Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhận ra rằng... Mk đã làm 1 chuyện khiến bản thân thật sự hối hận.

Chỉ có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ quá.

Nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm việc gì cũng thiếu chín chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mk.

Vậy mà... Có người tuyệt nhiên ko chịu tha thứ cho tôi.

Kẻ ấy nói: "Dịch Dương Thiên Tỷ, nếu anh ko quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về.

Sau đó, đá cửa đi mất.

Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ ko cần nó, chưa bao giờ nói ko cần nó.

Đc rồi, đúng là tôi đã nói thế 1 lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm đâu.

Tôi nói: "Vương Tuấn Khải! Nếu không chịu gọi ba là ba thì đừng có vác xác về ngôi nhà này nữa."

Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng: "Dịch Dương Thiên Tỷ, làm ng kô nên đc voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn ko bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa anh vốn dĩ ko phải là ba tôi."

Tôi cũng trừng nhìn nó: "Con là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con ko gọi... Baba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về! "

Sau đó liền sảy ra sự việc trên.

Nhìn cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng, phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra phải đuổi theo thằng bé.

Đâu rồi, đâu rồi, Khải Khải, con ở đâu? Đừng làm ba sợ mà.

Tôi loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu... Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công Viên... Nhưng không có dấu vết j cả.

Tôi bắt đầu tuyệt vọng... Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ lại bắt tôi lết ra đó hay sao? À, đúng rồi bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro