CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cô là ai? Cô đang nhìn cái gì? - Triệu Võ Oanh quần áo xốc xếch thấy nó đang ngồi trong góc khuất ngoài cửa phòng, kinh ngạc la to, đem một bụng tức giận trút lên cô.

Nó giật mình liền tính quay lưng chạy xuống lầu.

Bất chợt Triệu Võ Oanh đi tới kéo tay của nó
_Mày là con nhà ai? Con người hầu thấp hèn sao dám lén lút lên lầu của anh Hạo hả

_Tui... tui sẽ đi ngay đừng nói với chú - Nó hốt hoảng sợ hắn nghe thấy biết nó không nghe lời rời khỏi Bạch gia sẽ lại rất tức giận giống sáng nay

Hắn ở trong phòng nghe thấy âm thanh, với lấy chiếc áo choàng liền đi ra

_Cô còn chưa đi.

_Hạo,con nhỏ này hình như là con của một hầu gái bần hèn nào đó. Nó cứ thập thò đang tính trộm cắp gì ở phòng anh nè - Triệu Võ Oanh nắm chặt lấy cổ tay nó kéo vội

Bất giác vì đụng chạm ngay vết thương cơn đau buốt liền nhanh chóng ập đến

_Câm mồm - Hắn lập tức cầm lấy cánh tay Triệu Võ Oanh, thô lỗ bóp chặt làm đau cô ta, không để ý đến cô ta giãy dụa kêu khóc, đem cô ta kéo thẳng xuống dưới tiếng ra cửa lớn

_Nếu cô ta không rời đi lập tức mang cô ta làm mồi cho bầy sói đói phía sau - Hắn không thương tiếc quang cô ta ra ngoài sân làm cho cô ta ngã lăn ra nói với đám vệ sĩ canh chừng bên ngoài rồi lạnh lùng vào trong

Hắn đi vào phòng khách, sau khi lên lầu ba thấy nó vẫn còn nhìn hắn.

_Có thể cho cháu sống ở đây đến 17 tuổi không...

_Sau đó?

_Chú ghét cháu, từ nay cháu cũng sẽ ghét chú.

_Ghét ta? Haiz.... - Hắn bất giác thở dài trước thái độ của con mèo con đang xù lông trước mặt hắn

"Gì chứ thở dài cái giề ?! Ý là không thể cho mình ở nhờ đến 17 tuổi hay gì..." - Nó giật mình trước sự thờ ơ của hắn

_Nếu dậy... 15 tuổi... Cháu xin chú, hãy cho cháu ở lại cháu hứa sẽ làm việc nhà thật chăm chỉ. Cháu sẽ không ăn nằm ở không hưởng thụ tiền của chú đâu - Ánh mắt kiên định nhìn hắn nói

_Còn đứng nhìn? Đi ngủ! - Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Ánh mắt nó lúc này nhìn hắn làm cho hắn toàn thân không được tự nhiên, không thể thích ứng, giống như trách cứ hắn quá vô tình.

Nó trong lòng đầy nghi vấn không biết hắn có tức giận khi nó chọn cách không rời đi, hay sáng mai ngủ dậy sẽ lại đuổi nó đem ném nó ra ngoài... Nhưng nhìn tròng mắt hắn lúc này giống như muốn ăn thịt người ta làm nó không dám hỏi.

Nó ngoan ngoãn đi xuống căn phòng ở tầng 2 mà ngày đầu tiên nó tỉnh dậy đóng cửa phòng lại cũng giống như đóng lại những đáp án chưa biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro