CHAP 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù đã quen nhìn thấy biệt thự cao cấp của các nhiếp ảnh gia, nhưng ngay khi bước chân vào chung cư vẫn bị sự xa hoa này làm chấn động. Tạ Hàm nói là cô đã hỏi bạn bè mượn tạm nơi này, đương nhiên sẽ không có ai lắm miệng hỏi là bạn bè nào.

Chung cư không có nhiều dấu vết sinh hoạt, chỉ có trên bàn trà kia chồng chất các tạp chí cũ, có chút không khí sinh hoạt hằng ngày.

Quyển tạp chí trên cùng kia có nhân vật trang bìa là Bạch Thiên Ái. Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả cho buổi chụp ảnh.

Tối hôm sau Thiên Ái bắt đầu cùng mọi người chụp vài bộ ảnh cảnh đêm, rồi đi về khách sạn với Tạ Hàm chứ không ngủ lại ở chung cư.

****************

Tiếng gõ cửa dồn dập phòng của Bạch Thiên Ái vang lên.

Tạ Hàm đến tìm cô, bảo cô tranh thủ thời gian sửa soạn đi dự một bữa tiệc tối. Bạch Thiên Ái đang đắp mặt nạ, vừa ngâm mình trong bồn tắm, cũng chẳng muốn đi đâu hết.

_Tại sao tự nhiên lại có bữa tiệc?

_Lãnh đạo đài gọi điện thoại cho chị, ông ấy nói quảng cáo phim của em đoạt giải quán quân, quá trình phát sóng của các ngôi sao đã ổn định nên muốn ăn mừng một bữa. - Trong mắt Tạ Hàm không kìm được sự vui sướng.

Tham gia bữa tiệc chắc là các nhà tài trợ. Tiền quảng cáo động một tí cũng đã gần trăm tỷ, đều đạt cấp bậc rất lớn.

_Đúng rồi, ăn mừng ngay tại khách sạn này, căn phòng ở lầu 18.

Bạch Thiên Ái lấy mặt nạ xuống, vo thành hình tròn, lấy tinh chất từ mặt nạ thoa lên trên mu bàn tay. Cô nhìn Tạ Hàm trong gương

_Chị gọi điện nói lại là em đang quay cảnh đêm, mất một lúc mới về được.

Tạ Hàm đến tủ quần áo tìm quần áo thích hợp cho cô.

_Lãnh đạo nói biết tối nay em có việc bận, cố ý chờ em chụp xong công việc mới gọi điện thoại cho chúng ta, tất cả mọi người đều đang đợi em.

Tạ Hàm chọn một bộ váy dài đơn giản, là phong cách mà Thiên Ái thích, sau đó đưa cho cô.

_Mau đi thay đồ đi, không phải vừa lúc em muốn ăn một bữa no nê sao? Cơ hội tới rồi.

"..."

Bạch Thiên Ái không có ý muốn ăn diện lộng lẫy, sau khi làm khô tóc, đuôi tóc xoăn mềm mại xỏa tung bồng bềnh.

Dựa vào làn da tốt, nên cô chỉ trang điểm đơn giản nhẹ nhàng. Bạch Thiên Ái vừa tô son vừa nói:

_Chị hỏi thăm xem bữa tiệc hôm nay có những ai.

Tạ Hàm hiểu ý, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người lãnh đạo kia. Hai phút sau bên kia trả lời lại, Tạ Hàm nhìn điện thoại nói:

_Trần Đình Phong, chủ tịch Trần, chủ tịch Phan...

Nó không quan tâm đến những người phía sau, đứng đầu bữa tiệc này là ông chủ Trần Đình Phong. Cô chọn một chiếc túi xách phù hợp rồi ra cửa. Từ tầng 53 đến tầng 18, chỉ mất mấy chục giây.

Tạ Hàm dẫn cô đi thẳng đến cửa phòng, chỉ vào phòng nghỉ ngơi bên kia:

_Chị không đi, chờ em ở bên kia.

_Chị trở về nghỉ ngơi đi, em sẽ không uống rượu đâu. - Bạch Thiên Ái biết quản lý của cô lo lắng điều gì.Những trường hợp như vậy, cô đã có thể ứng phó thành thạo.

Tạ Hàm xua xua tay, ý bảo cô vào đi. Trước cửa có bảo vệ mở cửa cho nó. Tạ Hàm vẫn không yên tâm, Bạch Thiên Ái mà có mệnh hệ gì người đó sẽ chặt cô thành từng khúc rồi quăng chó ăn mất... Cô không quay trở về phòng khách sạn mà vào khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại chờ Bạch Thiên Ái.

Phòng trò chuyện vui vẻ, một bàn người nó chỉ thấy Trần Đình Phong ngồi ở ghế chính. Anh ta dựa lưng vào ghế, tâm trạng thả lỏng, ngón tay vô thức xoay chiếc cốc, nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh.

Thấy cô đến cả phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.

_Tiểu Ái Ái, ở bên này - Người tiếp đón cô là lãnh đạo đài, giới thiệu từng người trên bàn cho cô biết.

Người đến vào đêm nay đều là nhà tài trợ quảng cáo của cô. Công ty Trần Đình Phong là thương nghiệp đứng đầu, theo như lời của chị quản lý nói là nhà tài trợ lớn nhất.

Cách Trần Đình Phong vài chỗ ngồi là Chủ tịch Trần, anh ta lắc nhanh ly rượu đến thấy cả đáy, ánh mắt chuyển động trên người Bạch Thiên Ái.

Trước đây có một lần anh đã gặp cô ở Hội nghị Thương nhân còn cách một cái sân khấu, bây giờ chỉ có một cái bàn ăn, có thể nhìn rõ đến từng sợi lông mi của cô gái này đang chớp động.

Trên bàn có hai cái ghế trống, một cái bên cạnh Trần Đình Phong, một cái kế bên Chủ tịch Trần. Cô cười như không cười đi về phía Trần Đình Phong.

Lãnh đạo đài liền nhanh chóng thay Bạch Thiên Ái lau một vệt mồ hôi trên trán, Trần Đình Phong không thể so với các nhà tài trợ khác, không phải phụ nữ muốn dựa dẫm vào thì anh ta sẽ nể tình. Đừng để đến lúc đó chuyện không thành, còn quấy nhiễu đến tiền tài trợ quảng cáo. Được một mất mười....

Nó đi đến chỗ rồi ngồi xuống, phía đối diện bên kia là Chủ tịch Phan. Chủ tịch Phan có sự mê muội gì đó khó giải thích với Bạch Thiên Ái, cũng đã lâu không có người phụ nữ nào khiến anh ta nhớ nhung như vậy.

Điện thoại Trần Đình Phong để trên bàn rung lên, anh ta nhìn tên người gọi một cái rồi trượt nút trả lời.

_Tôi đến rồi.

Cửa phòng được đẩy ra từ phía bên ngoài. Anh ta cúp điện thoại, đứng dậy nghênh đón.

Một bóng dáng cao lớn mặc sơ mi đen và quần tây đen bước vào cửa, những người quen biết anh nhanh chóng đặt ly rượu xuống, xúm lại bắt tay chào hỏi, lập tức biến anh trở thành ngôi sao trên mặt trăng.

_Chủ tịch, đã lâu không gặp.

Nó chống cằm nhìn Bạch Minh Hạo, chỉ còn một mình cô vẫn bình tĩnh ngồi ở kia. Nó suy nghĩ, không nghĩ đến anh sẽ ở Hàn Quốc. Chả phải đang vui vẻ quấn quích cùng nữ nhân kia sao, hắn thật là biết đến đúng thời điểm cũng đỡ cho cô phải đối phó với bọn đàn ông ở đây.

Trần Đình Phong quay lại bàn lấy ly rượu, tay kia cầm lấy hộp thuốc, đưa ghế chính lại cho Bạch Minh Hạo. Mãi đến khi hắn đi đến trước mặt, nó mới đứng lên giả vờ không quen nhau nói:

_Chủ tịch.

Hắn gật đầu, đưa áo vest cho người phục vụ để vào tủ quần áo.

Phục vụ nơi này đều đã gặp qua những người đàn ông có thân phận cao quý, nhưng cũng nhịn không được nhìn Bạch Minh Hạo vài lần, toàn thân anh mang lại cảm giác kiên định, còn có vẻ lạnh lùng dễ làm người khác mê đắm.

Hắn đứng bên cạnh ghế chính nhưng không ngồi xuống. Anh gõ gõ lưng ghế, bảo nó.

_Em ngồi bên này đi.

Lần này đã làm cho tất cả mọi đều người kinh ngạc, ngoại trừ Trần Đình Phong. Bạch Minh Hạo hắn lại nhường ghế chính cho cô ở trước mặt nhiều người, thật sự làm cho nó được ưu ái mà lo sợ, tuy nhiên cô cũng không lộ ra biểu cảm không nên có, thoải mái nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro