ ra thịt mỡ luôn.”
Lâm Huyên mãnh liệt mở to hai mắt: “!!!”
Dung Hủ cười khẽ ra tiếng, kéo Tần Trình rời khỏi hậu trường concert. Tận đến khi hai người đã rời đi, Lâm Huyên lại chợt nhớ ra: “Chờ một lát, tôi ở trên sân khấu nhảy nhót, làm sao ông biết? Chẳng lẽ… quá đáng! Dung Dung thế mà lại đem chuyện này nói cho ông biết, hai người mấy người quá ăn hiếp người khác!”
Nói xong, Lâm Huyên liền mở di động lên, oán giận trong nhóm Tần Phong Phong. Mà hắn tự nhiên không biết, ngay khi hắn đánh chữ oán giận, cảm thấy mình đã bị một vạn điểm thương tổn, Tần Trình và Dung Hủ đã lặng lẽ từ cửa sau sân vận động rời đi, vào một chiếc xe thể thao màu đen.
Cửa sổ nâu sẫm giống với mỗi một chiếc xe của minh tinh khác, có thể ngăn cản bên ngoài nhìn trộm cực tốt.
Dung Hủ lên xe đầu tiên, cậu sâu sắc biết rằng, quanh hiện trường concert, vĩnh viễn luôn có papparazi mai phục, cần thật cẩn thận, mới có thể không bị bọn họ phát hiện.
Mà qua mười phút, Tần Trình mới đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, từ bên kia lên xe.
Cửa xe “cạch” một tiếng đóng lại, Tần Trình vừa mới ngồi vững vàng, bỗng nhiên liền nghe được một âm thanh nhu hòa vang lên phía sau mình. Giọng nói kia xen lẫn một chút ý cười mỏng manh, mang theo một chút âm cuối hấp dẫn, nhẹ nhàng nói…
“Tần Trình.”
Ngay sau đó, thân thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, hắn quay đầu, liền thấy trong đêm tối, thiếu niên của hắn đang ngậm cười nhìn hắn. Trong con ngươi trong suốt sáng ngời phản chiếu ngọn đèn nhu hòa hai bên con đường, đôi môi đầy đặn nhẹ nhàng cong lên, trong ánh mắt lóe ra ánh sao.
Đôi môi thoáng mím lại, Tần Trình lập tức quay đầu, lái xe rời đi.
Động tác này phát sinh quá nhanh, nhất thời Dung Hủ còn chưa kịp phản ứng. Chờ đến khi Tần Trình lái mười phút, hai người chạy vào garage ngầm của khách sạn, cậu mới vừa hô một tiếng “Tần Trình”, đột nhiên, đã bị mãnh liệt hôn xuống, phong tỏa những lời kế tiếp.
Hai mắt hơi hơi trợn to, nhưng dần dần, cậu ôm chặt người đàn ông phía trước, dùng sức hôn trả lại.
Trong garage ngầm an tĩnh trống trải, ai cũng không biết, ngay trong một chiếc xe ở góc, minh tinh nhân khí đang hot cùng với tam kim ảnh đế đang gắt gao ôm nhau, điên cuồng hôn đối phương. Nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, bầu không khí kiều diễm mờ ám chậm rãi tràn ngập.
Cùng lúc đó, trên internet, độ chú ý của concert đang liên tục dâng lên. Vô số fan Dung và fan Lâm bỏ qua trực tiếp concert vô cùng đau đớn lên mạng tìm kiếm các trang web đăng video trực tiếp, mà càng nhiều fan thì kích động thảo luận về concert này.
Hứa đạo vừa mới phỏng vấn tạp chí xong nhìn thấy nhiệt độ như vậy, vừa lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua phó đạo diễn. Không bao lâu, đoàn phim «Không tiếng động» thuận thế mà lên, đăng đoạn trailer cuối cùng trước lễ công chiếu.
Hết chương 118.2
Cam quốc bảo: Dung Dung Dung Dung, em yêu quốc bảo á, chume =3=
Dung Dung:… sao em cứ cảm thấy, cái chume này có chút quen mắt nhỉ? ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro