Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Anh về rồi sao, em cứ nghĩ đêm nay anh sẽ không quay về. - Đối mặt với Bạch Minh Hạo bây giờ đáy mắt cô lướt qua một mặt cảm xúc khác thường, có thể cũng chỉ là thoáng qua liền biến mất không thấy, nhanh đến mức ngay cả chính cô cũng không phát hiện. Bình thản nói

Ánh mắt Bạch Minh Hạo càng thêm sâu thẳm nhìn nữ nhân trước mặt, rõ ràng hôm nay gương mặt này có mang chút dối trá nhìn không quen.

Bạch Minh Hạo đột nhiên thuận tay nắm lấy Bạch Thiên Ái xoay người một cái, ngay sau đó cúi người áp xuống... Môi mỏng trong nháy mắt cướp được đôi môi mềm mại đang lải nhải kia, hung hăng nghiền ép, hút lấy.

Cảm giác được Bạch Thiên Ái không chuyên tâm, hắn nhớ đến những cử chỉ của Tống Nam ngày hôm nay càng tăng thêm lực đạo mà hôn...

Có thanh âm "loảng xoảng" truyền đến, ngay sau đó trong không khí pha lẫn hương vị rượu vang đỏ tinh thuần.

Bạch Thiên Ái không biết hắn đang tức giận cái gì, hẳn là cô nên tức giận mới đúng? Được rồi, cô không có quyền tức giận, chỉ sợ là cô phải...

Cảm xúc nóng rực sau khi hôn lộ ra chút phức tạp, phảng phất ai cũng lý không rõ ràng lắm, ai cũng không muốn nguyện ý muốn làm rõ.

Ngay tại lúc Bạch Thiên Ái cơ hồ muốn hít thở không thông, hắn mới buông cô ra, mắt ưng sâu thẳm không thấy đáy, lại giống như dòng nước xoáy, tùy thời sẽ đem người nuốt chửng hầu như không còn.

Bạch Thiên Ái bị một lực mạnh vây kín khiến cô có chút choáng váng, nụ hôn kéo đến ùn ùn không có một chút dịu dàng nào, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng khát máu....... Thiên Ái bắt đầu phản kháng hắn, nhưng dưới sự kiềm chế của hắn, cô không cách nào thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Quần áo vẫn chưa cởi ra, Bạch Minh Hạo hắn chỉ trêu chọc ở bên ngoài........ Không hề có khúc dạo đầu, vật cứng thật sâu đi vào ngõ nhỏ khô khốc, Bạch Thiên Ái đau đến nhíu mày.

_Đau..... - Thanh âm oan ức vẫn lộ ra cứng cỏi quật cường, nhưng cô chỉ phát ra một tiếng, sau đó liền cắn chặt môi chịu đựng sự phát tiết điên cuồng của hắn.

Bạch Minh Hạo lúc này giống như kẻ điên, ở trong bóng tối, đáy mắt như dường như đen kịt, hoà lẫn với bóng đen, vẻ mặt không nhìn rõ cảm xúc.......

Hắn đã nhanh chóng giải quyết buổi gặp mặt kia sau đó nghĩ rằng có thể trở về sớm một chút gặp cô, nhưng cô vẫn chưa về nhà !

Hắn chỉ thị thư ký đi tra xem cô đang ở đâu, cuối cùng tra ra cô đang ở nhà Tống Nam.Một trai một gái ở chung một chổ đến tận sáng, nghĩ đến những hành động hôm nay của Tống Nam hắn không khỏi ngậm một bụng tức tối, động tác của Bạch Minh Hạo càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, trừng phạt kiêm nổi giận để Bạch Thiên Ái không có một tia thoải mái, chỉ có đau đớn.....

_Vì sao em lại ở cùng một chổ với Tông Nam đến tận bây giờ? - Bạch Minh Hạo cau mày nhìn Thiên Ái.

_Em nên nhớ em chính là người phụ nữ của Bạch Minh Hạo, em chính là vợ hợp pháp của tôi dù cho không yêu, sau này cũng chỉ có thể là nữ nhân của tôi! - Bạch Minh Hạo phía dưới liền chuyển động nhanh chóng hơn, liền đem chính mình phóng thích ở sâu trong cô sau đó liền rút ra, hắn lạnh lùng nhìn thân thể cô từ từ trượt xuống ngồi bệt ở trên nền đá.

Trong lòng hắn đột nhiên lướt qua cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác đó liền biến mất rất nhanh không để lại dấu vết. lạnh lùng nói xong liền xoay người lên lầu.

Bạch Minh Hạo về phòng của hắn, trên lầu vang lên tiếng đóng cửa phòng "rầm". Bạch Thiên Ái lúc này vẫn ngồi ở dưới đất, bên ngoài thì mưa to buổi đêm hôm nay trên sàn nhà lạnh lẽo càng thấm vào da đi vào thân thể......... Bạch Thiên Ái giống như một đứa trẻ rách nát, sinh mệnh giống như bị rút cạn.

Khoé miệng dần dần câu lên ý cười tự giễu, Ha ha........ Bạch Thiên Ái, cô thừa nhận đi, từ đầu đến đuôi làm sao có thể hy vọng hắn sẽ yêu thương cô thật lòng chứ. Từ lúc tiếng đóng cửa phát ra, mọi che đậy của Bạch Thiên Ái trong khoảnh khắc đều sụp đổ.

Đưa mắt nhìn một mảng rượu vang đỏ tươi đổ trên sàn nhà, khóe môi cô tràn ra nụ cười tự giễu, chỉ là chẳng mấy chốc, tự giễu đều đã lan tràn đến tận đáy mắt...

Bạch Thiên Ái cảm thấy cả người mệt mỏi, đem mặt úp vào hai cánh tay, lúc này trái tim cô như bị kim châm hung hăng ghim lên.

Có phải vì Lục Đình về rồi... Cho nên nơi này cô không thể ở lại nữa phải không?

Ý tứ của Bạch lão gia cũng đã rất rõ ràng rồi,

Ha ha... Xem ra dọn nhà cũng tốt!

Bạch Thiên Ái suy nghĩ một lúc lâu, quyết định không thể ở trong cái nhà này, với điều kiện kinh tế hiện tại thì cô vẫn có thể tự xoay sở mua 1 căn nhà nhỏ.

Bạch Thiên Ái chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng bếp cầm chổi quét dọn mảnh thủy tinh cùng với rượu sạch sẽ, sau đó lê thân thể mệt rã rời về phòng ngủ.

Nằm trong bồn tắm xoa bóp cơ thể, tầm mắt Bạch Thiên Ái nhìn trần nhà như dại đi... Dần dần ánh mắt càng trở nên mơ hồ không có tiêu cự.

Cũng may lúc về nước hành lý cô vẫn chưa kịp mở, đồ dùng hằng ngày và quần áo bên trong vẫn còn đầy đủ.

Sau khi tắm xong cô đợi trong phòng ngủ một lúc, khi đã chắc rằng hắn đã ngủ say, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng đem hành lý rời đi.

Cô sử dụng phần mềm đặt một phòng khách sạn tốt để ở vài ngày, lúc taxi đang trên đường đến khách sạn cô mới lấy điện thoại ra báo cho Tạ Hàm.

Tạ Hàm sau khi đã nghe được toàn bộ câu chuyện từ nó cô liền nhắn: [Bây giờ cô nên quay về tìm anh ta xin lỗi, xin tha thứ có lẽ còn kịp. Tôi nói thật.]

Bạch Thiên Ái không nói gì chỉ gửi một icon vẻ mặt 'Ghét bỏ'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro