Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phim trường, Bạch Thiên Ái đứng bên cạnh mép hồ nhân tạo trong công viên, nhìn mặt nước trong xanh phẳng lặng phía trước, cổ họng khô khốc nuốt một ngụm nước miếng. Ngạo Hàn cầm kịch bản lại gần.

_Em biết bơi không?

_Không biết, còn anh?- Bạch Thiên Ái khẽ nhướn mày, ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh.

_Tôi đã từng nằm trong đội ngũ bơi lội của trường đó. - Ngạn Hào cười hì hì

Trong các bộ phim điện ảnh hay truyền hình có rất nhiều phân cảnh liên quan đến nước, người diễn viên cũng không nhất thiết phải biết bơi, hơn nữa chỉ vì một cảnh quay tạm thời mà bắt họ phải đi học bơi quả thật không thực tế cho lắm. Nhưng việc diễn viên không biết bơi đóng cảnh dưới nước lại quá nguy hiểm đồng thời bản thân người đó cũng lo lắng sẽ không chú ý đến biểu cảm diễn xuất, cho nên phương pháp thường được dùng nhất ngoại trừ sử dụng kỹ xảo hậu kỳ chính là treo dây cáp, dùng dây cáp để diễn viên diễn xuất trong nước.

Bạch Thiên Ái đã được nhân viên cài dây cáp lên người xong xuôi, mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng lúc chính thức bắt đầu bấm máy quay, nhìn mặt nước trong xanh kia, rốt cuộc vẫn lộ vẻ hốt hoảng.

_Phải làm sao đây? - Cô mang vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Tạ Hàm.

_Cô có thể mà. - Tạ Hàm đứng từ xa an ủi làm động tác khích lệ cổ vũ cô cố gắng lên.

Bạch Thiên Ái bắt đầu bị dây cáp thả xuống nước từng chút, từng chút một. Ngay khi nước hồ còn chưa đến mắt cá chân cô không nhịn được mà "a" một tiếng.

Tuy rằng bây giờ đã là giữa năm, nhiệt độ cao nhất vào ban ngày có lúc cũng có thể đạt đến ngưỡng ba mươi độ, nhưng nước hồ vẫn còn lạnh như băng, cái lạnh tựa như một con rắn nước xuyên qua lớp quần áo chui thẳng vào xương cốt.

Nửa người của cô đều ngâm trong nước, không nhịn được rùng mình một cái. Ngạn Hào lúc đầu còn hứng thú, nhưng sau khi  bước xuống nước cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của mặt nước,  toàn thân cũng khô héo trong nháy mắt liền chưởi thề một cái:

_Mẹ kiếp, lạnh quá.

Bạch Thiên Ái lúc này cũng không khả quan hơn răng trên răng dưới đánh cầm cập vào nhau chống chọi với cái lạnh.

Mọi người trong đoàn làm phim cũng hiểu được nỗi vất vả của diễn viên dưới dòng nước lạnh, sau khi người xuống nước vào vị trí thích hợp thì lập tức cầm loa tuyên bố bắt đầu quay.

Vừa nhận được hiệu lệnh từ đạo diễn đã nhanh chóng luồn một tay xuống nách hắn, một tay khác đẩy nước, dáng vẻ tựa như kỹ thuật bơi lội của mình rất tốt.

Nhưng sự thật đã chứng minh diễn xuất ở dưới nước hoàn toàn khác biệt với lúc trên bờ, khi mực nước còn chưa quá vòng eo mình cô còn có chút tự tin, nhưng lúc người phụ trách dây cáp thả cô xuống thấp, mực nước hồ còn chưa quá ngực cảm giác tức ngực bắt đầu trào dâng trong lòng. Ngạn Hào ở bên cạnh vẻ mặt vô cùng lo lắng cho bạn diễn, cô lấy lại can đảm, một tay túm lấy Ngạn Hào, tay kia nơm nớp lo sợ duỗi ra, vừa muốn thử gạt nước thì đúng lúc này cả người lại đột nhiên mất thăng bằng, cắm mặt vào trong mặt nước.

Làn nước lạnh như băng tràn qua miệng mũi và đỉnh đầu, Bạch Thiên Ái uống một ngụm nước lớn, theo bản năng vùng vẫy giãy giụa, cũng may Ngạn Hào ở bên cạnh nhanh chóng kịp thời phản ứng, nhân viên cứu hộ và phao bơi còn chưa đến đây thì cô đã được hắn nhanh tay lẹ mắt bế lên.

Mặc dù sự việc chỉ xảy ra trong vòng một giây ngắn ngủi, nhưng đối với một người không biết bơi như cô mà nói, cảm giác bỗng nhiên chúi người xuống đất, dòng nước tràn qua đỉnh đầu kia giống hệt như bản thân đã dạo qua một vòng Qủy Môn quan quay về vậy, cô tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng nắm chặt lấy cánh tay Ngạn Hào, không ngừng ho khan. Người phụ trách dây cáp lập tức kéo cô lên bờ.

_Tiểu Ái, cô không sao chứ? - Mọi người xung quanh rối rít đi đến bên bờ hồ hỏi thăm cô.

_Không sao, không sao. - Lúc này Bạch Thiên Ái mới hoàn hồn lại, cô không thể ngờ được còn chưa chính thức bắt đầu thì mình đã bị tuột dây xích, cô lau sạch nước trên mặt, lắc đầu đáp.

Một cảnh quay chỉ được chiếu mấy giây trên màn ảnh, nhưng hai người lại phải quay mất 4 5 tiếng đồng hồ. Mặc dù cô vẫn còn sợ nước, nhưng dưới sự giúp đỡ của dây cáp và Ngạn Hào,  miễn cưỡng cũng có thể lờ đi như không thấy gì, nhưng đối với mặt nước hồ lạnh như  băng, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Lúc  được dây cáp đặt lên bờ, cô có cảm giác như cả người mình đã bị đông cứng cả rồi, tay chân không hề có bất kỳ cảm giác nào nữa. Tạ Hàm vội vàng cầm khăn lông đến khoác lên người cô rồi nhanh chóng đi ra phía sau phim trường ngồi trong xe thay quần áo khô.

Tối đến, vừa quay xong cảnh quay cuối cùng trong ngày Bạch Thiên Ái ôm lấy cơ thể nặng trĩu đau nhức cuộn tròn nằm trên ghế.

Chiều nay nhân viên trang điểm họa mặt cô theo phong cách sắc môi màu đỏ tươi phối hợp với má hồng san hô, hoàn toàn che giấu sắc mặt ảm đạm và đôi môi nhợt nhạt, thoạt nhìn còn thấy khí sắc không tệ chút nào.

_Em có chuyện gì vậy? - Tạ Hàm đi đến nhíu mày lo lắng hỏi.

Vì sáng nay ngâm mình dưới hồ nước lạnh quá lâu nên chắc là bệnh cảm đã nhanh tay lẹ chân ập đến quá nhanh là chuyện không thể nào che giấu được.

Cô không muốn chỉ vì mình mà làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim, cho nên cả ngày hôm nay vẫn một mực chịu đựng cảm giác khó chịu trong người tiếp tục cố gắng quay.

Nhưng mà bây giờ trời lại đang nổi gió lạnh, cô cảm thấy quả thực là lạnh thấu tim, đầu óc cũng hơi choáng váng quay cuồng.

_Em không sao chứ? - Ngạn Hào đang diễn chung cảnh quay với Bạch Thiên Ái cũng phát hiện cô rất khác lạ, lo lắng hỏi.

Bạch Thiên Ái không đáp chỉ lắc đầu. Cảnh quay tiếp theo cô phải nói lời thoại, nhưng một lời còn chưa kịp nói ra thì cô đã "Hắt xì" hắt hơi một tiếng. Cô vẫn không thể che giấu được chuyện mình bị cảm lạnh.

_Đạo diễn, cô ấy bị cảm rồi, anh để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi. - Ngạn Hào nhíu mày, nói với đạo diễn.

Lúc này cả cơ thể của cô đã không còn chút sức lực nào nên cô đành nghe đạo diễn để cho bác sĩ đến giúp cô đo nhiệt độ cơ thể. Giống như các đoàn làm phim khác, để phòng ngừa xảy ra những chuyện không mong đợi nên đoàn phim nào cũng cho mời một đội ngũ y tế đi theo đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro