Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng bữa xong Bạch lão gia đã cho gọi Thiên Ái vào phòng.

_Rốt cuộc cô có thái độ thế nào với Tiểu Hạo? - Lúc này Bạch lão gia không còn giữ hình tượng vui vẻ như ban nãy. Ngồi ở ghế sofa trong phòng uy nghiêm thái độ lạnh lùng chán ghét liếc mắt nhìn Thiên Ái hỏi.

_....- Lúc này nó cũng hơi bối rối vì lần đầu Bạch lão gia nói chyện riêng với cô.

_Ta nghe nói trước đây cô bảo đến 17 tuổi cô sẽ rời xa Tiểu Hạo không phải sao? Là do luyến tiếc tiền tài của Bạch gia hay đã quen cuộc sống no đủ muốn gì được đó nên không đành lòng rời khỏi?

_Bạch lão gia có vẻ hiểu lầm? Do thời gian gần đây cháu có quá nhiều công việc, lại vừa mới đóng máy một bộ phim nên không có thời gian. - Nó thật khó chịu khi nghe câu nói của Bạch lão gia, nó bây giờ là ai chứ mà phải chờ hắn bao nuôi. Cô bình thản, khuôn mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Bạch lão gia nói.

_Ha rất tốt, như vừ rồi cô đã thấy. Con bé là Lục Đình, người duy nhất xứng đáng làm vợ vói Tiểu Hạo . Hai tụi nó đã bên nhau từ nhỏ cùng nhau mà lớn lên. Do trước đây con bé vì theo đuổi đam mê của mình mà đã khiến Tiểu Hạo nó đau lòng. Giờ đây con bé cũng đã chịu buông bỏ ước mơ mà quay về, ta chỉ mong con bé đáng thương ấy vui vẻ và hạnh phúc. Là do Bạch gia ta nợ Lục gia quá nhiều, mong cô mà tự giác biết sắp xếp mà rời đi. Ta không muôn con bé hiểu lầm mà đau buồng. - Bạch lão gia không che giấu cứ thế mà nói.

Từng câu từng chữ như xé rách tâm can cô, ngày hôm nay cô đến như một trò hề. Cô hiểu từng câu từng ý trong câu nói của Bạch lão gia. Sau khi nói chuyện xong cô cũng đi xuống lầu, thì thấy hắn đang ngồi chễm chệ trên sofa. Lục Đình thì ngồi chễm chệ trên đì anh, cô ấy vô tư mà choàng qua cổ anh mà nói chuyện.

_Thời gian qua là em sai.... Vì mải chạy theo đam mê em đã làm tổn thương anh.... Em thật xin lỗi.... - Lục Đình ngồi trong lòng anh thút thít nói đôi mắt xinh đẹp vương vấn vài giọt lệ.

_Haiz... Nha đầu thối này đúng là làm lão gì này tức chết mà. Hạo cháu xem đó, đến lão già này no còn chê giấu không cho ta tìm kiếm. Nay trở về cháu yên tâm, ta đã phạt nặng nó rồi từ nay về sau sẽ không dám trốn đi nữa đâu. - Lục lão gi ngồi đối diện hắn nói

_Chuyện đã qua, ngoan anh không chấp em. - Bạch Minh Hạo cứ thế mà dịu dàng ôn nhu với Lục Đình. Một bên chống khuỷu tay lên lan can ghế, một tay đưa lên khuôn mặt quẹt đi vài giọt nước mắt như đang muốn trào ra trên gương mặt cô.

Đúng vậy đây là người con gái anh đã từng yếu, phải nói là rất yêu cô. Năm đó anh vì muốn có thể nhanh chóng kết hôn cùng cô mà đã tích cực chạy đôn chạy đáo tự tay âm thầm chuẩn bị lễ cầu hôn và sắp xếp đám cưới. Nhưng thật chua xót ngày đó cô đã bỏ mặt anh dưới cơn mưa đáng ghét kia mà cứ thế rời đi.

Hình ảnh bản thân một mình đứng dưới cơn mưa hứng chịu cái rét lạnh như một tên ngốc bị bỏ rơi, anh đã từng cứ thế điên cuồng tìm kiếm cô đều trong vô vọng. Cô như bốc hơi khỏi trái đất này vậy đó, hôm nay khi cô quay trở về bên anh không hiểu sao anh cảm thấy bản thân đã không còn cảm giác gì với cô. Chức có lẽ do gần 3 năm trời anh một mình điên dại nhốt bản thân trong căn phòng đen tối kia đã làm anh quên mất cảm giác yêu thương là gì.

Thế mà ngày anh quay trở lại với ánh sáng lại nhặt được con mèo hoang kia về nuôi. Từ ngày có cô cuộc sống anh bất giác dần dần nhuộm lên đủ màu sắc, đến bản thân anh cũng không biết mình đã vô tình yêu cô từ khi nào.....

Bất giác một tay Bạch Minh Hạo ôm vai Lục Đình xoay người cô lại, tay kia nâng cằm cô lên, cúi đầu khong tự chủ được mà hôn lên môi cô.

Lục lão gia hiểu chuyện cũng đứng dậy rời, đi đến cầu thang thì bắt gặp Bạch Thiên Ái đang đứng ở cầu thang

_Bạch tiểu thư cô nói chuyện cùng lao gia xong rồi sao? - Giọng nói của Lục lao gia vang lên bất ngờ như đánh thức hắn.

Lúc này hắn mới nhận ra người anh hôn là Lục Đình không phải là mèo nhỏ nhà anh. Ngước lên thấy Thiên Ái đang đi xuống nhà liền đen mặt, lúc này anh như con chuột bị bắt quả tang đang ăn vụn liền nới lỏng tay ra khỏi người Lục Đình.

_Ái Ái em đã nói chuyện với ba xong rồi sao, chị em mình nhau vào bếp rửa chén nào. - Lục Đình thây Thiên Ái từ xa vui vẻ đi lại. Trước khi rời đi vẫn không quên hôn nhẹ lên trán Bạch Minh Hạo tạm biệt.

Thiên Ái và Lục Đình rửa chén xong lúc này cả nhà đang quay quần ở phòng khách dùng trái cây, thì chuông cửa vang lên.

_Để con ra mở cửa cho. - Bầu không khí bây giờ thật khó chịu nên nó liền lấy cớ ra mở cửa để rời khỏi.

Cánh cửa nhà Bạch gia mở ra, trước mặt nó là một người đàn ông trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam mở toang hai nút phía trên, tay áo được anh săn lên đến khủy tay cùng với quần tây màu đen. Nhìn vào thật phong lưu phóng khoáng.

_Anh Tống Nam ! - Thiên Ái ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro