Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian tới có lẽ nha đầu này sẽ chịu chút ủy khuất.... Nghĩ đến đây anh thoáng cảm giác đau lòng, nha đầu một tay anh nuôi nấng chỉ muốn cô có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nay vì bất đắc dĩ hắn lại buộc phải mang cô ra làm quân cờ giải quyết bọn Lâm gia.

Anh chỉ mong thời gian này sẽ qua thật nhanh, khi anh đã giải quyết xong tất cả anh nguyện dành cả cuộc đời còn lại bù đắp cho cô...

Bạch Minh Hạo nhìn theo cô cho đến lúc cô biến mất trong phòng ngủ, sau đó phục hồi mâu quang, nghiêng mặt miệng nhấp một ngụm cà phê rồi dần dần nở một nụ cười kỳ lạ.

Bạch Thiên Ái đi xuống một cách nhanh chóng với bộ quần áo thể thao đơn giản năng động màu cam, khác hẳn với kiểu tóc ban đầu, cô búi cao gọn gàng, đột nhiên trở thành một tiểu yêu tinh đầy mê hoặc.

_Ồ, anh không muốn đi nữa...... - Bạch Minh Hạo đột nhiên di chuyển cánh tay vòng qua eo của Thiên Ái, cô giật mình khẽ kêu nhẹ một tiếng, đôi mắt sâu dần dần trở nên nóng bỏng.

Bạch Thiên Ái lúc này đột nhiên cảm thấy bụng mình đang ở trên vùng tình dục nam tính, nhịp tim tăng tốc tăng nhanh không kiểm soát được......

Cô vô tội nâng mắt, đôi mắt to tròn, mi cong dài khiến người ta không khỏi hâm mộ.

_Yêu tinh......- Bạch Minh Hạo cúi xuống hướng môi của Thiên Ái mà hôn, cái lưỡi nhanh chóng tiến vào môi cô, tiếp theo và ngay sau đó đẩy sâu vào trong khoan miệng như muốn điều khiển tất cả các dây thần kinh, Bạch Minh Hạo di chuyển lưỡi của mình quấn quýt, rượt đuổi lưỡi của Thiên Ái, nụ hôn nóng bỏng triền miên như muốn cùng nhau nhảy múa.

Bởi vì vừa qua Bạch Minh Hạo đã dạy dỗ cơ thể cô không ít, nên hiện giờ cơ thể Thiên Ái rất nhạy cảm với...... anh ta và sự nhạy cảm của mình với cô đang diễn ra rất rõ ràng.

Nhưng thời điểm này, hai người như đang đùa với lửa, như thể có những đám mây mù và làn hơi nóng bỏng tại quầy bar......

"...... Reng.....Reng......"

Điện thoại di động vang lên âm thanh không đúng lúc, nhìn thấy Bạch Minh Hạo đã được đánh bóng súng, sẵn sàng để bắn, nhưng lại bị gián đoạn đột ngột.

_Đầu tiên anh nên trả lời điện thoại...... - Nó hơi thở gấp gáp nói không rõ ràng.

Bạch Minh Hạo lại cúi xuông hôn nó, môi lưỡi dây dưa nhìn vào khuôn mặt của Bạch Thiên Ái vì những nụ hôn của anh mà cả người trở nên ngại ngùng và lúng túng, mâu quang sâu sâu, lấy điện thoại, ánh mắt ngờ vực nhìn số điện thoại rồi trả lời, do cách Bạch Minh Hạo quá xa nên cuộc gọi sau khi nhận đến tai của cô chỉ loáng thoáng thoáng vài câu. " một canh giờ đến...... ah...... tốt! "

Tắt điện thoại, Bạch Minh Hạo để điện thoại sang một bên, sau đó đưa tay lên miệng Thiên Ái lau vết son môi, môi mỏng nói lời tràn đầy mơ hồ

_Khi trở về anh sẽ không tha cho em......

Bạch Thiên Ái không ngốc nghe liền hiểu, có thể nói rằng Bạch Minh Hạo quá xấu xa, ngay lập tức vặn lại:

_Anh thỏa mãn ở bên ngoài, làm gì có sức mà xử lý em.

_Ah, anh thích em ăn một chút giấm. - Hắn mỉm cười.

_...... - Bạch Thiên Ái nhìn hắn cười đến híp mắt, có chút giận dỗi.

Anh nhìn như thế nào mà nói là tôi đang ghen tị? Tôi rõ ràng là đang mỉa mai, đó là mỉa mai!

Sau khi hắn lên lầu thay đồ rồi cùng Bạch Thiên Ái rời đi. Từ bãi nhà đến biệt thự Bạch gia cũng khá gần, khoảng nửa tiếng là đến nơi, chiếc xe đậu trong bãi đỗ xe, Bạch Minh Hạo bước xuống mở cửa xe cho nó.

Vừa bước xuống xe, cơ thể Thiên Ái không khỏi căng thẳng......

_Thả lỏng, có anh ở đây - Bạch Minh Hạo nhìn thấy cô đang bối rối liền nói.

_Có lẽ là một chút mệt mỏi...... thôi...- Bạch Thiên Ái vội vã điều chỉnh cảm xúc trong lòng, cong khóe môi và lắc đầu.

_Sau khi bước vào anh cần em thể hiện tài nghệ diễn viên của mình, dùng đầu óc quan sát và nhạy bén trong tất cả mọi chuyện. - Lúc này khuôn mặt Bạch Minh Hạo trở nên nặng nề.

Một khi câu chuyện bắt đầu sẽ có hai vấn đề làm hắn khá khó chịu. Một là có thể cô sẽ ghét anh, hai là sẽ có thể làm cô hận anh thấu tận xương tủy....

Nhưng có vẻ cả hai kết quả đều như nhau nhỉ, nghĩ tới đây bỗng khiến hắn cười khổ. Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ cô.

Chỉ cần sau khi chuyện này được giải quyết xong, anh có thể sống yên bình hạnh phúc cùng với nó.

Khuôn mặt Bạch Minh Hạo trở nên u ám và có phần nặng nề, đi những bước nhanh và vội vàng, tiến về phía trước.

Bạch Thiên Ái sau khi nghe hắn nói như thế hơi mím môi, trấn an tinh thần và bước về phía trước......

_Hạo anh về rồi. - Khi vừa mở cửa ra thì bỗng một cô gái mảnh khảnh vui mừng liền nhào đến ôm chầm lấy hắn.

_Haha, nha đầu thối này hay tin cháu về đã ghé từ sớm chuẩn bị rất nhiều món ngon đó nha. - Một người đàn ông đi đến biểu hiện quan tâm trên khuôn mặt của hắn thật đến nổi mọi người không thể phân biệt thật giả, từ ngoài nhìn vào mọi người có thể sẽ cho đó là một sự quan tâm.

_Chào bác Lục. - Hắn hai tay quàng ngang eo cô gái trong lòng minh, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi người đàn ông trước mặt.

_Hạo, cô gái này là ai vậy? - Bất giác Lục Đình trong lòng hắn lên tiếng hỏi khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái nhỏ bên ngoài cửa.

_Cô ấy là... - Hắn định giới thiệ Thiên Ái thì Lục Đình lại cắt ngang.

_A... Em biết rồi, cô ấy là Bạch Thiên Ái nữ minh tinh xinh đẹp tài năng đa tài đa sắc đang cực kỳ nổi tiếng trong giới showbiz nha - Lục Đình buông hắn ra ánh mắt sáng rở vui vẻ quay sang nhéo hai bên má nó cưng nựng vui vẻ nói.

_Haha đúng rồi a, nha đầu này là con gái nuôi của ta. Năm đó ta có duyên gặp con bé ở cô nhi nên rước con bé về bầu bạn cùng. Nay sẵn Tiểu Hạo nó về nhờ thằng bé tiện đường cho nha đầu này quá giang về dùng cơm cùng ta. - Lúc này bỗng Bạch lão gia đi đến vui vẻ cười nói.

_Chào cô. - Mặc dù trong đầu đang có nhiều thắc mắc về những chuyện đang xảy ra trước mắt. Nhưng khi thấy Bạch lão gia đã lên tiếng như thế nó cũng thuận theo mà diễn cùng.

_Chị là Lục Đình là vợ sắp cưới của Hạo chào em nhé. - Lục Đình vui vẻ ôm lấy Thiên Ái nói.

_Vợ sắp cưới? - Khi nghe đến đây nó thoáng chút giật mình nhưng đã vội đè nén cảm xúc cố tỏ vẻ bình thường.

_Haha nha đầu thối này con làm con bé hoảng sợ bây giờ, từ từ rồi hai chị em tụi con làm quen sau. Mau mau vào dùng bữa, lão già này đói rụng rời rồi nha. Haha - Lục lão gia đứng bên cạnh cười phà lên nói.

_Ba à để con dìu ba vào nhé. - Lục Đình nghe vậy buông Thiên Ái ra vui vẻ quay sang ôm lấy cánh tay Bạch lão nịnh nọt vui vẻ dắt đi.

_Đấy đấy chưa gì nha đầu thối này đã quên mất ông già này rồi. - Lục lão gia ra vẻ giận dỗi theo sau nói.

Hắn từ nãy đến giờ vẫn đều cứ thế im lặng không nói gì chỉ đi vào để lại nó với hàng ngàn câu hỏi trong đầu....

Gì mà vợ sắp cưới? Gì mà con gái nuôi? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra chứ....

Trên bàn ăn hiện giờ có Lục Đình và ba của cô ấy, bên cạnh Lục Đình là Bạch Minh Hạo. Còn cô đang phải ngồi bên cạnh Lục đình.

_Hạo à anh ăn thử xem, tay nghề của em có còn như trước. - Lục Đình gắp đồ ăn cho hắn hớn hở nói

_Ừm rất ngon. - Bạch Minh Hạo vẻ mặt cưng chiều mỉm cười nhẹ nhàng.

Bạch Thiên Ái từ đầu đến cuối chỉ như pho tượng ngồi đó dùng bữa. Bạch gia chỉ có một người con trai duy nhất là Bạch Minh Hạo, ở Bạch gia luôn tỏ vẻ hoà thuận vui vẻ, nhưng thực tế thì ít ai biết......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro