💢Em trai bảo bối💢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Vkook
🔻CƯNG CHIỀU EM TRAI🔺
Lúc con trai lớn Kim Taehyung của nhà họ Kim được chín tuổi thì trong nhà có thêm con trai nhỏ, bé con được đặt tên là Kim Jung Kook. Không biết có phải do liên hệ máu mủ hay không, lúc còn bé tí, Kookie đã rất nghe lời Taehyung. Có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, bố Kim và mẹ Kim đều không dỗ nhóc được, nhưng vừa nhìn thấy Taehyung, tiểu Kookie liền lập tức giang hai tay nhỏ xíu cười hì hì muốn anh hai ôm.
Khi đó gia cảnh Kim gia rất bình thường, có một con trai lớn, cuộc sống chỉ xếp vào bậc trung bình. Sau khi có Kookie, bố Kim mẹ Kim đành phải tăng giờ làm trong xưởng để nuôi sống hai đứa con trai.
Do trong nhà không có tiền, khoảng thời gian mẹ Kim ở cữ ăn uống không được tốt, vì thế không đủ sữa, nhóc Kookie gầy teo ốm nhom, thân thể cũng không khỏe mạnh. Tuy rằng ngoài miệng Taehyung luôn nói không thích em trai này, nhưng mỗi khi ăn cái gì đều nhường cho em trai thiếu dinh dưỡng của mình.
*Ở cữ là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh, đây là thời điểm để các bà mẹ nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe, lấy lại vóc dáng và sinh lực, đồng thời có đủ sữa mẹ cho con bú.
Sau này do phải nuôi hai thằng con, bố Kim mẹ Kim đành phải kéo dài thời gian làm việc, may là con trai lớn tuy còn nhỏ nhưng rất biết nghe lời, vì thế nhiệm vụ chăm sóc Kookie liền giao cho anh hai.
Vì vậy Taehyung chín tuổi đã phải làm bảo mẫu, chiều nào đi học về cũng phải cõng em trai đi khắp nơi.
“Mày nhỏ như vậy, không giống con trai chút nào! Tao thấy mày giống con gái hơn đó, gọi mày là em gái đi! Em gái!” Cõng em trai ra ngoài, Taehyung bị nhóm bạn cười nhạo, về nhà thì chỉ vào em trai mà chửi. Tiểu Kookie nhỏ xíu không biết anh hai đang nói gì, nghĩ rằng anh hai đang đùa với mình, vì thế vươn ngón tay nho nhỏ gầy nhom nắm tay anh hai, vừa nắm được liền ngây ngô cười ha ha.
Ngón tay bị nhóc chộp được, Taehyung bực mình trừng mắt nhìn em trai, cuối cùng vẫn bị nhóc con cười dịu xuống, hai người lăn thành một đoàn ở trên giường.
Tiểu Kookie chậm rãi lớn lên, lúc này hoàn cảnh trong nhà đã tốt hơn ngày xưa nhiều. Tiểu Kookie cũng lên cân một chút, nhưng so với bạn cùng tuổi thì vẫn còn kém xa. Dù vậy, khuôn mặt nhìn không gầy chút nào, Taehyung luôn nựng khuôn mặt mũm mĩm của em trai, nói ăn bao nhiêu thịt đều lên trên mặt hết rồi!
Lúc Tiểu Kookie ba tuổi, Taehyung đã vào trung học cơ sở, thời gian tan học trễ hơn so với lúc trước. Không có người chơi với Kookie, Kookie chỉ còn biết trông cửa chờ anh hai trở về.
Bé trai học trung học cơ sở đã bắt đầu trưởng thành, lòng hiếu kì và ham muốn đi chơi cũng càng lúc càng tăng, Taehyung cũng không ngoại lệ. Có một lần Taehyung theo nhóm bạn tới phòng game, chơi đến quên mất thời gian, đợi đến khi nhớ rằng phải về nhà, ngoài trời đã tối đen.
Dọc đường đi, Taehyung cảm thấy hơi bất an, lo lắng có khi nào em trai phải ở nhà một mình hay không, nhưng nghĩ lại, giờ này chắc ba mẹ đã về đến nhà.
Nhưng mọi chuyện lại cố tình trùng hợp như vậy, hôm đó trong xưởng đột nhiên có thêm việc, bảo là phải làm cho kịp hàng, bố mẹ đành phải tăng ca, hai người rất tin tưởng con trai lớn, vì thế Tiểu Kookie ba tuổi bị bỏ quên ở nhà một mình.
Đợi đến khi Taehyung vội vã chạy về nhà, chỉ thấy Tiểu Kookie co rúc nằm ngủ bên tủ giày cạnh cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn ướt đẫm nước mắt và bụi bẩn không biết dính vào lúc nào, quần áo cũng vô cùng bẩn thỉu, cặp mắt và cái mũi đều hồng hồng, thoạt nhìn cực kì đáng thương.
Taehyung ôm em trai từ dưới nền đất lạnh lẽo, Tiểu Kookie lập tức tỉnh dậy, sau khi khóc đủ thì nhìn hắn, tội nghiệp nói một câu, “Anh, em đói bụng.”
Taehyung ngừng bước, ôm chặt em trai vào trong lòng, “Kookie, anh xin lỗi.”
Vừa sang đầu xuân, thời tiết nói lạnh thì không lạnh nói nóng cũng không nóng, nhưng do nằm dưới đất quá lâu, đêm đó Tiểu Kookie phát sốt. Ba mẹ không có ở nhà, lúc đó lại không có điện thoại di động nên cũng không liên lạc được, Taehyung cầm tiền ba mẹ để lại, cắn răng cõng em trai đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Jung Kookie nhỏ bé ốm yếu nằm trên giường bệnh, cánh tay nhỏ xíu cắm kim truyền nước biển, chưa rút kim mà tay đã bầm một mảng lớn. Tiểu Kookie sốt đến mơ mơ màng màng, nằm lì trên giường, khóc: “Anh, em khó chịu.”
“Ừ,” Taehyung xoa cặp mắt cay xè của mình, “Không sao đâu, em ngủ một lát đi, tỉnh lại là khoẻ ngay ấy mà, ngoan.”

“Anh, em muốn ăn thịt nướng.”

“Chờ em hết bệnh rồi anh làm cho em.”
Do tác dụng của thuốc, Tiểu Kookie nhanh chóng ngủ thiếp đi, Taehyung vẫn trông chừng em trai, thẳng đến khi nằm úp sấp ngủ quên bên giường bệnh.
Tuy rằng sau đó Kookie khoẻ lại rất nhanh, Taehyung cũng không nói gì, nhưng không bao giờ về trễ nữa. Cho dù có chuyện phải về muộn một chút, Taehyung nhất định sẽ gọi điện thoại báo cho Kookie, thói quen này kéo dài cả đời.
Về sau, Min YoonGi – một người bạn lớn lên cùng khu phố hỏi Taehyung, tại sao phải nghe lời Kookie như vậy, Taehyung chỉ cười cười,trong lòng tự nhủ người khác sẽ ko bao giờ biết được lúc mình ôm lấy Jungkook cả người lạnh ngắt,trong lòng cảm thấy hối hận và đau lòng đến cỡ nào.
-----kết chap 1--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro