Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7 giờ 30.
Bạch Thiên Ái nhìn lên trần nhà, nằm trên giường thêm một chút. Tạ Hàm nói sẽ đến đón cô lúc 8 giờ, lúc này cô mới vén chăn rời khỏi giường.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ quần áo thể thao của ngày hôm qua, Tạ Hàm là điển hình của cây kim đồng hồ báo thức, từ trước tới nay luôn đúng giờ, cô ấy lái xe đưa Bạch Thiên Ái rời khỏi khách sạn.

Bạch Thiên Ái mang kịch bản theo, xem trên đường.

Nhân cơ hội này, Tạ Hàm nói với cô về sự kiện của ngày hôm nay:

_Hoạt động bắt đầu lúc 10 giờ, chắc có lẽ là kết thúc sau một giờ. Giữa trưa nay em có một bữa cơm với Cố Hàn Mạc, chị và người đại diện của anh ta sẽ theo cùng hai người.

_Đúng rồi, chuyến bay đã đổi lại, chín giờ tối nay chúng ta sẽ bay đến Hàn Quốc. Còn hoạt động vào trưa mai, chị sợ thời gian gấp rút sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, tinh thần không tốt.

Cô vừa bay về từ Hàn Quốc ngày hôm qua, đêm hôm nay lại phải bay vào. May mắn thay, Bạch Thiên Ái đã tập thành thói quen từ lâu.

_Buổi chiều có sắp xếp nào khác không?

_Không có, em ngủ trưa đi, sáu giờ phải đến sân bay rồi. - Tạ Hàm lắc đầu.

Cảm giác trống rỗng bây giờ như thể cô từ lâu đã chấp nhận. Cô không muốn tìm cảm giác mới, nhớ đến biểu hiện điên cuồng của Bạch Minh Hạo đêm qua lại càng không biết bản thân mình có thể rời bỏ người đàn ông này hay không. Nhưng đó chỉ là do cô nghĩ thôi, quan trọng cô có dám hay không?

Lúc này điện thoại di động đang đặt trên đùi bỗng nhiên vang lên. Bạch Thiên Ái nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Tạ Hàm: Ai vậy?

Bạch Thiên Ái: Là Hạo....
Cô do dự một lúc cuối cùng Thiên Ái vẫn nhận điện thoại

_Alo?

_Đang ở đâu? - Giọng nói mang đầy vẻ nguy hiểm phát ra từ điện thoại cô khiến ai cũng phải khiếp sợ.

Bạch Minh Hạo vì đêm qua anh cảm thấy khá mệt mỏi nên đã ngủ quên mất. Sáng dậy anh nhớ lại những gì đêm qua đã làm liền cảm thấy hối hận tính qua phòng xin lỗi Bạch Thiên Ái thì phát hiện trong phòng bỗng nhiên trống trải hơn rất nhiều, mà quần áo gì đó đều không thấy đâu.

_Em đang chuẩn bị có chuyến bay cho hoạt động đột xuất. - Bạch Thiên Ái lộ rõ vẻ mặt bình thản, cứ thế mà thản nhiên đáp như giữa cô và Bạch Minh Hạo đêm qua không xảy ra chuyện gì.

_Tại sao đồ đạc của em đều biến mất? - Bạch Minh Hạo nắm chặt điện thoại trầm mặt hỏi.

_Dù gì cũng đã đến lúc em nên tự thân vận động không muốn ỹ lại vào anh. Em nghĩ nên dọn ra bên ngoài sẽ thoải mái hơn. - Bạch Thiên Ái nhàn nhạt mở miệng nói

_Được thôi. - Chắc do vụ việc hôm qua Bạch Thiên Ái đã quá sốc, đêm qua anh lại nhẫn tâm hành hạ cô.

Lúc này hắn nghĩ bản thân nên để cô một mình, dọn ra riêng cũng tốt. Như vậy hắn sẽ dễ đối đầu với Lục gia.....

_Chuyện tối qua là anh.... - Giọng nói lúc này mang chút dịu dàng anh là định xin lỗi Bạch Thiên Ái thì bị cô ngắt lời.

_Em biết anh rất ghét em, là do em vô lý ép buộc anh làm đăng ký kết hôn. Dù gì anh cũng sắp cưới Lục tiểu thư anh muốn ly hôn thì ly hôn em tuyệt đối sẽ không dây dưa, sau này hai chúng ta mỗi người yên ổn đi con đường riêng của mình, cả đời không qua lại với nhau. - Đột nhiên Bạch Thiên Ái tinh thần hăng hái nói , hốc mắt hơi ửng đỏ, cô cố gắng để cho mình thoạt nhìn không thèm để tâm chút nào, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Bạch Thiên Ái cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, mặc dù toàn thân hơi run rẩy.

Bạch Minh Hạo ở đầu dây bên kia nghe Thiên Ái nói xong, dường như cũng không ngờ được cô sẽ sảng khoái bật thốt ra những lời như vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

_Đợi khi hoàn thành xong công việc, em hãy về nhà chúng ta cùng nhau nói chuyện. - Bạch Minh Hạo rũ mắt, cuối cùng vẫn nói một tiếng.

_Nếu không có chuyện gì nữa anh cúp máy trước đây, em tiếp tục công việc đi. Nhớ chú ý sức khỏe. - Bạch Minh Hạo nhàn nhạt nói rồi cúp máy
Tạ Hàm chỉ cần nhìn đến phản ứng Bạch Thiên Ái, tiến đến hỏi:

_Bạch Tổng mắng cô sao?'

_Không phải - Bạch Thiên Ái lắc đầu

_Anh ấy chỉ hẹn sau khi hoàn thành công việc gặp mặt nói chuyện.

*****************

Tạ Hàm phát hiện sau khi cúp máy Bạch Thiên Ái bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường, cô chỉ cầm điện thoại lẳng lặng ngồi ở đó, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi bên góc đường.

Bạch Thiên Ái hít hít mũi, quả nhiên cuối cùng vẫn là ly hôn.

Dường như cô đang trở lại những ngày còn thơ ấu. Khoảng thời gian cô bị vứt bỏ.... Đến ba mẹ mình là ai cũng không biết, sau đó bị người ta bán cho tụi buôn người ngày ngày đánh đập chà đạp cô. Từ nhỏ cô không phải là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương cưng chiều thích tùy hứng khóc lóc om sòm. Từ đó trở đi, Bạch Thiên Ái đã cực kỳ sợ hãi mùi vị bị vứt bỏ, lúc còn nhỏ đã bao lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Sau khi được Bạch Minh Hạo cưu mang cô đã được chăm sóc rất tận tình và chính họ đã cho cô một thân phận mới hiện tại không vô lo vô nghĩ.

Có lẽ là quá sợ hãi cảm giác lại bị vứt bỏ, từ sau khi cô sống cùng Bạch Minh Hạo , cho dù cô có suy nghĩ nhiều đến chừng nào đi chăng nữa cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị bỏ rơi.

Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, nếu như cuối cùng phải lạnh lùng xoay người đi như vậy, tại sao lúc đầu lại vì những lý do điên rồ mà quyết định gắn kết với nhau làm gì.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro