Chương 126 : Tiệm mì bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Ngãi Giai Giai đi theo TềHiên, im lặng, bởi vì cô biết rõ Tề Hiên đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên khôngmuốn quấy rầy anh. Thiếu chủ nói có thể làm cho Tiểu Hiên bình an trở về thìnhất định có thể làm được, cô cần phải làm là ngoan ngoãn nghe lời thiếu chủnói là được rồi, miễn mang đến phiền toái cho thiếu chủ. "Giai Giai, đáp ứnganh, mặc kệ Diệp Tầm Phương đưa ra dạng yêu cầu gì, cũng không được giống nhưsáu năm trước, im lặng mà rời khỏi anh, em ở trong lòng anh rất quan trọng, anhkhông muốn em rời khỏi anh". Tề Hiên đột nhiên dừng bước, thâm tình nhìn NgãiGiai Giai, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn. Bây giờ anh còn khôngthể biết Diệp Tầm Phương sẽ dùng phương thức gì dụ dỗ Giai Giai, lừa gạt cô ấyđi, lúc chuyện còn chưa có phát sinh, anh phải chuẩn bị sẵn sàng trước mớiđược. Diệp Tầm Phương hiện tại đã muốn dùng Ngãi Tiểu Hiên để khiến Ngãi GiaiGiai rời khỏi anh, nhưng chuyện này anh đã biết rồi, cho nên Diệp Tầm Phươngtuyệt đối sẽ không thành công, nhưng lần này anh có thể ngăn cản âm mưu củaDiệp Tầm Phương, tiếp theo thì sao, anh không biết. "Thiếu chủ, lần này em đápứng anh, mặc kệ Diệp Tầm Phương nói cái gì em cũng sẽ không đáp ứng, nhưng anhnhất định phải mang Tiểu Hiên bình an trở về, em thật sự rất lo lắng cho TiểuHiên, em sợ Diệp Tầm Phương kia gây bất lợi với Tiểu Hiên". Cô luôn tưởng tượngđến hình ảnh Ngãi tiểu Hiên bị Diệp Tầm Phương tra tấn, mặc dù chỉ là cô tưởngtượng, nhưng cô vẫn rất sợ hãi. "Yên tâm đi, Tiểu Hiên chưa hẳn ở trên tay côta, nếu như Tiểu Hiên thật sự ở trên tay cô ta, cô ta sẽ không muốn mười ngàysau anh mới kết hôn với cô ta, mà là lập tức kéo anh đi kết hôn với cô ta, chonên lời nói của cô ta em không được tin. Mà ngay cả anh cũng vừa biết mình cómột đứa con lớn như thế, Diệp Tầm Phương làm sao có thể biết sớm hơn anh". DiệpTầm Phương có bao nhiêu trọng lượng anh đều biết rõ, không phải loại người nghĩsâu tính kỹ, làm việc luôn có trăm ngàn chỗ hở, chỉ có người con gái ngu ngốcnhư Ngãi Giai Giai mới có có thể bị cô ta lừa gạt mà thôi, đổi lại là ngườikhác, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy. "Nhưng anh không phải nói Tiểu Hiênkhông phải bị ba anh bắt đi thì chính là bị Diệp Tầm Phương bắt đi ư, em biếtTiểu Hiên không ở trong tay ba anh, hiện tại anh nói cũng không ở trong tayDiệp Tầm Phương, vậy nó sẽ ở đâu, rốt cuộc là ai bắt Tiểu Hiên đi chứ?". NgãiGiai Giai nóng nảy, vốn đang có một cơ sở, biết rõ Ngãi Tiểu Hiên ở nơi nào,nhưng bây giờ một cơ sở cũng không có, loại cảm giác này khiến cô thật sự rấtsợ hãi, giống như tận thế tùy thời có thể đến vậy. Tiểu Hiên không ở trong tayTề Hùng, cũng không ở trong tay Diệp Tầm Phương, vậy còn có ai chứ, là ai cóthể gây bất lợi với bọn họ, cô không biết? "Giai Giai, trước tiên em đừng nóngvội, mặc kệ là ai bắt Tiểu Hiên đi, bây giờ Tiểu Hiên nhất định rất an toàn,bởi vì còn chưa có xuất hiện. Người ta bắt Tiểu Hiên đi nhất định là có mụcđích, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy có bất kỳ tin tức của người đó, cho nênTiểu Hiên vẫn còn an toàn, em đừng nóng vội". Trước đó anh cũng cho rằng chỉ cóba của mình và Diệp Tầm Phương mới bắt Ngãi Tiểu Hiên đi, bây giờ xem ra đềukhông phải hai người bọn họ, rốt cuộc là ai? Tề Hiên cũng không nghĩ ra còn cóai lại nhàm chán đi bắt cóc một đứa bé như thế, nếu như bắt cóc là vì tiền cũngkhông đúng, Ngãi Giai Giai mang Ngãi Tiểu Hiên vừa mới đến thành phố A, khôngcó mấy người biết, hơn nữa các cô ấy cũng không có tiền, những tên cướp kia sẽkhông ngốc đến nỗi đi bắt một người không có tiền đâu! "Thiếu chủ, em đã biết,em tin tưởng Tiểu Hiên sẽ không có chuyện gì. Tiểu Hiên không ở trong tay DiệpTầm Phương, vì sao cô ấy còn lấy Tiểu Hiên để uy hiếp chúng ta chứ?". Ngãi GiaiGiai không muốn Tề Hiên thấy bộ dáng lo lắng của cô, vì vậy không để cho mìnhsốt ruột, tránh tăng thêm phiền toái cho anh. Cô càng lo lắng, thiếu chủ lạicàng không vui, Tiểu Hiên đã không có việc gì, vậy cô cũng không nên có bộ dạnglo lắng nữa, miễn làm cho thiếu chủ mệt mỏi. "Cô ta chỉ là đang gạt người màthôi, người đàn bà này hay lừa gạt em, nhớ kỹ, từ nay về sau mỗi một câu nóicủa cô ta đều không được tin, hiểu chưa?". Tề Hiên nhấn mạnh lần nữa. "Em hiểurồi, phía trước có một tiệm mì, chúng ta vào quán ăn được không, đã lâu em chưaăn mì". Ngãi Giai Giai nhìn thấy phía trước có một tiệm mì, đột nhiên muốn ănmì, vì vậy đề nghị. Nhưng mà vừa mới nói xong, liền biết ý mà cúi đầu xuống,rất xấu hổ. Cô biết rõ loại tiệm mì này là nơi người bình thường đi vào, chiphí tương đối thấp, nhân vật lớn như thiếu chủ chắc là không biết đến chỗ nhưthế này đâu. "Em đã muốn ăn, vậy chúng ta đi ăn thôi". Bộ dạng Tề Hiên ra vẻkhông để ý, kéo tay Ngãi Giai Giai đi về phía trước, nhưng Ngãi Giai Giai cũngkhông muốn đi. "Làm sao vậy, không phải em muốn ăn mì ư, sao lại không đi?"- TềHiên nghi ngờ. "Thiếu chủ, cái nơi đó hình như không thích hợp với anh, chúngta đi chỗ khác đi". Ngãi Giai Giai cười gượng nhìn Tề Hiên, hơi thẹn thùng. Rờikhỏi thiếu chủ sáu năm, loại tiệm mì này cô thường đi, cảm thấy không có gì,nhưng cô biết cho tới bây giờ thiếu chủ cũng chưa đi qua nơi đó. "Vì sao khôngthích hợp với anh, ý của em là nói anh ăn chỗ tiệm mì đó sẽ tiêu chảy sao?". TềHiên đã đoán ra Ngãi Giai Giai muốn biểu đạt ý tứ gì rồi, nhưng anh cũng khôngvạch trần. Anh biết mình sinh ra chính là một quý công tử, chưa bao giờ đi vàomột quán mì bình thường, nhưng chỉ cần là ở cùng một chỗ với người mình yêumến, đi nơi nào ăn cơm cũng được, huống chi anh đã đợi Giai Giai sáu năm. "Emkhông phải có ý này". Ngãi Giai Giai thật sự không biết nên nói như thế nào. "Vậyý của em có phải là ông chủ tiệm mì kia không muốn buôn bán, không làm mì choanh ăn?"- Tề Hiên tiếp tục suy đoán. "Không đúng không đúng". Ngãi Giai Giainghe Tề Hiên nói càng ngày càng thái quá, hơi sốt ruột. "Giai Giai, em nhớ kỹ,anh cũng không phải loại quý công tử sống an nhàn sung sướng, cũng không để ýnhững điều này, đi thôi, chúng ta đi ăn mì, anh thật sự muốn nếm thử mì ở chỗđó có hương vị gì". Tề Hiên lại nắm tay Ngãi Giai Giai, đi vào tiệm mì, haingười giống như là tình nhân đang yêu nhau tha thiết, làm cho người ta hâm mộ.Tề Hiên kéo Ngãi Giai Giai vào tiệm mì, sau đó phát hiện bên trong rất nhiềungười, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống, nhưng vừa ngồi xuống, anh lạikhông biết kế tiếp nên làm như thế nào? Nơi này thật sự là lần đầu tiên anhđến, mặc kệ chỗ nào, tiến vào ngồi xuống sẽ không có sai, nhưng trong này cũngkhông thấy nhân viên phục vụ, anh làm sao biết kế tiếp nên làm như thế nào chứ?"Giai Giai, chúng ta ăn như thế nào vậy, không có người để ý chúng ta?". TềHiên ở bên tai Ngãi Giai Giai thấp giọng hỏi. Ngãi Giai Giai mỉm cười, sau đómở menu ra đưa cho anh: "Anh xem trên đó có mì gì, muốn ăn cái gì thì ghi lêngiấy, sau đó đem giấy đến chỗ quầy thu ngân, trả tiền, đợi lát nữa tự nhiên sẽcó người đưa thức ăn tới". "A, thì ra là thế, phải trả tiền trước mới có thểăn!". Tề Hiên hiểu ra, bắt đầu xem menu, tùy tiện tìm mấy thứ ghi lên giấy, sauđó dựa vào Ngãi Giai Giai nói rồi đi trả tiền. Nhưng khi anh trả tiền, lúc trởvề lại phát hiện vị trí của bọn họ đã bị người đoạt, hơn nữa là hai tên lưumanh, Ngãi Giai Giai hình như đang tranh cãi với bọn họ, nổi lên xung đột.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro