Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhíu mày con nhóc này vậy mà không sợ hắn lại còn dám trừng lại hắn nữa sao.... Mà nhìn kỹ mặt đứa nhỏ, đường nét cực kì tinh tế xinh đẹp, đôi mắt thật to, ngập nước, hơn nữa làn da trắng nõn non mịn, chẳng qua gầy đến mức hai má đều lõm xuống, phỏng chừng cũng đã chịu khổ không ít....

_Cứu...... Cứu mạng...... Cứu cháu với......- Nó chợt há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói. Sau đó đột nhiên ôm lấy đùi hắn khóc to.

Hắn chỉ cảm thấy một trận ù tai, nhìn dáng vẻ con nhóc này cũng là đói bụng vài ngày, sao còn có sức khóc lớn như vậy chứ.

_Câm miệng !!!- hắn gầm lên

Từ ngày trốn khỏi tụi buôn người đến nay đã qua nhiều ngày như vậy lần đầu tiên nhìn thấy con người, tâm tình kích động thực sự không thể bình phục. Mặc cho hắn rống lên hai lần,  nó lại càng khóc to, thật giống như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Hắn lo lắng nó khóc to như vậy sẽ đưa tới thứ gì đòi mạng, thô bạo nắm lấy tóc đứa nhỏ, ấn đầu nó vào trong nước.

Đứa nhỏ uống vài ngụm nước rồi hắn mới kéo nó lên. Hắn hung ác lạnh lùng nhìn nó

_Thử kêu tiếng nữa xem!!!!

Đứa nhỏ bị dọa choáng váng, cũng không dám phát ra nửa âm thanh nào nữa.Nhìn con bé được rửa sạch sẽ, hắn hơi ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá nó.

_Mấy tuổi???

_Bảy...... tuổi...- Con bé run rẩy nói

_Ba mẹ ở đâu?

_Không..... Không có......

_Đã xảy ra chuyện gì tại sao lại ở đây?

_Bị..... Bị tụi buôn người bắt..... Sau đó trốn thoát được....- Nhắc tới chuyện này, nước mắt đứa nhỏ liền rơi xuống.

Hả? Buôn người? Trốn thoát? Hắn nhíu mày nghĩ rằng đứa nhỏ này không biết là may mắn hay bất hạnh, không gia đình lại còn bị bọn buôn người bắt, lẻ loi một mình nguyên sinh.

_Đám sói kia là có chuyện gì?
 

_Chúng nó muốn ăn cháu....- Nhắc tới bọn sói, đứa nhỏ càng sợ, hai mắt giàn giụa nước mắt

_Lý do bọn sói này lại chết hết?

_Không biết, cháu rất sợ, chúng nó muốn ăn cháu, cái gì cháu cũng không nhớ rõ- Ánh mắt đứa nhỏ lộ ra một tia mờ mịt, nó suy nghĩ rất lâu rồi lắc lắc đầu.

Hắn vốn tưởng rằng biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ nghe xong ngược lại càng hồ đồ.

Đám sói đó vốn là muốn tập kích nó, kết quả chưa ăn được con nhóc này, ngược lại bị mãnh thú khác ăn? Sau đó nó từ miệng chúng chạy trốn đi?

Hắn càng nghĩ càng điên đầu, hắn nghĩ điều duy nhất có thể liên hệ mấy chuyện này với nhau có lẽ chính là con nhóc này cắn chết sói, nhưng mà giải thích như vậy lại càng thêm vô nghĩa.

Hắn lười tiếp tục suy nghĩ, bụng đã bắt đầu muốn đói, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng việc ăn. Nên cũng không thèm để ý đến nó, lập tức quay lại định đi.

Không ngờ đứa nhỏ lại đột nhiên đứng lên, gắt gao đi phía sau hắn. Thấy vậy hắn quay ra phía sau nhìn một cái.

_Đừng bỏ cháu- Con bé nhỏ giọng nói

_Đi được thì cứ đi- Nói xong lại đi hướng tới chỗ lùm cây.

Nó do dự một chút rồi vẫn chạy theo sau. Xác của ba con sói chết thảm làm đứa nhỏ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nó liền túm lấy 1 bên chiếc áo choàng tắm màu trắng giờ đây đã nhuộm màu nâu của bùn đất của hắn. Nó biết dù hắn có trông lạnh lùng đáng sợ thế nào thì cũng là đồng loại duy nhất ở nơi này, nó theo bản năng muốn theo sát hắn.

_Tên gì?- Bất giác hắn lên tiếng hỏi

_Mọi người hay gọi.... Nhỏ mồ côi....- Đứa nhỏ chần chừ một giây rồi trả lời

_Sống ở đâu?

_Đài Loan

_Trước giờ sống với ai?

_Một gia đình nhặt về nuôi..... Có 1 lần chồng bà ấy nhậu về ông ta đánh cháu và rồi.... Và rồi.... Ông ta cho cháu uống thứ gì đó toàn thân cháu tê liệt không một chút sức lực.... Rồi hắn đè cháu xuống và xé rách quần áo cháu ra.... Sau đó, vợ ông ta về và bắt gặp.... Ông ấy nói cháu bỏ thuốc và có ý đồ với ổng..... Bà ta liền nổi trận lôi đình đánh cháu 1 trận và rồi bán cho bọn buôn người.... Cháu luôn cố tìm cách trốn thoát nhưng đều thất bại... mỗi lần như vậy đều bị 2 tên canh gác đánh bầm giập tơi tả nằm liệt 2 3 hôm mới khỏi.... Có 1 hôm nhân lúc bọn họ mất cảnh giác cháu đã trốn thoát và rồi.... Cháu cũng không biết vì sao cháu ở đây.....

Hắn liếc xuống nhìn nó một cái, thấy cả người nó đang run run sợ hãi. Chắc câu chuyện tiếp theo là hắn biết rồi nên cũng k hỏi tiếp. Nhưng thật sự quá khứ trước đây của nó thật đáng thương.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro