Chương 112 : Bị mắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Tề Hiên về đến nhà, liền đẩy cửa ra vọtvào, sốt ruột hỏi Trần Tiểu Ngoạn: "Giai Giai trở về chưa?". Sau khiTề Hiên hỏi Trần Tiểu Ngoạn xong thì nhìn bốn phía, không phát hiện bóng dángcủa Ngãi Giai Giai, tâm lại từ từ hạ xuống. Trần Tiểu Ngoạn vừa nhìn thấy TềHiên thì liền nổi giận: "Tôi còn đang đợi anh mang cô ấy về cho tôi đó,sớm biết anh sẽ vứt bỏ Giai Giai như vậy, lúc ấy tôi không nên để cho anh mangcô ấy đi, tối thiểu nhất để cô ấy ở nhà vẫn còn an toàn hơn đi theo anh rangoài". Có lẽ lúc ấy để Giai Giai ở nhà, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra,lúc ấy sao cô hồ đồ như vậy chứ, làm sao lại để cho Giai Giai theo Tề Hiên đira ngoài? "Trần Tiểu Ngoạn, nếu cô lại nói chuyện với thiếu chủ như vậy,đừng trách tôi không khách khí với cô". Nghiêm Chính Phong đứng ở trước mặtTrần Tiểu Ngoạn, cảnh cáo cô. "Tôi nói chuyện với anh ta như vậy thì làmsao, đừng tưởng rằng anh ta là ông chủ của tôi thì không sao, cùng lắm thì bổntiểu thư không làm, thì ra đàn ông đều là một dạng, ngoài miệng nói, và tronglòng nghĩ chính là hai chuyện khác nhau, mà ngay cả hành vi cũng giống vậy. TềHiên, anh có thể giải thích cho rõ vì sao vứt bỏ Giai Giai không?". Bộdạng Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ chất vấn. Mặc dù cô nhận tiền của Tề Hiên làm việc,nhưng mà tình cảm chị em nhiều năm với Giai Giai như thế, tiền tài không sánhđược, cô sẽ không vì tiền mà nịnh bợ một người tổn thương chị em của cô."Tôi — —". Tề Hiên thật sự là không biết nên nói như thế nào, tại saoanh lại vứt bỏ Giai Giai, hình như anh cũng không có lý do để vứt bỏ Giai Giailại? Tề Hiên khổ sở ảo não nghĩ, vốn nghĩ không ra lý do vì sao lúc đó bản thânlại vứt bỏ Ngãi Giai Giai. Giai Giai chỉ là gọi ba anh vài tiếng bác trai, lạinói mấy câu lễ phép với ông ấy mà thôi, tại sao anh phải tức giận đến nỗi vứtbỏ cô ấy lại chứ, chuyện này vốn cũng không phải là nghiêm trọng, nhưng mà anhlại nghiêm trọng hóa vấn đề. "Tôi tôi cái gì hả, nói đi, nói ra một cái lýdo để khiến cho tôi hiểu anh vứt bỏ Giai Giai. Cô ấy vì anh mà chịu khổ biếtbao nhiêu, anh lại nhẫn tâm ném cô ấy như vậy, anh có phải là đàn ôngkhông?". Trần Tiểu Ngoạn dùng tay chỉ lồng ngực của Tề Hiên, thái độ chấtvấn vô cùng mãnh liệt. "Trần Tiểu Ngoạn, xin cô tôn trọng một chút, thiếuchủ không phải là người mà cô có thể tùy tiện mắng". Nghiêm Chính Phongkéo tay Trần Tiểu Ngoạn ra, trừng mắt cô. "Không thể tùy tiện mắng ư,chẳng lẽ anh ta giết người phóng hỏa cũng không thể mắng ư, tôi rất hiểu GiaiGiai, cô ấy không thể làm ra chuyện có lỗi với Tề Hiên, cô ấy luôn nghĩ tớithiếu chủ, vô luận thiếu chủ làm cái gì cũng bênh vực thiếu chủ, quyết một lòngyêu thiếu chủ, tôi nghĩ không ra người phụ nữ thương anh ta như vậy, anh ta cólý do gì mà vứt bỏ cô ấy, trừ phi —— anh ta đã thay lòng". Trần Tiểu Ngoạnnổi giận cực lớn rồi không ngừng rống to với Nghiêm Chính Phong. Tề Hiên vì câuchuyện này của Trần Tiểu Ngoạn, lòng càng thêm đau đớn, vì hành vi hôm nay củamình mà càng thêm hối hận. "Đủ rồi". Nghiêm Chính Phong nóng vội màtát cô một cái. Ba —— một tiếng, cả không khí càng thêm nặng nề. Trần TiểuNgoạn bụm lấy mặt bị đánh, sau đó từ từ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Nghiêm ChínhPhong tay đang phát run và vẻ mặt ngỡ ngàng của Tề Hiên. "Tôi ——".Nghiêm Chính Phong run rẩy nhìn Trần Tiểu Ngoạn, ánh mắt vô cùng phức tạp,không biết nên nói gì mới được. Anh sao có thể ra tay đánh người chứ, hơn nữacòn là đánh phụ nữ? "Chính Phong". Tề Hiên đứng ở bên cạnh NghiêmChính Phong, vỗ vỗ bờ vai của anh, an ủi. "Thực xin lỗi, tôi không phải cốý". Nghiêm Chính Phong run rẩy hồi lâu mới nói ra những lời này, mà tiếngnói ra cũng run run. "Đàn ông đều là cái dạng này sao, sau khi làm thươngtổn một phụ nữ thì dùng những lời 'thực xin lỗi, tôi không phải cố ý' này đểlấy cớ, vì muốn che dấu hành vi mình làm sao?". Trần Tiểu Ngoạn đưa tay từtrên mặt của mình xuống, để cho năm ngón tay trên mặt hiện ra trước mắt bọn họ,mang theo nụ cười châm chọc. "Tôi ——". Nghiêm Chính Phong bị nhữnglời này trách mắng này của Trần Tiểu Ngoạn làm cho không phản bác được, cúi đầuxuống, không dám nhìn dấu tay của anh ở trên mặt cô, lòng thực sự bị nhéo đauđớn. "Tiểu Ngoạn, tôi thừa nhận, bỏ lại Giai Giai một mình là tôi khôngđúng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cô ấy trở về". Tề Hiên hứa với TrầnTiểu Ngoạn, sau đó đi ra ngoài. "Thiếu chủ, bên ngoài trời vẫn còn mưa,hơn nữa quần áo trên người cậu đều ướt đẫm, hay là trước tiên tắm rửa, thay mộtbộ quần áo đi". Nghiêm Chính Phong chạy đến phía trước Tề Hiên, ngăn cảnđường đi của anh. Trần Tiểu Ngoạn nhìn thấy toàn thân Tề Hiên và Nghiêm ChínhPhong nhếch nhác, tâm không đành lòng mà cúi đầu xuống, có chút bất an. Nhìn rađược, Tề Hiên rất hối hận vì vứt bỏ Giai Giai, hơn nữa cũng rất đau lòng, toànthân đều ướt đẫm, anh vốn đã rất ân hận, mà cô còn mắng anh như vậy, có phải làhơi quá đáng không? "Không được, tìm người quan trọng hơn". Tề Hiênvượt qua Nghiêm Chính Phong, đi ra ngoài. Nghiêm Chính Phong nhìn Tề Hiên nónglòng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó quay đầu lại trừng mắt Trần Tiểu Ngoạn:"Cái này cô hài lòng chưa, tôi thật sự rất vất vả mới khuyên thiếu chủ trởvề tránh mưa thay quần áo, cô không biết cũng đừng nói lung tung, nói cô ngườiphụ nữ đáng ghét thật là không sai, hừ —". Nghiêm Chính Phong khiển tráchTrần Tiểu Ngoạn một trận, rồi cũng đuổi theo ra ngoài, đi phía sau Tề Hiên, chedù cho anh. Trần Tiểu Ngoạn bị Nghiêm Chính Phong nói như thế, trong lòng vừatức giận vừa hối hận. Cô thừa nhận mình hơi kích động, nhưng mà cô đã trúng mộtcái tát rồi, còn dựa vào cái gì mắng cô như vậy, đáng ghét. Trần Tiểu Ngoạn khóthở rồi cầm lấy gối ôm trên ghế sa lon, đánh lung tung, dùng cái này để xả tứcgiận trong lòng, đúng lúc này, điện thoại nhà vang lên. Trần Tiểu Ngoạn cố gắnghít sâu, sau đó đi tiếp điện thoại. "Alo, xin chào". "TiểuNgoạn?". Bà Lâm gọi điện thoại nghe được tiếng Trần Tiểu Ngoạn, rất hưngphấn. "Bác là —— bác Lâm?". Trần Tiểu Ngoạn cũng rất kinh ngạc, cô đãsáu năm không có liên hệ với bác Lâm rồi, như thế nào bà đột nhiên lại có sốđiện thoại nhà cô? "Ai, là bác, bác là bác Lâm". "Bác Lâm, làmsao bác biết số điện thoại nhà con, con rất nhớ người đó". Cô thật đúng lànhớ món ăn bác Lâm làm! "Bác cầm sổ ghi chép điện thoại cả thành phố A,gọi từng số một, gọi cho vài trăm số mới gọi được tới con, con cũng không biếtbác gọi lộn rất nhiều số điện thoại, thậm chí gọi tới chỗ giới thiệu hôn nhânđó". Bà Lâm ngồi ở điện thoại bên cạnh, đem bản dày đặc số điện thoại đặtở trên đùi, gọi từng dãy số một, rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới gia đình NgãiGiai Giai và Trần Tiểu Ngoạn. "Bác Lâm, bác tìm con có chuyện gìkhông?". Trần Tiểu Ngoạn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bác Lâm phải dùngloại phương pháp mò kim đáy biển này tìm cô? "Tiểu Ngoạn, Giai Giai ở chỗcủa bác, mọi người vẫn liên lạc với thiếu chủ mà không được, điện thoại củaNghiêm Chính Phong cũng không gọi được, cho nên mới tìm con đó"."Thật vậy sao, Giai Giai không có việc gì là tốt rồi, nói cho con biết địachỉ, con tới liền". Trần Tiểu Ngoạn cực kỳ hưng phấn, muốn bà Lâm nói địachỉ, sau đó cúp điện thoại, choàng tùy tiện một cái áo khoác, đem thêm cái ô đira ngoài. Cô còn không muốn sớm như vậy nói chuyện này cho Tề Hiên và NghiêmChính Phong, hiện tại cô đuổi theo nhất định có thể tìm được bọn họ, nhưng bảnthân cô sẽ không làm như thế, ai bảo bọn họ vừa rồi đối với cô như vậy.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro