Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiên Ái nhớ lại những bình luận phía dưới bài viết của mình trước khi Weibo bị sập.

[Chúc mừng chị trở về với cuộc sống độc thân. *Khóc lớn*]

[Ai mà không có bí mật cho riêng mình, em không công khai chắc chắn có lý do riêng. Đừng lo lắng chúng ta vẫn luôn ở đây.]

[Để ăn mừng công chúa của chúng ta ly hôn, tối nay Weibo rút ra mười người đưa mười ngàn tệ.]

[Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cố gắng kiếm tiền là đáng tin nhất, chúc công chúa của chúng ta độc thân vui vẻ.]

[Nếu có thể tự mua được đoá hoa, không việc gì phải chờ đợi ai cả. Hạnh phúc là do tự mình vẽ ra, vui lên chị Thiên Ái, chị cứ mặc kệ thiên hạ tụi em vẫn mãi luôn bên chị.]

***************
"Cốc cốc cốc." Có người gõ cửa tiến vào.

Bạch Thiên Ái vừa quay đầu, ánh mắt trong nháy mắt trợn to. Trước mắt cô không ai khác chính là Lục Đình

Lúc này cô mới để ý rõ Lục Đình có chiều cao ưu thế trên 1m78, cô ta bước mấy bước liền tới trước mặt Bạch Minh Hạo.

_Hạo, hôm nay ba kêu chúng ta về ăn cơm.... - Lục Đình gõ cửa đi vào thì ngạc nhiên khi trong nhà có sự góp mặt của Bạch Thiên Ái.

Chả phải nói Thiên Ái đã dọn đi rồi sao, nay lại đang ở chung một chỗ với hắn... Cô thoáng chút khó chịu nhưng lại giấu đi rất nhanh.

_Em cũng ở đây à Tiểu Ái, hôm nay ba chị có mời anh chị cùng nhau dùng bữa. Em không bận thì đi cùng anh chị luôn nha. - Lục Đình tiến lên, tại người Bạch Minh Hạo mà dựa sát vào,vòng qua cánh tay hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn.

_Tiếc thật, em còn có hẹn khi khác rảnh chúng ta cùng nhau ăn nhé. - Bạch Thiên Ái ngồi ở ghế sô pha đối diện vừa nghịch nghịch chiếc bút dùng để ký vào giấy ly hôn hôm nay, tiếng lách tách lách tách của nắp bút bị ấn xuống vang dội trong không khí vừa trả lời.

_Hạo, anh vẫn chưa thay đồ sao? - Lục Đình làm vẻ mặt hờn dỗi ngước nhìn hắn nói.

_Có chút việc cần giải quyết, em ngồi chờ anh lên phòng thay.... - Hắn nói rồi gở tay Lục Đình ra tính rời đi thì bất giác bị Lục Đình kéo lại quàng tay lên cổ cố ý hôn nhẹ qua môi anh.

_Nhanh lên đó, em chờ anh. - Lục Đình cười tươi rồi buông hắn ra.

_Xin lỗi em nha, anh chị đã quen thân mật với nhau mong em đừng để bụng. - Lục Đình đi đến bên cạnh nó ngồi xuống nói.

_Không sao, em qua đây là có chút việc đã giải quyết xong em cũng về đây. - Nó lúc này cảm thấy mình như cái bóng đèn sáng chói ở trong căn nhà này, tâm trạng bản thân đang không ổn cũng không muốn phải đối diện với hắn và Lục Đình nên lễ phép đứng lên rời đi.

_Hai người đã ký giấy ly hôn rồi sao. - Lục Đình cầm 2 tờ đơn trên bàn nói.

_Vâng, à chuyện này chị đừng hiểu.... - Bạch Thiên Ái quên là có vẻ Lục Đình chưa biết chuyện của cô và hắn nên tính lên tiếng giải thích thì.

_Hạo bảo, hôm ấy vì em say rượu nên anh ấy chỉ muốn dạy dỗ em một chút nhưng lại vô tình làm cho thư ký nghĩ việc anh bảo sẽ kết hôn cùng em là thật nên đã đem giấy tờ cả hai đi đăng ký kết hôn. Do thời gian gần đây Hạo có chút bận nên bảo chưa có thời gian giải quyết. À đúng rồi.... Hạo bảo là do em được anh ấy chiều hư nên khá cứng đầu, chứ anh ấy không hề có chút cảm xúc gì với chuyện này cả. - Lục Đình vừa cầm đơn ly hôn của Bạch Thiên Ái vừa coi vừa nhếch mép cười vẻ mặt dửng dưng lộ rõ vẻ xem thường Bạch Thiên Ái không còn giữ dáng vẻ thái độ vui vẻ hoà đồng như lần trước gặp cô ở nhà Bạch gia. Trong thanh âm của cô lộ ra một tia ái muội.

Từng câu từng chữ của Lục Đình phát ra khiến người nghe như Bạch Thiên Ái chói cả tai. Thì ra hắn chính xác là một chút cũng không xem trọng cô....

Lục Đình lộ vẻ khó chịu khi thấy thái độ của Bạch Thiên Ái lúc này, cùng là phụ nữ với nhau nên cô biết Thiên Ái đã phải lòng Hạo từ rất lâu.

_Hai anh chị sắp kết hôn rồi, chị mong em sẽ hiểu chuyện một chút.... Nể tình Hạo cưu mang đem em về nuôi dưỡng, tháng sau anh chị tổ chức tiệc đính hôn chị rất mong em sẽ đến chúc phúc cho anh chị !!! - Lục Đình cười khẽ, nâng lên ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Thiên Ái. Cô cố ý dừng lại, nụ cười trên mặt càng sâu sắc thêm.

_Được, em còn có việc nên đi trước chị nói với anh ấy giúp em. - Bạch Thiên Ái cười lạnh một tiếng rồi xoay người đang có dự định rời đi.

_Để anh đưa em về. - Bạch Minh Hạo từ lầu trên đi xuống, lãnh đạm nói.

_Không cần đâu, anh chị tranh thủ đi sớm đi kẻo để người lớn chờ đợi không hay. Hôm nay em có tự mình lái xe đến.

Lúc này chính bản thân cô còn không thể biết rằng trong lòng Bạch Minh Hạo suy nghĩ như thế nào. Hiện tại cô cũng chỉ muốn rời khỏi đây.

_Anh đi tiễn con bé!!!- Bạch Minh Hạo không biết cô và Lục Đình đã nói gì với nhau anh chưa từng thấy trên gương mặt kia lại có nhiều biểu tình khó đoán như vậy. Thấy nó kỳ lạ liền bỏ lại Lục Đình vội vàng đuổi theo.

_Hạo !!!- Lục Đình thấy hắn khẩn trương đuổi theo Thiên Ái liền tức điên gọi với theo.

_Khốn kiếp mà !!!! - Khi thấy cả hai đều ra khỏi cửa cô liền tức giận quăng túi xách xuống quát mắng.

Lục Đình chuyển động con ngươi, tầm mắt rơi trên tờ giấy Đơn Ly Hôn của Bạch Minh Hạo đang bay xuống đất. Cô cúi người xuống nhặt lên:

_Con ăn mày như cô mà cũng muốn giành lấy anh ấy với tôi, cô xem tôi sẽ dạy dỗ cô như thế nào... - Lục Đình nghiến răng nghiến lợi nói, liền với tay lấy điện thoại từ túi xách ra gửi nhắn cho Lục lão gia.

"Họ đã ly hôn, con muốn dạy dỗ cô ta một chút"

Lục lão gia:"Con cứ việc lo thằng nhóc kia, con nhãi này ta lo được"

****************

Lúc này bên ngoài hắn vừa đuổi theo Bạch Thiên Ái.

_Làm sao vậy? Không thoải mái sao?- Bạch Minh Hạo với tay nắm lấy cánh tay cô cố tình kéo lại hỏi.

Thoải mái thì đúng là có quỷ mà...

_Bạch Tổng xin hãy tự trọng. - Bạch Thiên Ái lúc này đang rất khó chịu, liếc nhìn về phía cửa sổ lỡ như Lục Đình nhìn thấy lại thêm rắc rối định quay lưng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro