Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cảm ơn Chủ Tịch - Cô tự nhiên ngồi lên ghế chính.

Chỉ là một cái chỗ ngồi mà thôi, thế mà lại có loại khí thế như là liếc nhìn cả thiên hạ. Đêm nay, không có ai mời cô uống rượu. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, tự nguyện làm nền.

Bữa tiệc đêm nay đều là những người giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, liếc mắt nhìn nhau một cái đã hiểu. Thì ra Bạch Minh Hạo coi trọng nó. Đương nhiên nó cũng rất bình tĩnh, vẫn là tư thế tay nâng cằm, khí thế thanh thản, nhìn hắn mở chiếc khăn ăn.

Người đàn ông này chỉ cần ngồi một chỗ cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Hắn cởi bỏ khăn ăn, lấy lợi thế của cánh tay dài, tay trái vòng qua phía sau lưng nó như muốn đặt cô vào trong trong ngực, hai tay lấy một góc của chiếc khăn nhẹ nhàng đưa lên trên, ngón tay linh hoạt nhanh chóng đặt khăn ăn ở giữa cổ cô.

Đây rõ ràng là công khai đánh dấu chủ quyền, che khuất phong cảnh tuyệt đẹp như ẩn như hiện phía trước ngực cô.

Bạch Thiên Ái nhíu mày rủ mắt nhìn xuống khăn ăn, nó cũng không phải là đứa bé, không có một người trưởng thành nào lấy khăn ăn đặt ở trên để trở thành khăn lau nước bọt.

Nhưng dù sao đây cũng là kiệt tác của Bạch Minh Hạo, chiếc khăn lại mang một ý nghĩa khác.

Bạch Minh Hạo tuy ngoài mặt lạnh lùng lúc nào cũng đằng đằng sát khí nhưng lại luôn luôn săn sóc cô, mặc dù đôi khi cô làm những chuyện đến bản thân còn cảm thấy vô lý hết sức nhưng anh vẫn nuông chiều mà cho cô hết.

_Khi nào về? - Bạch Minh Hạo hỏi cô

_Sáng mai. - Bạch Thiên Ái xoay mặt đối diện với đôi mắt của hắn

_Hủy vé đi, trở về với anh. - Bạch Minh Hạo không coi ai ra gì nói

_Máy bay tư nhân sao?

_Ừm.

_Không phải giờ này chú phải bên cạnh tiểu mỹ nữ của chú sao? - Nó thờ ơ không thèm nhìn hắn buộc miệng vừa nói vừa lấy điện thoại báo cho Tạ Hàm ngày mai sẽ không đi cùng cô ấy, mà trở về cùng Bạch Minh Hạo

Tạ Hàm kinh ngạc nhắn: Người đó ở Hàn Quốc sao?

Bạch Thiên Ái: Ừm, ở ngay bên cạnh em.

Tạ Hàm nghe nói Bạch Minh Hạo cũng ở trong bữa tiệc đêm nay thì tâm trạng cũng thả lỏng, cô ấy không cần tiếp tục ở lại đây nữa. Nhưng theo như cô biết chẳng phải bây giờ Bạch Minh Hạo đang ở cùng tiểu thư Lục gia người vợ đã được đính ước từ nhỏ của anh sao? Tạ Hàm tuy là quản lý của nó nhưng thân phận thật sự của cô chính là người hầu của Bạch gia. Cô đã ở Bạch gia từ nhỏ nên không có chuyện gì của Bạch gia mà cô không biết, nhưng vì mệnh lệnh của Bạch Minh Hạo cô chỉ đến bên cạnh Bạch Thiên Ái với vai trò là quản lý kiêm luôn người chăm sóc cho cô.

Nghĩ đến đây cô không khỏi bất an lo lắng cho Bạch Thiên Ái. Hắn cùng vị tiểu thư Lục gia này có hôn ước từ nhỏ, nghe đâu cô gái này là mối tình đầu của hắn nhưng vào khoảng 14 15 năm về trước Lục Đình đã bỏ rơi hắn mà đi du học. Thời gian vị Lục Đình biến mất, suốt hai năm hắn chỉ có uống rượu, suốt ngày chìm trong men say, uống tới mức lả đi thì ngủ, ngủ xong lại tỉnh thì uống tiếp. Nhốt mình trong phòng, cô đơn cùng cực, không một chút ánh sáng vì căn phòng đã bị hắn đóng kín bưng. Chả rõ ngày hay đêm, chỉ biết xung quanh là một đêm tối đằng đẵng...

Phải rồi! Căn phòng khi đó rất tối, đến đáng sợ! Hơn hai năm trời mới hắn bước ra khỏi căn phòng tăm tối đó ngày đêm vùi đầu vào tình dục nhưng tuyệt đối sẽ không giữ bất kỳ cô gái nào qua đêm, xong việc liền nhanh chóng tống đi. Đột nhiên 1 ngày Tống thiếu gia cùng hắn đi săn thì mang về Bạch Thiên Ái và rồi rất nhiều chuyện đã xảy ra khiến hắn đột nhiên thay đổi thành con người hiện tại. Bề ngoài có thể trông hắn không ưa gì Bạch Thiên Ái nhưng lại luôn quan tâm chăm sóc và nuông chiều cô.

Nhưng ngày hôm nay, Lục Đình đã quay về những ngày tháng sau này của Tiểu Ái sẽ không sao chứ.....

Không sao dù gì Tiểu Ái ngoài Bạch Minh Hạo ra vẫn còn Tống gia chống lưng phía sau cho cô. Tuy Tống thiếu gia để lại Tiểu Ái cho hắn chăm sóc nhưng phía sau anh luôn dõi theo quan sát và bảo vệ cho cô,  sau khi Tống gia biết đến sự tồn tại của cô họ không những không cấm đoán mà đổi lại rất mến Thiên Ái họ còn muốn nhận cô làm con nuôi rước về Tống gia. Nhưng Thiên Ái đã từ chối và bảo muốn được Bạch Minh Hạo một quỷ sa tăng ai cũng khiếp sợ.

Khi nghe cô nói muốn vào giới giải trí Bạch Minh Hạo đã ra lệnh cho cô làm quản lý cho Bạch Thiên Ái thời gian cạnh nhau không quá gần cũng không quá ngắn, nhưng trước đây cô cũng đã luôn ở phía sau nhìn cô lớn lên từ ngày cô bước về Bạch gia.

[Ngày mốt có dự án hoạt động kinh doanh, sáng 9 giờ chị sẽ đến đón em.] - Tạ Hàm nhắn.

Vốn là Bạch Minh Hạo đang cảm thấy trong người khá mệt mỏi vì giải quyết chuyện Lục Đình hôm qua đến nay không muốn uống rượu, Trần Đình Phong bảo người rót cho anh một ly nước lọc. Tính lấy nước thay rượu, cũng không có ai dị nghị gì.

_Rượu vang đỏ, cảm ơn. - Bạch Mình Hạo nhàn nhã dựa lưng vào ghế vẻ mặt cũng mang nhẹ chút mệt mỏi, cầm một ly rượu từ người phục vụ. Một tay khác đặt ở trên lưng ghế của nó, đầu ngón tay vòng một lọn tóc dài của cô.

Một ly rượu, anh kính mọi người trong bàn.

_Sau này khi Nha Đầu Này Của Tôi đến Hàn Quốc, làm phiền mọi người sẽ Chú Ý Quan Tâm nhiều hơn.

Bạch Thiên Ái đang xem tin nhắn của Tạ Hàm, bỗng nhiên giật mình quay mặt nhìn anh. Mọi người phản ứng chậm mất nửa nhịp, chờ khi phản ứng lại đã vội vã nâng ly

_Chủ tịch, anh khách khí quá.

Bọn họ đã nghe được ý tứ khác trong câu nói của Bạch Minh Hạo, quan trọng không phải là nhờ bọn họ quan tâm cô, mà là cho bọn họ biết cô là người của hắn.

Mọi người cũng hiểu ra, thì ra Bạch Thiên Ái không phải vừa mới quen biết Bạch Minh Hạo, lúc này họ mới phát hiện ra họ của hai người giống nhau quá trước nay cứ nghĩ chỉ trùng hợp giống họ thôi nhưng thân phận khác nhau không lẽ là họ hàng sao... Vậy người phụ nữ này trước nay là người của Bạch gia...

Chủ tịch Phan yên lặng uống ly rượu vang đỏ kia một ngụm. May mắn anh ta không biểu hiện ra quá mức ý gì đó không an phận với nó, phật ý người của Bạch gia là chỉ có tự tìm đến con đường chết.

Lại bắt đầu một lượt mời rượu khác.

Thấy Bạch Minh Hạo tự nhiên lại công khai mình, Thiên Ái hết sức ngạc nhiên, còn chưa biết là nên vui mừng hay là kinh ngạc.

Bữa tiệc kết thúc nó rời đi trước, đêm nay ở lại chung cư của Bạch Minh Hạo. Tài xế chờ ở dưới lầu, sợ bị chụp lén nên cô và hắn tách nhau ra để đi xuống lầu.

Trong phòng chỉ còn Trần Đình Phong và Bạch Minh Hạo, khói thuốc tràn ngập. Trần Đình Phong châm một điếu thuốc, ở lại ngồi với hắn vài phút.

_Có chuyện gì xảy ra với mày vậy?  Bỏ rơi Lục Đình lượn lờ đến cái Hàn Quốc này chỉ để công khai như vậy.

_Không biết, đột nhiên nhớ nha đầu này muốn đến thôi - Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Đêm nay Trần Đình Phong uống không ít rượu, phản ứng chậm chạp hơn bình thường.

_Vậy còn Lục Đình? Cô ấy đã quay về, hôn ước giữa mày và cô ấy nay lôi thêm con bé này vào Tống Minh mà biết không yên đâu. - Trần Đình Phong cau mày

_Lần này quay về chắc chắn có mưu đồ.... Lục Đình cô ấy đã không còn như xưa. Với lại nha đầu xác định là của Bạch Minh Hạo này rồi - Bạch Minh Hạo nói rồi quăng 2 cuốn sổ Chứng Nhận Kết Hôn trước mặt Trần Đình Phong bình thản nói

_CHỨNG NHẬN KẾT HÔN? MƯU ĐỒ? - Trần Đình Phong uống không ít nhưng anh ta xác định mình không có say và cũng không nghe nhầm hét lên.

_Gia đình Lục gia đang có chuyện gì đó vẫn chưa thể tra ra được, lần này quay về chắc chắn là có người ra lệnh.

_Nhưng sao mày lại còn qua lại đối xử Lục Đình như kiểu, ở quá khứ mày và cổ không có chuyện gì? Rồi hôm nay lại công khai nha đầu này? Rồi còn chuyện kết hôn?????

_ .... -Bạch Minh Hạo không đáp đứng dậy mặc áo khoác vào

_Nhà họ Lục mà biết cái ghế Bạch Phu Nhân này không còn chắc chắn sẽ tức giận. Hay không lẽ mày đang dùng nha đầu này vạch trần Lục Đình?

_Chưa biết - Hắn nhún vai trả lời

_Chết tệt mày điên rồi... Sau này con bé mà biết mày đối xử tốt với con bé chỉ vì lợi dụng cho mục đích cá nhân của bản thân mày, vạch trần nhà họ Lục... Con bé sẽ đau lòng, Tống gia mà biết thì chuyện lại còn rắc rối...

_Cho nên bây giờ tao phải đi bù đắp cho nha đầu.

*********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro