Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sự im lặng của Tống Nam, cũng chính là câu trả lời chính xác nhất Bạch Thiên Ái bần thần tới nỗi chới với ngả người ra sau. Chuyện gì thế? Rốt cuộc là gì thế? Tim cô lúc này cảm thấy trống rỗng tê tái co thắt lại, bỗng nhiên nước mắt không hiểu từ đâu cứ thế mà rơi xuống.....

_....- Tống Nam lúc này cũng đau lòng khi thấy cô rơi nước mắt nhưng anh vẫn chưa biết mình nên làm như thế nào

Ban nãy ở ngoài quán bar anh đã gặp Trần Đình Phong và rồi biết được câu chuyện của Minh Hạo qua lời kể của Trần Đình Phong. Tên chó chết không có tình người này lại dám đem tình cảm Tiểu Ái mà anh yêu thương ra lợi dụng...

Khi nghe xong câu chuyện anh không khỏi bức xúc cho người tra xem Tiểu Ái đang ở đâu thì thuộc hạ báo cáo Tiểu Ái đang ở Bạch gia. Còn có cả người Lục gia, bỗng nhiên hình ảnh cô phải chịu ủy khuất hiện ra trong đầu anh liền nhanh chóng đi đến Bạch gia rước cô.

– Sao... sao hắn lại là có thể vô tình như thế chứ.... - Trong lòng Bạch Thiên Ái lúc này dâng lên một loại thê lương không nói thành lời.

Sau đó tự nhiên Bạch Thiên Ái bật cười, giọng cười đầy đau khổ lẫn cay đắng. Thú thật thì cô từng mê hắn đem lòng thầm mến mộ hắn từ cái ngày Bạch Minh Hạo cứu cô khỏi khu rừng khi xưa, Bạch Minh Hạo căm ghét mình từ nhỏ nhưng xem ra hắn đối với cô còn không có một chút tôn trọng nào! Chẳng phải ư, hắn đã vẽ cho cô một gia đình hạnh phúc sau đó nhẫn tâm lợi dụng điều khiển cô như một con rối chỉ để trả thù người mà hắn yếu .

Tống Nam lúc này trông dáng vẻ vừa cười vừa khóc của Bạch Thiên Ái anh không khỏi đau lòng, cô bé lúc nào cũng mang nụ cười toe toét trên môi là anh đã ỉ i mà bỏ cô lại với Minh Hạo để bây giờ sau tất cả mọi chuyện người đau lòng nhất lại chính là Tiểu Ái.

***********************

Ở Bạch gia lúc này hắn không khỏi lo cho Bạch Thiên Ái, hiện giờ anh không thể trở về mà giải thích với cô. Nghĩ đến cảnh Tống Nam và cô tay trong tay rời đi anh không khỏi tức giận ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ.

_Người Lục gia đã về, chuyện hôm nay may là có Tống Nam đến dẫn con bé đó rời đi mọi chuyện dễ giải quyết hơn. Con có biết ngày hôm nay con mang con bé đó đến như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm hay không. - Bạch lão gia ngồi dựa lưng vào ghế sofa uy nghiêm nói.

_.... - Hắn không đáp trả chỉ mãi vừa uống rượu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm, lúc này anh chả quan tâm điều gì cả anh chỉ muốn được quay trở về và ôm lấy nó vào lòng mà thôi.

_Tiểu Hạo !!! Ta nói con có nge hay không - Bạch lão gia gằng giọng nói.

_Hừ, con và nha đầu đã đính hôn rồi. - Hắn rút trong túi ra quyển sổ nhỏ thẩy đến trước mặt Bạch lão gia lạnh lùng nói.

_Chết tiệt,con điên rồi ! - Bạch lão gia tức giận đứng phắt dậy.

_Khi xưa mẹ con sinh con ra liền qua đời, một mình ta gà trống nuôi con là gia đình Lục gia đã giúp đỡ ta chăm sóc con. Vì mém xíu con đã bị bọn sát thủ giết chết là nhờ có phu nhân Lục gia đã cứu con một mạng đỡ thay cho con viên đạn, nên bà ấy mới qua đời để lại Lục Đình với Lục lão gia. Ta đã hứa sẽ chăm sóc con bé Lục Đình thật đàng hoàng, sau này lớn lên ta sẽ nhận con bé là con dâu. Chẳng phải con đã từng rất yêu con bé sao.... Chỉ vì quá đam mê múa nên con bé đã bỏ đi, vì sợ con cấm cảng không cho con bé theo đuổi ước mơ nên thời gian vừa qua con bé đã cố ý giấu nhẹm đi mọi tin tức. Nay con bé đã quay về với con rồi còn gì . - Bạch lão gia nói

_Ba à, nhà họ Lục là có dã tâm ba không nhận ra sao. Lần này cô ta trở về đã không còn là Lục Đình ngày xưa nữa đâu ba, cô ta là đang có dã tâm đó ! - Hắn bất giác tức giận mà gào lên.

_Hừ, hồ đồ thật hồ đồ. Từ đầu ta đã không chấp nhận con bé con nhặt về. Con tự ý cho con bé lấy họ Bạch gia lại nuôi nấng con bé bây giờ còn kết hôn. Người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì nữa, cái ghế Bạch Phu Nhân đâu phải muốn ngồi là ngồi.

_Ba có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng riêng Tiểu Ái nếu ba đụng dù chỉ một sợi tóc con cũng sẽ không để yên đâu. Cái ghế Bạch phu nhân chỉ duy nhất mỗi một mình cô ấy xứng đáng ngồi vào. - Hắn tức giận đập bễ chai rượu xuống trước mặt Bạch lão gia ánh mát như muốn giết chết một ai đó lãnh lẽo nhìn ba hắn nói rồi bỏ đi.

_Thật đúng là loạn, loạn cả rồi.... Tức chết lão già này... - Ba hắn tức giận gào théc

*******************

Lúc này trời mưa rất lớn lộ ra một tia khí tức thương cảm mông lung. Thời điểm Bạch Thiên Ái về đến nhà cũng đã hơn một giờ sáng.....

Trong biệt thự ánh đèn sáng rực, cô có chút bất ngờ. Hôm nay dùng cơm cùng Lục Đình Không phải tối nay cũng nên ở bên cạnh cô ấy sao. Bạch Thiên Ái thầm hít thở thật sâu, tự lẩm bẩm nói:

_Đã biết trước kết quả, lúc này mới phiền muộn không phải là quá kiêu căng rồi sao?- Bạch Thiên Ái nở nụ cười có chút chua xót.

_Anh đã bảo đêm nay em hãy ở lại chổ anh... - Tống Nam lo lắng nhìn nó nói

_Ngày mai em sẽ nhờ chị Tạ Hàm tìm giúp em một căn hộ....

Bạch Thiên Ái nói rồi chào tạm biệt Tống Nam xong bước nhanh hướng biệt thự chạy tới... Mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Bạch Minh Hạo dựa ở trên quầy bar, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, tà mị tùy ý nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro