Chương 146: Muốn trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Tề Hiên phát hiện raNgãi Giai Giai thì kinh ngạc một lúc, nhưng mà cũng rất nhanh trấn tĩnh lại.Anh nên đoán được là Ngãi Giai Giai sẽ đến, nói cho cùng cô bé này vĩnh viễnđều đặt người khác ở vị thứ nhất, mà người khác chính là anh, trước kia chỉ cóanh mà thôi, nhưng mà bây giờ lại có thêm một đứa con trai. Tề Hiên đột nhiênhơi ghen, ăn dấm với con trai mình, bởi vì nó đã là một phần trong lòng củaNgãi Giai Giai, điểm này khiến anh có phần không vui, nhưng mà suy cho cùng nócũng là con anh, dù cho ghen thế nào cũng không thể không để ý đến con trai."Giai Giai, không phải bảo em ở trong nhà chờ ư, sao lại tới hả?"."Thiếu chủ, em không yên lòng, em hiểu mình tới cũng không giúp được gì,có thể còn là gánh nặng của anh, nhưng em lại không thể làm cho mình an tâm màở trong nhà chờ đợi, em muốn cùng anh đối mặt với mọi chuyện, cùng nhau cứuTiểu Hiên trở về". Loại mùi vị sợ hãi trong chờ đợi này thật sự rất khóchịu, cô không muốn chờ đợi như vậy. "Em, cô bé ngốc này, anh thật sự làkhông có biện pháp với em". Tề Hiên vươn tay đưa tới khuôn mặt của NgãiGiai Giai, nhẹ nhàng chạm tới cô, dùng đôi mắt thâm tình, nhét cô vào trongcánh chim của anh. Một cô bé ngốc yêu anh, khiến anh vĩnh viễn cũng không bỏ côđược. "Tề Hiên, đủ chưa, đã là lúc nào rồi mà bọn mày còn có thể nóichuyện yêu đương, tình chàng ý thiếp, xe tao muốn đâu?". Tề Triển đối vớichuyện Tề Hiên và Ngãi Giai Giai thâm tình nhìn thẳng vào mắt cũng không cóchút cảm giác, chỉ muốn trốn. "Thiếu chủ ——". Ngãi Giai Giai dùng đôimắt khát vọng nhìn Tề Hiên, hi vọng anh có thể cứu con trai về. "Yên tâmđi, không có chuyện gì". Tề Hiên khẽ mỉm cười với cô, sau đó nhìn TềTriển. Lúc này người được Tề Hiên phái đi chuẩn bị xe đã trở lại, sau đó ở bêntai Tề Hiên thì thầm nói vài lời. "Tề Hiên, mày đang giở trò gì, mày cũngđừng làm bậy, nếu không tao sẽ cho con trai của mày trả giá thật lớn". TềTriển thấy Tề Hiên cùng với thuộc hạ của mình thì thầm, lo lắng bọn họ có âmmưu gì, vì vậy cảnh cáo anh lần nữa. Tề Hiên nhất định sẽ không dễ dàng để choông đi như vậy, cho nên ông nhất định phải xốc tinh thần lên mới được, khôngthể mắc bẫy của nó. "Chú hai, xe đã chuẩn bị xong, chính là đại lộ bêncạnh, bây giờ chú muốn thế nào?". Tề Hiên không sợ cảnh cáo của Tề Triển,bộ dạng ra vẻ thoải mái. "Được, cho tao ——". Tề Triển đang muốn nóitránh ra cho tao, thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, khôngchỉ có của ông vang lên, mà điện thoại của Tề Hiên cũng vang lên. Tề Hiên khôngnói gì lấy điện thoại di động ra nghe, mà Tề Triển lại do dự một lát, có hơi sợhãi nhìn Tề Hiên, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra, nhìn biểu hiện điệnthoại tới trên mặt, mãi mà không nhận điện thoại. Cú điện thoại này là Tề Hùnggọi tới, lúc này Tề Hùng gọi điện thoại cho ông là có ý gì? Tề Triển nghĩ khôngra, không biết có nên nhận hay không, nhưng mà ông còn chưa nhận thì Tề Hiên đãcúp điện thoại, bất đắc dĩ, ông cũng đành phải nhận. "Thiếu chủ, ai gọiđiện thoại tới?". Ngãi Giai Giai thấp giọng hỏi. "Là mẹ Lâm gọi tới,mẹ Lâm nói ba sẽ đến đây, hơn nữa còn mang theo hai tin mừng cho ông ta".Tề Hiên dùng mắt khiêu khích Tề Triển đang nghe điện thoại. "Tề Hùng, ônglà tên khốn kiếp, chuyện như vậy mà ông cũng làm được sao". Tề Triển mắngto ở trong điện thoại, sau đó liền cúp điện thoại. "Chú hai, chú đang nóiba tôi cái gì mà cũng có thể làm được hả?". Tề Hiên đắc ý hỏi, trong lòngđã biết là chuyện gì rồi. "Mày với ba mày đều không phải là người tốt, lạidùng con gái tao tới uy hiếp tao, đừng tưởng rằng như vậy tao sẽ thỏa hiệp, taosẽ không sợ bọn mày"- Tề Triển tức giận mắng to. "Buồn cười, ba tôibắt con gái chú tới uy hiếp chú thì không phải là người tốt, vậy chú lấy contrai tôi tới uy hiếp tôi chính là người tốt ư, chú nói câu này thì có nhớ đếnhành động việc làm của mình bây giờ hay không đây?"- Tề Hiên châm chọc."Tao không nói nhảm với mày, tránh ra". Tề Triển mang Ngãi Tiểu Hiênđi về phía đại lộ, tính đi bộ, mặc kệ Tề Ngữ Ti. Ông đánh cuộc một phen, đánhcuộc Tề Hùng sẽ không làm như thế với Tề Ngữ Ti, dù sao trước kia Tề Hùng cũngrất cưng chiều Tề Ngữ Ti, không thể bán nó đến Châu Phi. "Ông thật sự mặckệ con gái ông sao?"- Tề Hiên nhíu mày hỏi. Cái này Tề Triển thật sự đúnglà bị ích lợi làm cho mù quáng, bị ma quỷ ám rồi, thậm chí con gái của mìnhcũng không quan tâm, thật không phải là người rồi. "Chuyện của tao khôngcần mày quan tâm". Tề Triển không để ý tới khiêu khích của Tề Hiên, mangNgãi Tiểu Hiên từ từ đi về phía đại lộ, quả nhiên thấy một chiếc xe đậu ở chỗđó, trong lòng mừng thầm. "Tiểu Hiên ——". Ngãi Giai Giai nhìn Tề Triểnkèm Ngãi Tiểu Hiên, từ từ đi về phía xe, trong lòng vô cùng lo lắng. Chẳng lẽđể cho cô nhìn con trai bị người mang đi như thế ư, không được, lần này côtuyệt đối không thể để cho Tề Triển mang Ngãi Tiểu Hiên đi. "Tôi van cầuông thả Tiểu Hiên đi, để tôi làm con tin của ông". "Giai Giai, emđiên rồi". Tề Hiên đối với những lời này của Ngãi Giai Giai rất không vui,vội khiển trách cô. "Thiếu chủ, mấy ngày nay Tiểu Hiên nhất định rất khổsở, em không thể trơ mắt nhìn con chịu khổ, lần này em tuyệt đối sẽ không đểcho con bị người xấu mang đi, tuyệt đối sẽ không". Giọng của Ngãi GiaiGiai mang theo khẳng định cùng cầu khẩn, ý muốn được sự đồng ý của Tề Hiên."Giai Giai em yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho Tiểu Hiên bình an trởvề". "Em sao có thể yên tâm được, em xem tiểu Hiên cũng đã gầy đếnnhư vậy rồi, còn bị trói chặt như vậy, nói cũng không đựơc, con là một đứathích nói chuyện, mà bây giờ lại không thể nói chuyện, đây là chuyện đau khổdường nào, anh biết không?". Ngãi Giai Giai khóc lóc kể lể. "Anhbiết, anh biết, anh đều biết, đừng khóc, tất cả đều yên tâm mà giao cho anhđược không?". Tề Hiên lau nước mắt cho Ngãi Giai Giai, an ủi cô."Thật xin lỗi thiếu chủ". Ngãi Giai Giai dùng sức đẩy Tề Hiên ra, sauđó chạy đến trước mặt Tề Triển. "Giai Giai ——". Tề Hiên kinh ngạc hôto, lập tức kéo Ngãi Giai Giai trở về, không để cho cô làm chuyện điên rồ."Thiếu chủ, hãy cho em đi đổi tiểu Hiên đi, anh để cho em đi đi".Ngãi Giai Giai cố gắng giãy ra, muốn chạy về phía Tề Triển, đổi Ngãi Tiểu Hiênvề. "Giai Giai, em hãy nghe anh nói!". Tề Hiên cố gắng ổn định cô,nhưng lại không dám dùng sức quá mức, lo lắng làm thương tổn tới cô. "Emkhông nghe, cái gì em cũng không muốn nghe, em muốn đi đổi Tiểu Hiên trở về,thiếu chủ anh buông em ra được không?". Thái độ của Ngãi Giai Giai vô cùngmãnh liệt, đây là lần đầu tiên cô mãnh liệt phản kháng Tề Hiên như thế. Tề Hiênrất bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng sức ngăn chặn cô, thế nhưng kiểu áp chế cô nhưvậy, nhất định sẽ làm tổn thương đến cô, anh nên làm gì bây giờ? Đang lúc TềHiên không còn kế sách nào thì Ngãi Giai Giai đột nhiên nhắm mắt, ngã vào trongngực Tề Hiên. "Giai Giai ——". Tề Hiên cảm thấy lo lắng nhìn Ngãi GiaiGiai ở trong ngực, sau đó nhìn người đứng ở phía sau cô, lúc này mới an tâmphần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro