Chương 95.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ chín mươi lăm (1)
Phim điện ảnh có cảnh quay lớn, Lưu lão từng quay rất nhiều.
Vị đại đạo diễn đứng đầu Hoa Hạ này từng quay cảnh chiến tranh hơn một ngàn người, cũng từng quay cảnh nổ bay cả một con phố. Mà hiện giờ, cảnh kết cục «Trang hoa la», quy mô cũng không nhỏ, tổng cộng dùng hơn ba trăm diễn viên quần chúng.
Đoàn phim thuê đại điện hoàng cung trong thành điện ảnh, trên quảng trường trước điện rộng rãi, các đại thần quỳ đầy đất, phóng mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy đầu người. Mà ở Kim Loan đại điện phía trước, trong tay hoàng đế nâng ngọc tỷ lạnh như băng, kinh ngạc nhìn nữ tử mặc đồ tang quỳ gối giữa đủ loại quan lại.
Thái tử điện hạ trong miệng người đời thì mặc một thân mãng bào hoa mỹ, cúi đầu quỳ gối trước mặt hoàng đế, giống như cái gì cũng không có nghe thấy.
Gió hiu quạnh thổi qua trước đại điện, phát ra tiếng vang xào xạt.
Thịnh Tương Quân còn quỳ gối trên đất, giơ cao bộ Phi Ngư phục thấm máu. Cô chỉ cúi đầu khóc, không nói nữa, hết thảy đều giao cho hoàng đế phán đoán. Nhìn cảnh này, văn võ bá quan cũng không dám lên tiếng, một đám cúi đầu. Hoàng đế quét mắt bốn phía, trên khuôn mặt trắng bệnh ngang dọc khe rãnh, qua hồi lâu, giọng nói nghiêm túc run rẩy của ông quanh quẩn trước đại điện.
“Yêu nữ từ đâu tới, tà thuyết hoặc chúng! Người tới, tha ả xuống, chém cho trẫm!”
Những lời này nói xong, Ngự lâm quân lập tức tiến lên, tính toán mang Thịnh Tương Quân đi. Khổng Triều rút ra Tú Xuân đao, thân thủ mạnh mẽ đánh văng bốn thị vệ Ngự lâm quân.
Sau đó, chỉ nghe Quảng Bình vương lớn tiếng nói: “Hoàng huynh, người không tin con gái Thịnh gia, chẳng lẽ người còn không tin được thần đệ sao? Thần đệ đã sớm tra xét, mười tám năm trước, thật sự có mười cung nữ và mười thị vệ, nguyên nhân chết không rõ, đều từng đảm nhiệm chức vụ trong cung của tiên hoàng hậu. Vả lại, vị Tống thái y từng an thai cho tiên hoàng hậu, năm đó đột nhiên cáo lão hồi hương. Nhưng mà hoàng huynh người cũng biết, năm sau, ông ta liền chết vì phong hàn! Y thuật của Tống thái y như thế nào, thần đệ rõ ràng, hoàng huynh người lại càng rõ ràng, sao ông ấy lại trùng hợp mà chết do phong hàn? Hoàng huynh, xin ngài nghĩ lại!”
Hoàng đế vung tay áo lên, sắc mặt tái nhợt: “Cút! Khụ khụ khụ khụ…”
Quảng Bình vương đột nhiên quỳ xuống: “Hoàng huynh, nghĩ lại đi!”
Toàn bộ đại điện lập tức im lặng, tất cả đại thần đều quỳ cúi đầu. Trên quảng trường, ngoại trừ Khổng Triều mang Tú Xuân đao, dẫn theo huynh đệ của mình giằng co với Ngự lâm quân, tất cả mọi người đều quỳ hai gối. Các đại thần không dám mở miệng, nhưng hiển nhiên, bọn họ đã mơ hồ đứng bên phía Quảng Bình vương.
Trên thực tế, bất luận chân tướng như thế nào, đại điển truyền ngôi hôm nay đều không thể tiếp tục.
Nếu Thái tử là thật, vậy lúc sau hoàng đế tự có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho y, không vội nhất thời; nhưng nếu Thái tử là giả, vậy liền thật sự là loạn huyết thống hoàng thất, là tội lớn khi quân mưu nghịch.
Văn võ bá quan không tiếng động ép bức, thân sinh đệ đệ luôn mãi khuyên bảo, bộ Phi Ngư phục nhuộm máu, con gái Thịnh gia cả nhà bị tịch thu tài sản xử trảm, một thân đồ tang… hết thảy đều thu vào trong mắt hoàng đế, gần như là đang cầm một thanh kiếm đặt ngang trên cổ ông, buộc ông làm ra lựa chọn.
Trong màn ảnh, vị lão diễn viên đó ngã ra sau nửa bước, trên khuôn mặt hoá trang già nua, dần dần hiện ra một loại vô lực và bi ai. Lưu lão gắt gao nhìn chằm chằm hơn hai mươi cái camera, mà trên sáu cái camera trong đó, chỉ thấy Dung Hủ vẫn luôn cúi đầu, tóc đen từ bên mặt rơi xuống, nhìn không ra ánh mắt của cậu.
Chỉ riêng sống lưng thẳng tắp, từ lúc mấy người Khổng Triều xông vào cung đến hiện tại, chưa từng cong xuống!
Thật lâu sau, gió lạnh hiu quạnh, hoàng đế chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía con trai của mình, giọng khàn khàn, nói rằng: “Lang nhi, hôm nay… trước hết tạm thời bỏ đi. Con đứng lên đã, trẫm… có việc thương lượng với con.”
Trả lời ông, là dáng vẻ Chu Mặc Lang vẫn quỳ như cũ.
“Lang nhi, con…”
“Phụ hoàng.”
Giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, ánh mắt toàn bộ phim trường đều tập trung về phía Dung Hủ.
Đây là câu thoại đầu tiên Dung Hủ nói ra trong cảnh này, giọng cậu bình tĩnh ôn hòa, giống như mỗi một câu lời thoại Chu Mặc Lang đã nói trong quá khứ, nghe vào khiến cho lòng người trầm tĩnh, nhịn không được muốn thần phục, nhịn không được muốn tin tưởng.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói hết: “Phụ hoàng, ngài có tin nhi thần chăng.”
Hoàng đế chần chờ hồi lâu, không có mở miệng.
Một tiếng thở dài trầm thấp bi thương khe khẽ vang lên giữa phim trường, rất nhanh tiêu tán trong tiếng gió gào thét. Tóc dài của Thái tử bị làn gió đột nhiên quét đến thổi phất phới, dùng động tác thong thả ngẩng đầu, lộ ra trước tiên chính là một đôi mắt xinh đẹp tinh xảo, sau đó là khuôn mặt ôn nhã tuấn tú.
Dưới vạn chúng chú mục, Thái tử trẻ tuổi nâng khóe môi, nhẹ nhàng cười, nhưng trong mắt lại từ từ lắng đọng một tầng ánh nước. Thái tử không khóc, chỉ mỉm cười nhìn phụ thân dưỡng dục mình mười tám năm, dùng ánh mắt dịu dàng nhất và giọng nói trấn định nhất, nói ra một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Ngài không tin con.”
Không phải là nghi vấn, là khẳng định.
Trong giọng Thái tử không có một chút nghi hoặc, kiên định nói ra bốn chữ này.
Cảnh tượng này dừng trong mắt rất nhiều nhân viên công tác, khiến rất nhiều người cũng nhịn không được mà dời mắt đi.
Người cảm tính một chút thậm chí thoáng đỏ mắt, trong lòng chua xót, yết hầu phát nghẹn.
Đến đây, cảnh này liền quay xong, tổ camera, tổ ánh sáng tiếp tục đổi vị trí và góc độ, quay những ảnh còn lại.
Cảnh vừa rồi Dung Hủ quỳ thật lâu, lúc đứng dậy, chân không khỏi có chút run lên. La Thiến cẩn thận giúp cậu mát xa cơ chân cứng ngắc, nhưng mà chỉ xoa bóp không đến năm phút đồng hồ, lại bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
La Thiến bĩu môi, nói rằng: “Vẫn còn hơi cứng, chưa có mát xa xong nữa.”
Dung Hủ bất đắc dĩ khẽ cười nói: “Đã được rồi, cảnh hành động của tôi không nhiều bằng Tần Trình, không thành vấn đề.”
Đúng vậy, kế tiếp Dung Hủ phải quay mấy cảnh hành động.
Sau khi nói xong câu nói bi ai tuyệt vọng kia, Thái tử đột nhiên một chưởng vỗ đất, từ trong đai lưng ngọc thạch bên hông, rút ra một thanh chủy thủ. Một tay y giữ chặt hoàng đế, một tay kia cầm chủy thủ, gắt gao để trên cổ hoàng đế.
Hoàng đế kinh hãi, văn võ bá quan cũng loạn lên.
Quảng Bình vương nhanh chóng chỉ huy quân đội đi cứu giá, Khổng Triều cũng kinh ngạc dẫn dắt Cẩm Y vệ, thân hình nhanh chóng đi cứu chủ.
Loại hành vi này của Thái tử đã không tiếng động chứng minh, lời con gái Thịnh gia nói là thật. Là Thái tử, cho Thịnh Các lão trung thành và tận tâm một tội danh mưu phản, chém cả nhà Thịnh gia. Cũng là Thái tử, một tay vu oan giá họa cho Đông Hán, hiện giờ còn muốn lẫn lộn huyết thống hoàng thất, cướp đi ngôi vị hoàng đế.
Vô số quan binh từ bốn phương tám hướng vây đến, đủ loại quan lại trong đảng nhóm Thái tử cũng sôi nổi há hốc mồm, không một ai dám ở thời điểm này ủng hộ Thái tử. Trong tay Thái tử cưỡng ép hoàng đế, từ nhỏ Thái tử đã thiện cưỡi ngựa bắn cung không sai, nhưng võ công của y không mạnh, thế nhưng chỉ cần y đặt chủy thủ trước cổ hoàng đế, liền không người nào dám cường ngạnh giết y.
“Cút! Để Khổng Triều đến!”
Thái tử trẻ tuổi tuấn mỹ rút kiếm một thị vệ ra, đẩy một Cẩm Y vệ đi, lớn tiếng nói.
Toàn bộ tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, cũng chỉ có Lưu lão có thể tìm ra một logic trong cảnh tượng hỗn loạn như vậy, đem hình ảnh quay lại có trật tự. Rất nhiều Cẩm Y vệ vây quanh Thái tử, Chu Mặc Lang hai mắt đỏ bừng, tay trái cầm chủy thủ cưỡng ép hoàng đế, tay phải thì cầm một thanh trường kiếm.
Cẩm y vệ không dám dùng công phu, chỉ sợ làm hoàng đế bị thương, vì thế để Chu Mặc Lang từ đại điện một đường chạy trốn tới cửa cung. Cửa cung đóng chặt, Chu Mặc Lang vừa giữ hoàng đế, vừa quát: “Mở cửa!”
Vô số cung tiễn thủ vây quanh cửa cung, tất cả cung tiễn đều nhắm ngay Thái tử, nhưng bọn họ không dám bắn tên.
Chu Mặc Lang lại ngẩng đầu, gầm lên với đám cung tiễn thủ kia: “Mở cửa!!!” Bộ dạng khàn cả giọng khiến khuôn mặt hoàn mỹ của y có thêm một phần dữ tợn, giống như một dã thú đi tới tuyệt cảnh, liều lĩnh hết thảy gào thét về phía địch nhân.
Đúng lúc này, Chu Mặc Lang không chú ý tới, một người đàn ông lạnh lùng thanh lãnh đã đi lên cửa cung. Hắn đứng ở một bên tường thành, kéo trường cung, híp mắt, nhắm ngay hoàng đế sắc mặt trắng bệch và Thái tử gần như điên cuồng.
Sau đó, kéo, bắn tên!
“Vèo —— ”
Mũi tên lanh lảnh thẳng tắp xuyên qua tay trái Chu Mặc Lang, sượt qua trên cổ hoàng đế, chỉ để lại một vết máu!
Đó là Khổng Triều, thiện xạ, có thể được mấy trăm Cẩm Y vệ xem là đại ca, thực lòng thực dạ phục tùng.
Mà cảnh kế tiếp, lại là Khổng Triều và Chu Mặc Lang đối diễn.
Tuy nói tay trái bị bắn thủng, chủy thủ cũng đột nhiên rơi xuống đất, nhưng dưới sự đau đớn tay đứt ruột xót, thế mà Thái tử lại còn có thể cắn răng, cứng rắn vượt qua, vẫn dùng tay phải cưỡng ép hoàng đế.
Cửa cung cao lớn mở ra phía sau y, trong mắt Chu Mặc Lang bỗng nhiên hiện lên một tia hy vọng, y xoay người nhìn sang, lại nhìn thấy Khổng Triều đeo một thanh Tú Xuân đao, chậm rãi cất bước về phía y.
Hy vọng trong mắt dần dần lụi tắt.
Đao kiếm chỉ vào nhau, máu nóng tràn ra, một đao của Khổng Triều sượt qua, ngọc quan trên đầu Chu Mặc Lang bị chém thành mảnh nhỏ, một đầu tóc dài màu đen rũ ở phía sau, khiến khuôn mặt trắng nõn tuấn dật càng thêm sáng bừng. Y cắn răng, vẫn lôi kéo hoàng đế, lần lượt ngăn cản động tác của Khổng Triều, nhưng đến cuối cùng, Khổng Triều một đao đánh xuống, y nâng kiếm chống cự, tuyệt vọng hô: “Khổng Triều, ta đối đãi ngươi như thế nào, hôm nay ngươi phản ta, ngươi có dám nói một câu với trời, ngươi không thẹn với lương tâm hay không!”
Một đao kia bổ vào chỗ ba tấc trên kiếm Thái tử, đột nhiên dừng bước.
Trên gương mặt anh tuấn của Khổng Triều có thêm một vết máu, hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thái tử chật vật trước mắt.
Thật lâu sau, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thấp giọng nói rằng: “Thái tử đối với ta vô cùng tốt, ngày ấy dưới trăng uống rượu, thần kính nể cách làm người của Thái tử, khát khao thịnh thế quang niên trong miệng Thái tử. Nhưng Thái tử… ngài ngàn không nên vạn không nên, giết trên dưới một trăm ba mươi sáu miệng ăn Thịnh gia, giết mười một huynh đệ vô tội của ta!”
Miệng Chu Mặc Lang chảy ra máu, lạnh lùng mỉm cười, không còn dịu dàng nhân từ trước kia, nói: “Không giết bọn họ, chính là ta chết!”
Trong mắt Khổng Triều lộ ra một tia bi thương, hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Đến cuối cùng, Thịnh Các lão đã quyết định không tố giác chuyện này. Mười một huynh đệ của ta, cũng chỉ có một người biết việc này, ngươi không giết hắn, hắn cũng không muốn nói cho bất cứ ai. Ngày ấy hắn chết trong ngực ta, ngươi có biết, một ngày trước hắn mới vừa nói với ta, hắn muốn từ quan hồi hương, cùng với thanh mai đã sớm đính hôn của hắn, sống cuộc sống vô cùng đơn giản!”
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Khổng Triều xuất hiện tức giận: “Chu Mặc Lang! Không có ai muốn lấy mạng của ngươi, là ngươi tự lấy mạng của mình!”
Trên mặt Chu Mặc Lang hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó, Khổng Triều gầm lên một tiếng, bỗng nhiên một đao đánh xuống, trực tiếp chặt gãy thanh kiếm của Chu Mặc Lang, lập tức bổ vào trên bờ vai y!
Nhất thời, máu tươi giàn giụa, Chu Mặc Lang phun ra một ngụm máu nóng bỏng, toàn bộ vẩy vào trên mặt Khổng Triều.
Y nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, an an tĩnh tĩnh nhìn Cẩm Y vệ trẻ tuổi này.
Bỗng nhiên! Y nâng thanh kiếm gãy lên, mãnh liệt chạy về phía hoàng đế cách đó không xa, trong tích tắc, một cây đao từ phía sau đâm xuyên qua trái tim y, khiến động tác của y ngừng bặt.
Thanh đao ấy mỏng mà nhẹ, thân đao thẳng tắp, lưỡi đao hơi cong.
Dòng máu nóng bỏng chảy xuống từ trên thân đao lạnh băng, rơi trên mặt đất, tựa như không dính phải một chút dơ bẩn nào.
Tất cả Cẩm Y vệ xung quanh đều dừng lại, Quảng Bình vương bị thị vệ vây quanh thấy cảnh này, cũng mở to hai mắt, một câu cũng nói không nên lời. Tất cả văn võ bá quan tụ tập lại đây đều kinh ngạc nhìn Thái tử bị Tú Xuân đao xuyên qua thân thể, thanh kiếm gãy trong tay y “cạch” một tiếng, rơi trên mặt đất.
Toàn trường không có một chút âm thanh, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Qua hồi lâu, lại thấy Thái tử nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như bất đắc dĩ nói rằng: “Khổng Triều, ngươi đối với ta như vậy, lương tâm ngươi… sẽ không có một chút bất an sao?”
Tú Xuân đao đột nhiên rút ra, Chu Mặc Lang mãnh liệt ngã xuống đất. Y nằm té trên mặt đất, máu tươi từ trong lỗ hổng ở ngực không ngừng chảy xuôi, rất nhanh nhuộm hồng phiến đá. Mái tóc đen mềm mại dính phải bùn đất, trên gương mặt tuấn mỹ thanh nhã đều là vết máu, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong ngực, trong miệng y chảy ra bên ngoài.
Một khắc sau, chỉ nghe hoàng đế bi thống hô một tiếng “Lang nhi!”, tiếp đó bỗng nhiên chạy lên trước, đem thân thể lạnh lẽo của Thái tử ôm vào trong ngực.
Chu Mặc Lang gian nan nâng mắt, nhìn người mình gọi là “phụ hoàng” mười tám năm.
Hoàng đế bệnh nặng đã lâu, đã sớm như nến tàn trước gió, nhưng giờ phút này ông lại ôm thật chặt Thái tử, lão lệ tung hoành. Trên cổ còn có vài vết máu bị Thái tử cắt, nhưng mà nhóm thái y muốn tiến lên, đều bị ông đẩy ra, quát: “Cứu Thái tử! Nhanh cứu Thái tử!”
Thái y từng người nquỳ xuống, chỉ là không ai dám tiến lên cứu Thái tử.
Không phải không dám cứu, là cứu không được.
Thái tử vừa rồi hệt như phát điên muốn giết hoàng đế, một đao của Khổng Triều trực tiếp đâm xuyên qua trái tim y, giống như mỗi một Cẩm Y vệ võ công cao cường, nhanh chuẩn độc. Bọn họ muốn đâm tim thì sẽ không đâm đến cổ, muốn đâm cổ thì sẽ không đâm đến đầu.
Đến cuối cùng, hoàng đế chỉ có thể ôm Thái tử, từng lần một hô “Lang nhi”. Thái tử mỉm cười nhìn phụ thân tuổi già của mình, y muốn nói, lại không mở miệng được, bởi vì trong cổ họng đều là máu tươi, mỗi khi muốn nói, phun ra đều là máu.
Hoàng đế gắt gao ôm con trai, khóc rống nói: “Nếu con sớm nói, trẫm há lại muốn mạng của con, trẫm làm sao có thể lấy mạng của con!”
Những lời này nói ra, con ngươi Thái tử bỗng nhiên phóng đại, y kinh ngạc nhìn hoàng đế ôm mình cực kỳ bi thương.
Chu Mặc Lang chậm rãi vươn tay, dường như muốn lau đi nước mắt trên mặt phụ thân. Nhưng mà tay y chỉ duỗi đến một nửa, liền đột nhiên rũ xuống, nặng nề đập xuống đất.
Gió nhẹ thê lương hiu quạnh chậm rãi thổi qua, cuộn lên mái tóc dài dính trong vũng máu của Thái tử, muốn thổi bay chúng nó, nhưng mà trọng lượng của máu lại làm cho mái tóc dài vô lực cử động. Toàn bộ đại điện hoàng cung triệt để trở về yên lặng, hoàng đế cũng không còn tiếng khóc, tất cả mọi người nhìn Thái tử đã chết đi, dường như căn bản không có ai nghĩ tới kết cục này.
Đến chết, vị Thái tử phong hoa tuyệt đại ấy nhẹ nhàng cong khóe môi, lộ ra một ý cười an tường. Nhưng mà một giọt lệ lại từ đuôi mắt y rơi xuống, im hơi lặng tiếng rớt trên mặt đất, cuối cùng tiêu tán trong bụi đất.
“Lang nhi!!!”
Âm thanh này vô cùng tuyệt vọng, khiến tất cả mọi người chung quanh im lặng không tiếng động.
Đến đây, cảnh này hoàn toàn chấm dứt.
Lão diễn viên sắm vai hoàng đế gắt gao ôm Dung Hủ, nước mắt giàn dụa. Dù sao cũng là lão diễn viên, khóc lên thì thật sự chính là đau triệt nội tâm, cái loại đau xót này cho dù Dung Hủ nhắm mắt lại, cũng có thể cảm giác được.
Nói tới loại phân cảnh bị người ta ôm “thi thể” khóc thế này, trước kia Dung Hủ cũng từng quay một lần, lần đó là trong «Tranh giành», Đông Ly Lan phải ôm thi thể Mặc Sĩ Diêu khóc. Dung Hủ tinh tường nhớ rõ, lúc ấy Diệp Kiều NG thiệt nhiều lần, khiến Quách đạo tức giận cực kỳ.
Có điều loại cảnh khóc này đối với tiểu thịt tươi như Diệp Kiều mà nói thì khó khăn, nhưng đối với lão diễn viên mà nói, là một lần liền qua.
Chờ Lưu lão xác định cảnh này không cần quay bù, lúc này Dung Hủ mới nhẹ nhàng thở ra, La Thiến cũng kích động nhỏ giọng nói rằng: “Đóng máy rồi!”
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía cô, cười gật đầu: “Ừm, đóng máy.”
Vừa nghe nói như thế, La Thiến vui vẻ đến liên tục gật đầu, nhưng mà chờ cô bình ổn cơn hưng phấn này xuống, cô nhìn Dung Hủ vết máu đầy người, đau lòng nói rằng: “Dung Dung, chúng ta nhanh đi thay quần áo đi.”
Mấy cảnh vừa rồi là liên tục quay hình, mặc dù trong nội dung, võ công của Chu Mặc Lang không coi là cao cường, cảnh hành động của Dung Hủ cũng không nhiều lắm, nhưng cậu đúng thật là bị người ta “ngược” hồi lâu, vừa là một mũi tên xuyên tay, vừa là một đao đánh gãy xương vai, còn có cuối cùng, bị một đao đâm xuyên qua tim.
Những cảnh đó tự nhiên không có khả năng là thật, đều là đặc hiệu hoá trang làm ra, nhưng cũng khiến Dung Hủ chật vật. Mãng bào cẩm y vốn dĩ hoa lệ đã rách thành từng mảnh, mái tóc dài cao cao dựng thằn cũng hỗn độn rối tung trên đầu vai, trên mặt đều là máu, trên quần áo cũng đều là máu nhân tạo, muốn so về thảm, thì tạo hình hiện tại của Dung Hủ không thể nghi ngờ là thảm nhất trong tất cả những cảnh cậu từng quay.
Nói một câu ngoài lề, tên đâm thủng tay… ừm, Tần Trình bắn.
Đao đánh gãy xương vai, Tần Trình đánh.
Đao đâm thủng tim… Không sai, vẫn là Tần Trình đâm.
Vì thế khi Tần Trình nhanh chóng đi tới, cẩn thận kiểm tra tay Dung Hủ, phát hiện trên đó có một chút trầy da nho nhỏ, hắn cau mày, thấp giọng hỏi: “Sao lại rách da vậy?”
Lúc này tên đạo cụ trên tay Dung Hủ đã bị gỡ xuống, nhưng nà hóa trang hiệu ứng bị xuyên thủng còn chưa có xử lí. Thiếu niên nhẹ nhàng nhướn mày, khẽ cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, lúc cuối tay đập xuống đất, không cẩn thận bị đập có hơi mạnh.” Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Anh không thấy là… bàn tay bị tên bắn thủng của em, càng nghiêm trọng hơn sao?”
Tần Trình không kịp phản ứng: “…?”
Hết chương 95.1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro